Chương 53: Mang theo sinh mệnh của em
"Victor, anh cùng chúng tôi đi giải cứu Sanji đi!"
Luffy ánh mắt phát sáng nhìn hắn, nói Luffy dai như đĩa, thật sự chẳng ai có thể dai hơn đứa nhóc này cả. Luffy đã lẻo đẻo quanh quẩn hắn suốt mấy tiếng đồng hồ chỉ để kêu ca bài ca không hồi kết. Hắn thật ra không có ý định cứu chàng đầu bếp kia đâu, chẳng phải anh ta nói sẽ quay lại sao, cần gì mắc công đi mang người trở về như thế. Vả lại, Big Mon còn đang ghim hắn một món nợ lớn, ngu gì đi vào con đường tử thần không lối về cơ chứ.
"Mang tôi theo làm gì, chẳng phải mấy người có đủ nhân lực rồi sao?" Victor cảm thấy mình thật sự chẳng có ích gì khi đi cùng họ. Luffy đã chọn những người cần thiết nhất rồi còn đâu, nếu có một vị trí trống chỉ có thể là đầu bếp của Sanji mà thôi. Mà chẳng phải Nami cũng biết nấu hay sao.
"Chúng tôi còn thiếu một đầu bếp, nếu không có, tôi sẽ ch.ết trước khi đến đảo bánh mất!!!!" Luffy nằm rạp xuống sàn đất ôm chặc lấy đôi chân của hắn mà chẳng để lại chút sỉ diện.
"Phải đó Victor, anh giúp chúng tôi đi mà!!!!" không riêng Luffy mà đứa nhóc Chopper cũng vì cái ăn mà từ bỏ sỉ diện của bản thân, nhóc ta ôm lấy chân còn lại của hắn, nước mắt dãy dụa đáng thương làm sao.
"Mấy người đừng có mà bám tôi nữa mà" Victor ảo nề, khổ sở, hắn bây giờ muốn cử động cũng là một chuyện gì đó vô cùng khó khăn. Hai người kia dính chặc như vậy, hắn muốn đi cũng đi không nổi huống chi là trốn đây. Hắn thật lòng không muốn đến đảo bánh đâu, tuy ở đó có mĩ vị thế giới nhưng đến bây giờ hắn vẫn ám ảnh cái sự kinh khủng ở nơi đó. Hắn không muốn đi đâu.
"Victor, làm ơn đi mà ~" Luffy không ngừng ôm chân hắn rồi đung đưa qua lại.
"Đi đi mà, Victor ~ " Chopper cũng không kém độ nhây với thuyền trưởng.
"Yohoho, tại sao cậu lại không đi thử chứ? Tôi nghe nói đảo bánh khá thú vị đấy, Victor!" lão Brook ngồi một bên uống trà, trông rất hưởng thụ.
"Thú vị sao?" Victor nhếch môi, hắn chưa từng thấy bất cứ cái gì thú vị ở nơi đó cả. Ngoài việc là nơi có nhiều chủng loài sinh sống, thức ăn đa dạng, phong phú thì chẳng có gì là thú vị cả. Hắn kinh tởm những chiếc bánh biết nói, biết hát kia, nghĩ thử xem, ai có thể ăn ngon trên món đang nói chuyện bla, bla. Đúng là kinh dị. Hắn nói: "Tôi chẳng thấy nó thú vị gì cả, giờ hãy buông tôi ra nào hai cái tên này!!!"
Victor mặc sức dãy dụa ra sao thì hai đứa trẻ trong não chỉ biết biến hình kia cũng càng dính chặt bấy nhiêu. Thế là chẳng biết hai bên đôi co đến bao giờ nữa, mà khi để ý lại trời cũng đã trở tối và đã đến giờ ăn tối. Nhưng có vẻ hai đứa kia không biết đói là gì, vẫn ôm chặt hai đôi chân hắn chẳng có dấu hiệu gì muốn buông ra.
"Anh Victor!!! Đi ăn thôi, mọi người chuẩn bị xong hết rồi đấy!" Sensujuu chạy tới, hôm nay cậu đã giúp những dân làng việc xây dựng nhà cửa, việc khá bận, bây giờ cậu mới có chút thời gian rảnh đi tìm anh của cậu.
Victor chưa bao giờ cảm thấy Sensujuu như là cứu tinh của mình như thế. Hắn đứng suốt một ngày trời, hai chân cũng đã cứng tê nhức, giờ muốn nhấc chân lên đã khó rồi huống chi phải thoát khỏi hai đứa kia.
"Giúp anh..." Victor thều thào, đôi chân hắn sắp không trụ được nổi nữa rồi.
Sensujuu không hiểu tình hình mọi chuyện cho lắm nhưng một khi anh cậu đã nói một tiếng nhờ vả, chính cậu cũng sẽ chẳng bao giờ từ chối được. Cậu bước tới, vòng qua sau lưng hắn, đôi tay ôm lấy vòng eo gầy guộc kia mà nhấc bổng đối phương lên. Nhưng hai đứa trẻ kia dính quá chặt, căn bản sẽ không bao giờ chịu buông Victor ra.
"Này Monkey.D.Luffy! Anh ấy là của tôi, buông ra nào!!!" Sensujuu trừng mắt trong nụ cười hết sức thân thiện.
"Victor là đồng đội của băng Mũ Rơm, không phải người của chính phủ" Luffy cũng chẳng chịu thua. Cậu gào lên phản bác, mặc dù lý lẽ của cậu có chút vừa vô lý nhưng nghe lại rất hợp lý.
Còn nhóc Chopper đang bận loading não về những lời Luffy và Sensujuu nói khi nãy, có vẻ quan điểm cả hai có gì đó sai sai. Chopper nghĩ một hồi vẫn chẳng biết sai chổ nào, đành lát nữa hỏi thiên tài gió phong Usopp vậy.
Victor bị kéo dành giựt như thế này, suốt nguyên một ngày cũng đủ quá mệt mỏi rồi. Hắn hiện tại cũng chẳng còn tâm trạng ăn nữa mà muốn đi ngủ cái cho xong. Con người kiên cố như hắn cuối cùng phải chịu thua độ nhây như đĩa của tên thuyền trưởng kia. Hắn ão nề buông tiếng: "Được rồi, Lu.. anh đồng ý được chưa..."
Nghe hai tiếng đồng ý, Luffy mừng đến mức nhảy dựng lên, cậu cuối cùng cũng chịu buông tha cho Victor, nụ cười toe toét trên khuôn mặt: " Anh đã đồng ý rồi đấy! Không được rút lại đâu!!!"
Victor mệt mỏi quá rồi, hắn chỉ đành gật đầu thầm thừa nhận những điều đó. Luffy và Chopper vui mừng hai tay đập vào nhau như đang ăn mừng chiến thắng. Bỗng bụng cả hai réo lên tiếng cồn cào, cũng phải, nguyên ngày hôm nay cả hai đều bám dính Victor không buông để xin được hai chữ đồng ý kia mà. Thế là cả hai tức tốc chạy đến nơi đầy mùi thức ăn kia mà bỏ quên kẻ bị hành hạ nguyên ngày hôm nay.
"Hai tên đó...." ánh mắt Sensujuu thay đổi rất nhiều so với ban nãy, một màu xanh sắc lạnh đến giếŧ người. Cậu ghét nhất chính là loại người dám đụng tới anh trai mình, khiến anh ấy khổ sở thế kia, cậu sẽ khiến bọn họ trả giá sau.
Victor hoàn toàn không để ý thần sắc đã thay đổi của Sen, hắn muốn cử động đôi chân nhưng nó nặng nhọc quá, không thể nhấc lên nổi, còn có cảm giác tê tê, rát rát như có hàng trăm con kiếm bò xong quanh, tuy rất khó chịu nhưng cũng rất buồn cười. Hắn định ngồi xuống nghỉ ngơi một chút, đợi đôi chân này hết tê cứng rồi đi tìm chỗ ngủ sau.
"Anh này, đi ăn thôi, không là hai tên đó ăn hết đấy!" Semsujuu hắc ám ban nãy chẳng còn mà là một đứa em trai cún con ngoan hiền. Cậu nhìn Victor đang ngồi bệt dưới sàn cỏ, hai chân buông lỏng trải dài trên nền, hai đôi tay chống sau lưng làm lực đỡ cả cơ thể nặng nhọc.
Victor ngước đầu lên nhìn cậu, ánh mắt mơ hồ, mi mắt hơ tí là cụp xuống, hắn rất buồn ngủ, không có tâm trạng ăn đâu: "Em cứ đi ăn đi, ăn luôn phần anh, anh không đói!"
Hắn tuy từ sáng đến giờ, trong bụng cũng chẳng nhồi nhét được gì, cũng thấy đói chứ nhưng mà hiện tại hắn bị cơn ngủ lấn át hết lý trí. Dù sao, với Victor mà nói, việc ngủ quan trọng hơn việc ăn uống mà, đó cũng là lý do hắn trông gầy, thanh mảnh hơn những người được xem là con trai trưởng thành.
Sensujuu tất nhiên rất bất mãn với những điều hắn nói. Cậu không thích việc anh mình cứ bỏ bữa vô lý thế kia, rõ ràng chẳng yêu thương chính mình gì cả. Sen liền cúi người, nhấc bổng đối phương lên vai một cách nhẹ nhàng.
Victor mặt đệch ra một hồi, chưa kịp hiểu chuyện gì đã bị người kia lên tiếng quở mắng.
"Anh rốt cuộc mấy năm nay sống một mình trên biển thế nào vậy?" Sensujuu cảm thấy anh cậu rất nhẹ, nhẹ hơn mấy bà cô, tiểu thư quý tộc bản thân từng hộ tống. Nhận ra anh mình quá mỏng manh rồi, sống trên biển với cái thân như cây liễu thế kia, 100% sẽ bị sóng biển đánh chìm mất. Cậu vừa nghĩ lại vừa giận, tại sao anh cậu lại không chú ý đến bản thân một chút nào cơ chứ? Lúc nào cũng công việc, nhiệm vụ. Tức ch.ết đi mất.
Chưa một lần nào Victor nghĩ rằng sẽ có người dễ dàng bế mình như thế. Hắn dù gì cũng đã 22, là một chàng trai đang ở tuổi trưởng thành và chững chạc, hắn lớn như thế mà cần người vác đi hay sao? Còn nữa, đó là đứa em trai ngày nào bản thân cũng cõng nó đi chơi. Cái quái gì mà giờ thành ra nó vác hắn thế này. Hắn cựa quậy, chống đối ra sao cũng bất thành. Hắn rất mạnh, mạnh hơn Sen rất nhiều, nhưng so về thể lực, đây là lần đầu tiên hắn chấp nhận thua đứa nhóc kém mình 5 tuổi. Victor thắc mắc rất nhiều, rõ ràng cũng đều ăn cơm như nhau, mà một đứa khỏe như trâu, một đứa yếu như sên. Ông trời thật quá bất công!
"Này Sen, thả anh xuống đi nào!" Victor dãy dụa không nổi nữa, giờ chỉ đành xin xỏ, dù gì thì chân hắn cũng đã hết tê, bản thân có thể đi được.
Sensujuu không muốn buông anh, cậu còn luyến tiếc cái thân nhiệt vừa nóng vừa lạnh của anh. Tuy thế, cậu đành nhịn lại cái ham muốn của chính mình, cũng ngoan ngoãn để anh tiếp đất an toàn. Cậu biết, Victor có da mặt rất mỏng, anh cậu không muốn mất hình tượng trước người quen đâu. Cậu không muốn vì hành động nông bột của chính mình sẽ khiến anh ghét đâu.
Victor không ngờ hôm nay Sen lại ngoan ngoãn thả mình xuống thế kia, dù chẳng biết vì sao nhưng nếu nó làm vậy thì là một chuyện quá tốt rồi.
"Anh..." Sensujuu gọi hắn. Victor cũng đáp lại "Hửm?"
"Vậy là ngày mai anh cùng băng Mũ Rơm đi đến đảo bánh hả?" Sensujuu giọng có chút man mác buồn. Cậu còn nghĩ bản thân sẽ cùng anh đến Wano, cậu có chuyện ở đó cần xử lý, tưởng sẽ cùng anh về lại quê hương của người kia, cùng đi trên con thuyền, lại cùng nhau phiêu lưu. Nhưng nào ngờ, anh cậu nhân từ quá, đứng trước lời nhờ vả của bọn họ đã mềm lòng đồng ý.
"Ừ!" Victor dù gì cũng đã đồng ý rồi, hắn cũng chẳng phải người nuốt lời mà, nên mai đành ngậm ngùi đắng cay đi thôi.
"Vậy... anh sẽ đến Wano chứ?" cậu đây là đang lo sợ. Cậu biết Victor đã đắc một tội lớn với mụ to xác kia. Cậu sợ khi anh mình đến địa bàn của mụ kia sẽ lành ít dữ nhiều, lỡ như không còn đường quay lại.
"Phải đến chứ! Sao lại hỏi thế?" Victor không hề nhận ra ánh mắt đầy sự quan tâm, lo lắng của Sen.
Sensujuu chỉ biết khổ tâm, cậu cũng không thể noi lời ngăn cản. Cậu biết bản tính của anh mà, một khi đã hứa nhất định phải thực hiện, nên Sen chỉ đành bất lực buông một tiếng thở dài. Sensujuu rất muốn cùng Victor đến hòn đảo đó, nhưng làm sao đây, công việc lão hồ ly kia giao cậu còn chưa hoàn thành. Vả lại đội trưởng Quỷ Máu, người làm việc cho chính phủ đến địa bàn của Tứ hoàng, đó chẳng khác gì là một lời gây chiến cả. Cậu mà làm vậy, chắc chắn lão Saigai kia sẽ giếŧ cậu. Sensujuu tất nhiên không sợ ch.ết, nhưng hành động của cậu có thể khiến mọi kế hoạch của Victor đổ xông đổ bể mất.
Sensujuu chẳng biết làm thế nào để bảo vệ anh ở thế giới đầy nguy hiểm kia cả. Bản thân chạm nhẹ vào chuôi kiếm, suy nghĩ một hồi cũng quyết định rút nó ra khỏi đường thắt dây ở hông.
"Anh này, hãy cầm theo thanh Ichimonji này đến đảo bánh!" cậu hướng thanh kiếm mình về phía hắn.
Nói thanh kiếm cậu bình thường thì chắc kẻ đó thật sự không có mắt nhìn. Ichimonji là một trong song kiếm của Thánh kiếm sĩ Edric, từ vỏ đến chuôi của thanh kiếm này đều được thể hiện bằng màu xanh trời làm tông đạo. Một màu xanh như biển, như chính sự thánh thiện, sự tự do. Đây là thanh kiếm của sự thanh tẩy. Là một thanh đại bảo kiếm, cũng là kiếm được Edric sử dụng nhiều nhất.
Sensujuu tất nhiên biết Victor từ lâu đã không thể đụng tới kiếm nữa. Cũng rất lâu, từ khi ngài Edric qua đời, từ đó Victor liền gặp ám ảnh khi chạm vào những thanh kiếm ấy. Vì thế, Victor từ lâu cũng đã bỏ nghề kiếm sĩ, tuy nhiên hắn chưa từng thụt nghề cả. Một khi trên tay cầm katana, Sensujuu sẽ thấy một Victor toàn thân tỏa rất một khí thể vĩ đại, vô cùng chói mắt và siêu cấp hào khí, khiến ai nhìn cũng đều phải e dè, ngưỡng mộ. Tuy chỉ dùng được trong 10 phút ngắn ngủi, nhưng khoảng khắc đó, cậu chẳng thể nào quên được. Thanh Ichimonji có thể thanh tẩy mọi sự xấu xa trên thế giới, nên Sen đã nghĩ rằng, Victor có thể sử dụng tốt được nó, có thể dùng được hơn 10 phút.
"Em đùa à?" Victor bật cười, hắn thấy chuyện này quá vô lý rồi, chưa từng có một kiếm sĩ nào sẵn sàng trao sinh mệnh của mình cho người khác cả.
Thanh kiếm chính là sinh mệnh của một kiếm sĩ, kiếm tan người tan, kiếm còn người còn. Một kiếm sĩ mà chẳng có sinh mệnh bên người thì chẳng khác gì kẻ nên bị vứt đi cả. Chẳng hiểu sao đứa em ngu ngốc của hắn lại dễ dàng trao sinh mệnh mình cho một người có thể sau này sẽ thành kẻ thù thế kia.
"Em không đùa!"
Victor đứng hình, đúng là nhìn ánh mắt kiên quyết của đứa nhóc kia, thật khiến hắn không thể không tin nổi. Điều nó nói là sự thật, một sự thật vô cùng chắc chắn, nhưng tại sao chứ? Thanh Ichimonji kia là cha hắn tặng cho Sen, một người vô cùng kính trọng ông ấy như nó sẽ chẳng bao giờ dễ dàng giao thanh kiếm báu kia cho bất cứ ai. Rốt cuộc là vì sao? Chằng lẽ nó có âm mưu gì?
"Anh không thể sử dụng kiếm" hắn đảo mắt đến thanh kiếm màu xanh lam kia, ánh mắt có chút man mác buồn khó tả.
"Em biết... nhưng em nghĩ rằng nó có thể bảo vệ được anh!" Sensujuu nói. Cậu muốn bảo vệ anh bằng chính sinh mạng, bằng chính linh hồn của mình. Rất muốn, rất muốn một lần được anh nương tựa, muốn anh dựa dẫm vào cậu. Nhưng mà, anh cậu kiên cường quá, mạnh mẽ quá và cũng rất lạnh lùng. Một kẻ như anh chẳng cần sự bảo vệ, giúp đỡ của ai, một kẻ như anh vì thế mà phải sống trong lớp vỏ bọc cứng cáp, cô đơn biết bao nhiêu.
"Sen, đừng quên anh là Lưu Ly Đỏ, khắc tinh của hải tặc!" Victor cảm thấy bản thân như đang bị xem thường. Hắn nổi danh như thế chẳng phải do hắn là kiếm sĩ, mà là kẻ có thể một cú đấm dẹp tan một tàu hải tặc, là một kẻ cầm súng bách phát bách trúng, là kẻ khi gương dây cung lên ai nhìn cũng phải hoảng sợ mà chạy trốn. Hắn thiên tài, hắn mang sức mạnh hủy diệt, dù không cầm trên tay bất cứ thanh kiếm nào, thiên hạ phải sợ hắn đến nổi cung kính một tên Lưu Ly Đỏ.
Mặt Sensujuu lập tức xụ lại, anh cậu vẫn thế, vẫn chẳng hề nương tựa cậu. Cậu đã mạnh hơn, mạnh hơn lúc trước rất nhiều, cậu cũng tự tin rằng sức mạnh của chính mình cũng có thể bảo vệ anh. Nhưng mà, tại sao anh vẫn chỉ xem cậu là một đứa trẻ mới lớn, là một thằng nhóc cần được anh chống lưng, là một đứa trẻ con chẳng có tích sự gì. Sensujuu mỉn cười, đáy mắt long lanh một tấm màn sương mờ ảo.
"Vậy thì hãy mang theo nó, như một bùa hộ mạng đi!"
Thanh kiếm vẫn hướng về phía hắn, Victor chẳng biết tại sao đứa nhóc này lại cố chấp với việc này như thế, nó rõ ràng chẳng phải điều gì hệ trọng. Hắn bất lực thở dài, nếu cứ cùng Sen nhây qua nhây lại vụ thanh kiếm chắc tới ngày mai cũng chưa xong, hắn biết với độ cứng đầu của Sen cũng không kém cạnh gì thằng nhóc Luffy đâu.
"Được rồi..." hắn mệt mỏi buông câu đồng ý. Ngày hôm nay hắn quá mền lòng với nhiều người rồi.
Sensujuu liền vui mừng ra mặt, đứa nhóc lập tức nhồi thanh Ichimonji vào tay hắn, biểu tình phấn khởi như được mùa. Victor cầm thanh kiếm trong tay, hắn có thể cảm nhận được luồng năng lượng ấm áp từ từ truyền vào người, hơi ấm nhẹ nhàng khiến hắn cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều. Cũng phải, thanh Ichimonji này giúp thanh tẩy những năng lượng xấu xa, chắc nó cũng đang xóa đi những thứ ám độc trong người hắn. Nói thật thì, sau ngày Huyết Nguyệt, hắn cũng chưa khỏe hẳn hoàn toàn đâu.
"Anh này...!" Sensujuu gọi hắn, nụ cười lớn trên khuôn mặt, trông rất hạnh phúc.
"Chuyện gì nữa?"
"Wano, em đợi anh ở đó! Hãy đến và trao lại cho em thanh Ichimonji!"
Lần này Victor có thể nhận ra sự lo lắng đằng sau con ngươi ngập tràn sự vui vẻ kia. Sen là đang sợ, sợ hắn không quay lại nữa. Victor có chút hoang mang , hắn càng ngày càng không hiểu nổi đứa nhóc này, rõ ràng nhóc ta là đứa muốn hắn ch.ết nhất, nhưng khi hắn bước vào cửa tử, hắn lại nhìn thấy sự tan thương trong con ngươi sapphire kia. Rốt cuộc, Sen là đang hận hắn hay đang.... yêu hắn? Victor liền bật cười, cảm thấy suy nghĩ của mình quá kinh khủng và hết sức vô lý.
"Anh sẽ đến!" như một lời hứa, Victor nói với giọng chắc nịt.
"Em sẽ đợi..."
Sensujuu sẽ đợi, vĩnh viễn ở đó đợi, dù anh không thể quay lại, dù anh đã quên em, dù anh đã ra đi thật xa, em sẽ vẫn ở đó đợi. Đợi đến khi nào anh quay lại, dù là một người nguyên vẹn, hay thiếu sót, hay đã trở thành một bóng sương mờ ảo. Vĩnh viễn, dù anh có trở thành gì đi nữa, em vẫn sẽ đợi anh, Victor!
Lúc trước tui có từng mở vote chọn cp cho Victor. Nhưng giờ nghĩ rằng, cả Marco và Mihawk đều không hợp với tính cách Victor cho lắm. Vì thế, mình sẽ cho Sensujuu cp với Victor, mình cảm thấy đứa nhỏ ấy như là niềm an ủi duy nhất của Victor trong cuộc đời tăm tối.
Chốt lại cp: Sensujuu x Victor