Chương 54: Mộng!
Từng đợt sóng vỗ ập lên chân voi, cùng tiếng hiu hiu của cơn gió lạnh đêm khuya khiến cảnh đêm nay trở nên vừa tĩnh mịch lại vừa có gì đó kì dị. Hôm nay trời đầy mây, không trăng cũng không sao, chính màu tối đen cô quạnh bao trùm con voi đơn độc trên dòng đại dương bao la. Chẳng biết chừng, cuộc phiêu lưu tưởng lãng mạn của đời hải tặc lại trở thành cơn ác mộng.
Hắn nằm trên gác chòi, hai tay gác sau gáy, bữa nay là đến lượt hắn canh gác nhưng chẳng hiểu sao lại ngủ thiếp đi. Zoro không rõ vì lý do gì mà hắn đã ngủ nguyên cả ngày để rồi đến tối vẫn còn ngủ được như thế. Chỉ là cơn ngủ cứ ập tới, hắn cũng chả khống chế được mà bị giấc ngủ cuốn theo.
Hu... hu...
Một tiếng khóc trẻ con, là của ai? Hắn không biết, hắn đi theo đường lối phủ kín bởi vóng tối để tìm kiếm nơi tiếng khóc vang vọng tới. Hắn nghe thấy tiếng thút thít nức nở, khiến hắn như chìm vào nổi đau của đối phương, chẳng hiểu sao trong tim lại rất nhói.
Đi dọc theo con đường trải bóng tối, âm thanh của đứa trẻ cũng dần trở nên rõ ràng, và rồi dần dần bóng tối cũng không còn nữa. Zoro nhìn phía trước, có một chòm sáng vây quanh một đứa nhóc đang ngồi cuộn mình quay lưng với hắn, hắn thấy đôi vai nhỏ đang run lẫy bẩy cùng tiếng khóc thảm thiết của đứa trẻ, đoán đã có chuyện gì xảy ra đã khiến thằng nhỏ tổn thương như thế.
Zoro từ trước tới nay chẳng ưa trẻ con gì đâu, bởi chúng vừa phiền phức lại vừa khiến hắn mệt mỏi. Vì thế việc Momonosuke xuất hiện trên con tàu đã khiến hắn phải cằn nhằn điều đó cả ngày đấy. Đứa trẻ đang khóc kia cũng chẳng là ngoại lệ, tiếng khóc của nhóc ta khiến Zoro cảm thấy rất nhức óc, rất đau đầu. Nghĩ gì mà cho hắn một giấc mộng phiền hà như thế.
Hic... huhuhu...
Tiếng khóc đứa nhóc kia chẳng hề dừng lại, nó càng ngày càng da diết và vang vọng hơn, như thể biết sự tồn tại của hắn mà cầu xin sự xót thương, an ủi. Zoro chỉ đành cằn nhằn trong miệng đôi ba câu, có vẻ hắn mà không tới hỏi thăm chắc đứa nhóc kia càng hành hạ màng nhĩ của hắn hơn.
"Này nhóc con, im lặng coi!" Zoro đi đến phía sau đứa trẻ, lời nói quát nạt khiến đứa nhóc giật mình im thin thít. Nhưng ngay sau vài giây, đứa nhóc lại khóc òa, càng lớn hơn ban đầu
"Oa...oaaaaa...oaaaaa!!!!"
"Này... này... " Zoro cuống cuồng luôn, hai tay huơ loạn xạ trên không trung, trán thì đổ mồ hôi nhễ nhại. Hắn rốt cuộc đã làm nên tội ác gì mà đứa trẻ này khóc không thôi. Nó chưa đau họng thì hắn đã đau đầu nhức óc rồi.
Zoro chẳng có kinh nghiệm trông trẻ gì cả, hắn hoang mang một hồi cũng phải đành ngồi thụp xuống, đưa tay xoa mái tóc vàng óng mền mền của đứa trẻ, chẳng hiểu sao mái tóc này lại đem cho hắn sự quen thuộc kì lạ, giọng hắn nhẹ nhàng hơn hồi nãy :"Rồi, rồi, đừng khóc nữa..."
Một lời an ủi gượng gạo thốt ra từ tên trai tân như hắn bằng một cách gì đó thần kì đã khiến đứa trẻ dần ngưng khóc lại. Đôi mắt xanh long lanh phủ đầy tầng tầng sương mờ ảo, con ngươi sưng đỏ cộm, chắc đã khóc rất lâu. Nhóc ta nhìn hắn, giọng non nớt thốt lên:" Anh là người thực vật hả?"
Zoro ngây ra, giọng hét lên đầy sự cáu giận: "Thực vật cái quái gì?"
Nhóc ta liền co người lại, giọng run rẫy hơn: "Tại đầu anh như tảo biển..."
Hắn đen mặt, đừng tưởng là trẻ con hắn không dám đánh, hắn đánh hết đấy, nhưng hắn sợ nếu đánh cho thằng nhóc kia một cú đau, thì lại một lần nữa màng nhĩ của hắn lại bị tr.a tấn. Zoro mệt mỏi với tiếng ồn ào đó lắm rồi, hắn kiệt lực, ngậm ngùi chửi lời mắng trong lòng.
"Ta không phải tảo biển, ta là một kiếm sĩ!"
Đứa nhóc ngây nhìn hắn một hồi, chắc không tin vào những lời hắn vừa nói, cũng phải, Zoro chẳng mang theo kiếm bên mình, mặt mày dữ tợn như thế, với đứa nhóc chỉ mới 5 tuổi cũng nghĩ rằng đây là một con quái vật ăn thịt người. Tuy thế, đứa nhóc ấy không tỏ ra sợ hắn cho lắm, nó còn đưa tay lên chạm vào mái tóc màu tảo của hắn để xem coi đó có phải là hàng thật không.
"Đừng có mà đụng chạm lung tung!" Zoro khó chịu, hắn không thích bị ai sờ mó đâu. Tuy miệng cứng thế thôi nhưng người vẫn ngồi yên thin thít để thằng nhóc ấy khám phá quả đầu của hắn.
"Tóc anh kì lạ thật đấy!" nhóc ấy cười toe toét.
Được Zoro cho sự đồng ý ngầm, đứa nhóc cũng thỏa sức lấy đầu đối phương ra tìm tòi. Nhóc ta xoa xoa nó ra rối tung, đôi lúc còn vạch những gợn tóc ra như đang tìm kiếm trong đó có con gì hay không.
Zoro thật sự muốn ngăn đôi tay đang bới móc đầu tóc hắn lên kia, nhưng chẳng biết vì sao lại không làm, xem như một món quà để nó hết khóc đi. Hắn hỏi: "Tại sao nhóc lại ở đây?"
Zoro không hiểu tại sao đứa trẻ kia lại xuất hiện trong giấc mơ của mình, có cái gì đó rất bất thường. Trông đứa nhóc ấy cũng rất quen quen, mái tóc vàng óng cùng con ngươi xanh biếc.., rất quen chỉ là hắn nhất thường không nhớ ra.
"Cha nói em vô dụng nên em chỉ được ở đây" đứa nhóc kia dừng hành động sờ mó lại, ánh mắt cụp xuống che đi những giọt nước mắt đang chuẩn bị lăn dài.
"?" Zoro chẳng hiểu những gì đứa trẻ ấy nói, gì mà vô dụng, nó liên quan gì tới giấc mơ của hắn cơ chứ.
"Em vô tích sự... em không thể chạy nhanh cũng chẳng thể mạnh như các anh... cha không thích em... cha không cần em... cha nói nơi này mới hợp với em..." đứa nhỏ bắt đầu thút thít, Zoro bối rối xoa mái đầu của mình rối tung, nhất thời chẳng biết nên làm gì cho phải.
"Cha nói cha không cần người con như em... nói em không nên sinh ra... nói... nói...."
Đứa nhỏ bật khóc, nước mắt nước mũi chảy dài, tèm lem hết khuôn mặt nhỏ xinh xắn. Nhóc ta khóc rất lớn, khóc rất đau, khiến Zoro nghe tiếng nức nở ấy cũng như những mũi dao đang từ từ cứa lòng đến chảy máu. Hắn đang đồng cảm với đứa trẻ ấy, đang đau khổ cùng đứa trẻ ấy, đang trải qua cảm giác cô độc, cảm giác bị vứt bỏ của đứa nhỏ chỉ mới 5, 6 tuổi. Zoro tự hỏi tại sao thế giới lại đày đọa một đứa nhỏ thế kia.
"Đừng khóc..." giọng hắn nhẹ nhàng, đem trọn cơ thể bé nhỏ của đứa nhóc ấy vào trong lòng, như muốn cho đứa nhỏ sự ấm áp, sự dịu dàng của tình thương, để đầy lùi đi những tủi thân thằng bé đang chịu phải.
Zoro đang an ủi một đứa nhóc, một điều sẽ chẳng bao giờ xảy ra thế mà giờ đây, ngay trong giấc mơ của hắn, Zoro lại làm điều đó. Hắn không bao giờ an ủi bằng cách ôm một ai đấy, nhưng đây có lẽ là lần đầu tiên hắn làm thế. Nhưng tại sao? Zoro không rõ... chỉ là hắn cũng đau... đau khi thấy những giọt nước mắt kia lăn dài... cảm thấy chính mình thật bất lực...
Đứa trẻ trong lòng hắn dụi khuôn mặt tèm lem nước mắt vào vạt áo, toàn thân cảm nhận từng ấm áp mà mình đã lâu chưa được đón nhận. Cảm thấy thật thoải mái, thật dễ chịu, cũng thật yên bình. Mọi nỗi buồn như đang từ từ biến mất một cách kì lạ, đứa trẻ đang cũng dần trở nên ham muốn, ham muốn cái sự dịu dàng đang an ủi sự tối tăm trong tâm hồn.
"Anh thật tốt bụng.... "
Zoro chợt bật cười, hải tặc mà được khen là tốt bụng sao? Quái đản quá rồi.
TÁCH....
Không gian đột nhiên thay đổi, mọi ánh sáng ban nãy hoàn toàn không còn, tất cả đều được bao trùm bởi bóng tối vô hạn. Nó đang nuốt chửng từ từ mọi thứ, nuốt chửng cả đứa trẻ đang nằm trong lòng hắn. Zoro trở nên bàng hoàng kinh ngạc, hắn sợ hãi cũng lo lắng chuyện gì đang xảy ra. Tại sao chỉ là một giấc mơ lại khiến hắn thấp thỏm không yên, hắn gọi lớn, gọi đứa trẻ đã bị bóng tối cướp đi.
"Này nhóc?!"
Zoro lo cho thằng bé đó, lo cho một sinh vật hắn tưởng tượng trong giấc mơ. Kì lạ thật đấy, chỉ là một người không có thật, tại sao lại khiến vị kiếm sĩ này sợ hãi như thế?
Hắn đi loanh hoanh trong vô định một hồi, cuối cùng cũng dừng lại. Hắn đứng hình khi nhìn về phía trước, có một chòm sáng đang bao lấy một người, một người vừa lạ lại vừa quen thuộc. Kẻ đó mặc trên mình một trang phục cao quý, khoát cho mình một chiếc áo choàng làm từ vải nhung lụa đỏ. Ở tên đó, mang vẻ vừa quý phái lại vừa toát lên vẻ gì đó mà người phàm không thể với tới. Như người sinh ra trong ánh sáng, trong sự nguy nga, người mang trong mình dòng máu hoàng gia. Mà những người cao thượng như thế, kẻ thường như hắn sao đáng chạm vào.
Zoro bị người trước mắt làm cho kinh ngạc đến mức không thể nói bất cứ gì. "Ánh sáng" chính là từ hắn muốn miêu tả cho người đó. Hắn chưa từng tín ngưỡng ai, cũng không nguyện dành hết chính mình vì ai, dù ngay cả thuyền trưởng Luffy, hắn cũng chỉ trung thành ở một mức nào đó. Nhưng lần đầu tiên trong đời một kẻ cuồng ngạo, một con thú hoang như thợ săn hắn lại muốn dành hết sự yêu thương, sự tôn kính, sự trung thành, sự hy sinh, tất cả mọi thứ của hắn muốn trao hết cho kẻ kia. Là tại sao? Zoro không rõ? Nhưng hắn tự nguyện, có vẻ hắn đã bị thần Cupid bắn tên rồi. Sanji như một vị hoàng tử trong lòng hắn, là người mà hắn muốn tôn thờ.
"Đầu bếp?" Zoro vẫn chưa thể tin trước mắt đó là kẻ không đội trời chung với mình.
Người kia như nghe được tiếng gọi của hắn, anh ta ngước lên, đôi ngươi xanh biếc nhìn hắn, mọi bóng dáng của Zoro không biết bằng cách nào lại vào trọn đôi ngươi của anh. Sanji cười nhẹ, rồi một ánh lửa bùng tới, nó từ từ thiêu đốt chính anh, nhưng Sanji không hoảng hốt cũng không ngạc nhiên. Bản thân vẫn đứng đó chịu những ánh lửa đang từ từ đốt cháy chính mình.
"Đầu bếp!!!?"
Zoro hoảng hốt, hắn chạy nhanh tới, đôi tay vươn tới muốn chạm vào người kia kéo khỏi biển lửa. Ngọn lửa như biến thành một con quỷ địa ngục, nó như muốn nuốt trọn sinh mệnh, vẻ đẹp, sự cao quý của chàng trai kia để biến nó thành một đống tro lụi tàn, biến nó thành một thứ xấu xí, đáng kinh tởm. Chỉ cần một bước chạy của Zoro, con quỷ lửa ấy càng bùng cháy ngọn lửa hơn, vậy là khi đôi tay Zoro chạm đến vạc áo người kia, lập tức Sanji đã hoàn toàn chìm trong ngọn lửa, hoàn toàn trở thành từng mảnh tro tàn.
Đứng trước sự biến mất ấy, Zoro thất thần đến mức không thể nói được gì. Hắn như chưa tin được chuyện mới xảy ra cũng không chấp nhận những nghiệt ngã đó. Cái quái gì đang diễn ra thế?
"Sanji...."
#
Zoro choàng tỉnh trong cơn mộng, hay là một ác mộng kinh khủng, trán hắn còn đổ rất nhiều mồ hôi, cảm xúc lo sợ trong trái tim vẫn còn đó... hắn thấy mình đang run rẫy...
ch.ết tiệt!
Tại sao chỉ là một giấc mơ nhưng lại thực thế kia, cái cảm giác nóng ran của ngọn lửa ấy trên đôi tay hắn bây giờ vẫn còn. Như là... như là điều ấy đã thực sự diễn ra...
Mình đang nghĩ điên khùng gì thế? Chỉ là một giấc mơ thôi mà?
Zoro hoàn toàn mất ngủ, hắn nhảy khỏi chòi, tính đi dạo quanh rừng để tìm cái gì đó thư giãn đầu óc một chút. Hắn bị cơn ác mộng đó hại rồi, cứ khi nhắm mắt lại là hình ảnh ngọn lửa ấy lại hiện lên, thật sự là ngủ không nổi.
"Thật bất ngờ khi cậu kiếm sĩ lại dậy sớm như thế!?"
Zoro ngước lên, nhìn về hướng giọng nói, hắn thấy một tên mặc một hakama màu đỏ, đầu tựa vào thân cây, nằm trên cao trông rất nhã hứng.
"Tôi không có tâm trạng để nghe những lời châm chọc của anh đâu, Victor!" Zoro cọc lên, hắn tiếp tục bước đi.
Victor cũng có muốn châm chọc cái tên dễ điên dễ khùng kia đâu, sao nhỉ? là một câu chào hỏi buổi sáng đi. Hắn đảo mắt một hồi trên dòng tinh tú xinh đẹp kia. Bản thân nói một điều gì đó đủ cho người đã đi khá xa nghe thấy, một điều gì đó rất khó hiểu.
"[Khi ta đang đứng trước cửa tử, linh hồn của ta sẽ trở về bên người quan trọng nhất!], đó là một câu nói hay của người mà tôi hết sức kính trọng đấy, cậu kiếm sĩ!"
Zoro dừng lại giây lát rồi lại đi tiếp, chẳng biết có nghe được không, nhưng Victor chắc chắn lời nói kia đã đá động gì đó cho dòng suy nghĩ của hắn ta. Victor cười mỉn, tiếp tục đi vào giấc ngủ nên có của mình.
Cậu sẽ làm gì đây, cậu kiếm sĩ?
Art: @nori31291404 (tw)
HÃY CHÚC MỪNG CHÀNG KIẾM SĨ CỦA BĂNG MŨ RƠM KIÊM CHỒNG CỦA SANJI NÀO!!!!
CHÚC MỪNG SINH NHẬT RORONOA ZORO 11-11!!!
Đây là chương mở đầu arc Đảo Bánh của Sara, đăng cho nó bánh cuốn hấp dẫn vậy thôi chứ chưa chắc có mùi ngược đâu nha. Phúc lợi ở chương sau, mọi người đón nhận vui vẻ!!!