Chương 5: Chủ nghĩa duy vật bắt đầu bước vào con đường mê tín
Đội trưởng đội bảo an cảnh khu bị câu nói trước khi đi của Vệ Tây chọc giận lôi đình, cả người không tốt.
Cố tình Vệ Tây lại được cặp vợ chồng thoạt nhìn rất có tiền mang đi, gã không dám lỗ mãng đuổi theo, quả thực không nuốt trôi cơn giận này, chỉ có thể phát tiết lên nhóm du khách, hung thần ác sát mắng chửi nhóm du khách mặc đồ bình thường vì không hiểu phương thức quẹt vé mà làm chậm trễ tiến độ.
Tiểu bảo an khuyên can vài lần, sau khi bị chửi ngược lại thì không dám nói nữa, chỉ có thể lắng nghe tiếng khiến trách to như chuông đồng của sếp mình vang vọng bên tai.
Một lát sau ở chỗ cổng ra lại diễn ra tình trạng kẹt khách, gã tiến tới kiểm tr.a thì phát hiện là hai người nam trẻ tuổi không tìm được vé.
Quần áo hai người vừa bẩn lại vừa rách, giống hệt như điên cuồng lăn lộn dưới đất vậy, mặc dù không kỳ quái như người trẻ tuổi mặc đạo bào rách vừa nãy nhưng mức độ chật vật thì không kém hơn bao nhiêu, trên mặt còn có vết thương.
Hai người thoạt nhìn đều có chút nóng nảy, vừa lục lọi túi vừa chỉ trích đối phương, người mặc đồ trắng nói: "Con mẹ nó, đều tại mày đấy, nhất định là làm rớt lúc đánh nhau trên Ưng Chủy rồi."
Người áo xanh đáp lại: "Vé của tao cũng mất mà, mà cũng tại cái miệng thối của mày, bằng không hai đứa đã không đánh nhau rồi."
Tiểu bảo an nghe tới mơ hồ, đang định tiến tới hỏi thì thấy sếp mình bước nhanh tới, nhìn dáng vẻ chật vật của hai người, sắc mặt liền trở nên hung hãn: "Hai người ỳ ạch ở đây làm gì? Vé đâu? Lấy vé ra."
Hai người đồng thanh: "Mất rồi."
"Con mẹ nó." Đội trưởng bảo an vừa nghe vậy liền mắng to: "Hôm nay sao đứa nào cũng nói mất vé, bớt nói nhảm đi, tối nộp tiền phạt cho tôi!"
Hai người dĩ nhiên không chịu, bắt đầu thương lượng, nói có thể dùng số chứng minh để check ghi chép mua vé trên hệ thống. Đáng tiếc đội trưởng bảo an vốn muốn tìm nơi phát tiết, thấy hai người có vẻ dễ bắt nạt liền không chịu, miệng không sạch sẽ mắng chửi vài câu, bắt hai người phải nộp phạt mới chịu thả người.
Nào ngờ hai người trẻ tuổi này thoạt nhìn ăn mặc rách rưới nhưng tính tình cũng rất nóng nảy, thấy gã bảo an này chẳng những cố tình khó dễ mà còn mắng cha mắng mẹ liền, không nói hai lời liền xông tới đánh nhau, phối hợp phải nói là ăn ý khỏi cần bàn cãi.
Dù sao cũng là hai nam nhân trưởng thành, lúc nổi giận lên cho dù là đội trưởng bảo an cũng phải chật vật chống đỡ. Gã vung dùi cui đáng ngang sức với hai người, cuối cùng bị tiểu bảo an gọi đồng nghiệp tới can ra, lúc này hai bên đều đã bị thương tới không đứng dậy nổi.
Này vẫn chưa xong, đội trưởng bảo an sau khi nhập viện thì bị yêu cầu gọi người thân tới chăm nom, nghĩ tới nghĩ lui chỉ có thể gọi cho vợ mình đã quay về bên nhà mẹ đẻ. Lúc vợ gã tới bệnh viện còn dẫn theo một nhóm thân thích, chạy tới yêu cầu gã phải li dị vì bạo hành gia đình, đánh vợ mình tới sưng mặt sưng mũi.
Đội trưởng bảo an kinh hoảng, căn bản không ngờ người vợ bị đánh mấy chục năm vẫn luôn nhẫn nhịn đột nhiên lại cứng rắn mạnh mẽ như vậy.
Gã vừa tức lại vừa đau, muốn bảo đứa con khuyên can mẹ nó, nào ngờ đứa con trai vừa tốt nghiệp đại học lại xông tới tống một quyền vào mặt dã, hận thù trong mắt nồng đậm tới mức làm gã lạnh người.
"Ông không biết đúng không? Là tôi đã khuyên mẹ li dị với ông! Mẹ tôi nhẫn nhịn ông nhiều năm như vậy, hiện giờ tôi rốt cuộc có thể kiếm tiền nuôi bà. Ông chờ mà xem, đồ cặn bã như ông chắc chắn sẽ gặp quả báo, đời còn dài lắm!"
Tiếng khóc nức nở cùng tiếng đấm đá mắng chửi trong phòng bệnh làm người ta kinh hoảng, lãnh đạo cùng nhóm bảo an của cảnh khu trố mắt nhìn nhau, sau đó nhóm đồng nghiệp bắt đầu bát quái cho lãnh đạo biết những chuyện thất đức mà đã đã làm.
Lúc này tiểu bảo an đột nhiên ngẩn người, anh nhớ tới người trẻ tuổi mặc đạo bào rách nát ở cổng cảnh khu vài giờ trước đã lạnh lùng nói: "Vợ con ông sẽ ly tán, xui xẻo chồng chất."
Tiểu bảo an giật thót, run lập cập.
Không phải chứ, tà môn vậy sao? Người nọ chẳng lẽ thật sự là đại sư thần toán? Kia Thái Thương Tông mà cậu ta nói khi ấy phỏng chừng là tông môn rất lợi hại!
****
Cùng lúc đó, một chiếc Cayenne thiếu một bên đèn xe vun vút lao trên mặt đường.
Lâm Hãn Dương xử lý công việc trên điện thoại xong thì liếc nhìn qua vợ mình, thấy đối phương vẫn còn lật qua lật lại miếng vải rách kia, nhất thời nhíu mày: "Được rồi, bẩn lắm, em xem trên đó còn dính bùn đất nữa kìa, sức khỏe em không tốt, không biết miếng vải này dính bao nhiêu vi khuẩn nữa, mau vứt đi."
Lâm phu nhân vẫn còn tức giận, dĩ nhiên không chịu nghe, còn trợn mắt trừng ông: "Anh biết gì chứ, nếu vừa nãy không phải anh quấy rối, em đã mời đại sư về nhà rồi. Biết đâu người ta thật sự có thể giải quyết tình huống của nhà chúng ta thì sao?"
"Hết mẹ rồi lại tới em, bảo anh phải làm sao giây." Lâm Hãn Dương thật sự không biết nên làm sao: "Phụ nữ mấy người cứ thích tin thần tin quỷ, trên đời này làm gì có đại sư thật chứ? Tạm thời cứ tin là có đi, nhưng em nghĩ lại dáng vẻ chật vật của cậu ta đi, còn trẻ như vậy thật sự có bản lĩnh sao? Bên ngoài có một đám đạo sĩ hòa thượng nổi danh, có vị nào không bảy mươi tám mươi tuổi đâu chứ?"
"Nhưng cậu ấy xem rất chính xác, liếc mắt đã biết nhà chúng ta gặp chuyện phiền phức, còn biết sức khỏe em không tốt!"
Lâm Hãn Dương vẫn khăng khăng: "Cậu ta chỉ đoán bừa thôi, em không nghĩ lại xem chúng ta đi đâu. Núi Phượng Dương nổi tiếng nhất chính là miếu sơn thần, người tới bái miếu có ai không có chuyện phiền toáiđâu? Sức khỏe em không tốt, chỉ cần có mắt liếc nhìn một cái là biết rồi, cậu ta có thể liên hệ hai chuyện lại với nhau chỉ có thể nói là thông minh mà thôi. Muốn làm mấy chuyện gạt người này, dĩ nhiên phải có bản lĩnh quan sát tinh tế rồi."
"Nhưng cậu ấy đâu có lừa tiền? Hai trăm đồng kia là em chủ động cho cậu ấy trước khi xem bói mà!"
"Đó là vì cậu ta vẫn còn chút lương tâm, em đẹp như vậy lại thiện lương như vậy, còn giúp cậu ta không bị gã bảo an hung hăng kia đánh, cậu ta cảm kích nên mới không đành lòng lừa em mà thôi."
Lâm phu nhân bị nói tới nghẹn lời, lại không cãi lại chồng mình, chỉ có thể bực tức quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trên đường xe không nhiều, chỉ le que vài chiếc, phong cảnh ngoài cửa sổ lao nhanh vun vút, một chiếc xe chở đầy vật liệu gỗ từ phía bên phải ầm ầm vượt lên trước.
Nhìn chiếc xe chất chồng vật liệu, Lâm phu nhân thở dài: "Khẳng định là chở quá tải, mấy người này đúng là không xem an toàn ra gì mà."
Tài xế thành thạo né tránh xe lớn, để đối phương vượt lên trước, Lâm Hãn Dương biết vợ mình vừa thích giúp người lại hay thương người, chỉ bất đắc dĩ mỉm cười, bất quá vẫn băn khoăn miếng vải rách trong tay vợ, liền đưa tay muốn cướp lấy: "Bọn họ cũng chỉ muốn kiếm tiền thôi, sống ch.ết của người khác chúng ta không quản được đâu. Được rồi, thân thể em không tốt, đừng tức giận, mau vứt thứ này đi."
Lâm phu nhân không chịu, vẫn nắm chặt miếng vải, lúc này không hiểu sao tâm tình bà có chút bất an, chỉ nắm chặt miếng vải này mới làm bà an tâm được một chút.
Hai vợ chồng tranh tới tranh lui, thấy vợ cố chấp như vậy, Lâm Hãn Dương có chút tức giận, đang định trách vợ quá ngu ngốc thì đúng lúc này ngoài xe đột nhiên vang lên tiếng va chạm kinh thiên động địa.
Cơ hồ ngay lúc đó, tài xế ngồi phía trên phát ra tiếng la kinh hoảng, ông Lâm theo bản năng ngẩng đầu, khoảnh khắc nhìn thấy tình cảnh ngoài cửa xe thì vành mắt cơ hồ muốn rách toạt.
Trên mặt đường trước mặt, chiếc xe vận chuyển vật liệu gỗ kia vì chở quá tải mà dây thừng bị đứt! Trong tình thế xe đang chạy tốc độ cao, đống gỗ kia hệt như quái thú điên cuồng trượt thẳng ra phía sau!
Xe bọn họ vừa vặn ở ngay phía sau, căn bản không có cách nào né tránh, nháy mắt đó Lâm Hãn Dương rõ ràng nhìn thấy khúc gỗ có vòng tuổi chằng chịt xông thẳng tới trước mặt mình!
Trong phút chốc, lông tóc cả người ông dựng đứng, đầu óc trống rỗng, thân thể theo bản năng nhào qua bên cạnh, vững vàng bảo hộ thân thể gầy yếu của vợ mình.
Thế nhưng sắt thép còn không chống chọi được, một thân xác người phàm như ông làm sao có thể ngăn trở?
Chiếc xe mất khống chế bay xéo ra ngoài, Lâm Hãn Dương ôm chặt vợ, khủng hoảng cùng tuyệt vọng nhắm mắt lại. Trước lúc bóng tối ập tới, ông thấy chiếc xe nặng nề bay lên trời, chỉ nghe thấy tiếng xe cộ cùng khúc gỗ va chạm, còn có tiếng thét chói tai của vợ mình cùng cậu tài xế.
Một lần nữa mở mắt ra, Lâm Hãn Dương cơ hồ cho rằng mình vừa thức tỉnh khỏi cơn ác mộng.
Thế nhưng tiếng khóc nức nở của vợ cùng chiếc xe bị ép đến biến hình nói cho ông biết, mình thực sự vừa thoát khỏi cửa ch.ết.
Chiếc xe bị lật ngược qua một bên, Lâm Hãn Dương hoảng hốt theo bản năng cởi dây an toàn, ôm lấy vợ sờ soạng kiểm tra, phát hiện chỉ có khuỷu tay bị đập vào lưng ghế bầm tím, chính mình thì cũng chỉ có phần lưng bị va chạm có chút đau nhức.
Phía trước truyền tới tiếng hỏi han vẫn còn chưa hết kinh hoảng của tài xế: "Lâm tổng? Lâm tổng? Lâm phu nhân? Hai người không sao chứ?"
Lâm Hãn Dương ngây ngốc đáp lại một tiếng, tài xế mệt lả thở hắt một hơi: "A Di Đà Phật! Không sao thì tốt rồi! Không sao thì tốt rồi!" Sau đó kinh ngạc tự hỏi: "Trời ạ, sao có khả năng a? Chúng ta sao vẫn còn sống được a?!"
Lâm Hãn Dương biết rõ vì sao tài xế lại nói vậy, bởi vì kính chắn gió đã bị hai thân cây xuyên thủng. Trong tình trạng va chạm khủng khiếp như vậy, cho dù là thủy tinh đã dán màng cũng bể nát, thế nhưng hai thân cây kia lại khựng lại như vậy, cứ như lữ nhân đột nhiên cạn kiệt sức lực vậy.
Lâm Hãn Dương mê man nhìn thân cây cơ hồ dán sát mặt mình, phần chóp nhọn bị tà bẹp đầu như bị thứ gì đó cứng rắn chống đỗ vậy.
Ngay lúc này vợ ông đột nhiên kêu lên: "A! Nóng quá nóng quá!"
Ông Lâm giật bắn, thả lỏng tay, chỉ thấy vợ mình không ngừng vung vẫy tay ném thứ gì đó lên không trung.
Đó là một miếng vải cũ kỹ, bên trên còn có mảnh vá, một ngọn lửa yếu ớt đang đốt rụi một góc miếng vải, dần dần cháy rụi thành một mảnh tro tàn.
Tro bụi đập lên mặt nhẹ nhàng như không có vật gì lại làm Lâm Hãn Dương kích động.
Tài xế trẻ tuổi còn chưa kịp vui sướng vì thoát khỏi cõi ch.ết thì đã thấy ông chủ mình dùng cả tay lẫn chân che chở vợ mình từ trong xe bò ra. Ánh mắt ông chủ nhìn đăm đăm, kích động hết như vừa uống một lọ thuốc trừ sâu DDVP, há mồm kêu: "Mau đi tìm xe! Chúng ta phải quay lại núi Phượng Dương! Tìm vị đại sư kia! Nhanh lên, nhanh lên!"
Đầu óc tài xế vốn đã có hỗn loạn, nghe vậy thì mê mang. Đại sư gì? Người nói chuyện với bà chủ vừa nãy không phải kẻ lừa gạt à?
Lòng đàn ông đúng là sâu như biển, thật khó đoán a.
****
Lúc này, Vệ Tây đã theo dòng người đi bộ tới trấn nhỏ dưới chân núi.
Đoạn đường này cậu thấy rất nhiều vật cưỡi mà Lâm phu nhân đã đi.
Những thứ dùng để cưỡi này có hình thái khác biệt, nhỏ nhất chỉ có hai cái chân tròn, chỉ đủ để chủ nhân ngồi, lớn thì giống như một ngọn núi nhỏ, trong bụng có thể chở ít nhất mấy chục người. So ra thì con thú mà Lâm phu nhân cưỡi rõ ràng không đủ nhìn, có lẽ thực lực hai vợ chồng có hạn, chưa đủ tư cách để nuôi dưỡng con thú hung mãnh hơn.
Bất quá con mồi này quá khó ăn, phí răng phí lợi mà không có chút mùi vị nào, vì thế sau khi phát hiện đám mãnh thú này tựa hồ không có ý chủ động công kích mình thì cũng không hứng thú với chúng nữa.
Cả người Vệ Tây ăn mặc trang phục kỳ dị, lưng đeo gùi trúc, dọc đường đi thu hút vô số ánh mắt mọi người, vì tránh đám đôn, cậu chọn con đường hẻo lánh dọc theo con sông.
Toàn bộ hành trình Vệ Tây vẫn luôn cẩn thận quan sát cảnh trí xung quanh, càng xem lại càng cảm thấy kinh hãi. Nơi này lầu cao chót vót, mặt đường bằng phẳng chỉnh tề, hoa cỏ hai bên đường ngay ngắn thứ tự, ngay cả thành trì phú khả địch quốc hoặc thành đô của quốc gia nào đó cũng chưa chắc phát triển đến vậy.
Thế nhưng cho dù là thành đô thì trong kí ức của Vệ Tây cũng không có quốc gia nào có tài lực khổng lồ đến vậy.
Dòng sông ở bên cạnh an tĩnh trôi, Vệ Tây cúi người nhìn một cái, đục ngầu, cậu không muốn uống.
Đứng dậy nhìn ra xa xa, cảnh tượng thật xa lạ, cậu lại một thân một mình, không có chỗ nào để đi.
Muốn trọng chấn Thái Thương Tông rốt cuộc nên bắt đầu từ nơi nào?
Lúc Vệ Tây đang mê mang thì nghe thấy một tiếng kêu rên, quay đầu nhìn lại thì thấy một người nam đầu tóc rối bù từ con đường lớn bắt ngang sông nhảy xuống, vẻ mặt hung ác chặn đường.
Nam nhân cường tráng quần áo lam lũ giang hai tay, gầm nhẹ uy hϊế͙p͙: "Nhóc con, cái gùi sau lưng mày đựng gì đấy?"
Vệ Tây bình tĩnh tròn mắt nhìn đối phương.
Mười phút sau.
Một tên ăn mày ở trấn Phượng Dương ôm cái mặt sưng chù vù co rút trong cái ổ nhỏ hẻo lánh của mình, đánh cướp không thành còn bị quánh ngược, tên ăn mày chỉ có thể sợ hãi nhìn bóng lưng gầy gò cướp mất chiếc chiếu của mình.
Sờ sờ vết thương trên mặt, tên ăn mày sụt sùi khóc, thở mạnh cũng không dám, ủy ủy khuất khuất móc ra một túi bánh bích quy, mở túi, đang định há miệng ăn thì đột nhiên ngẩng đầu.
Người trẻ tuổi ngồi xếp bằng trên chiếu lúc này đã quay đầu lại, tầm mắt nhìn chằm chằm tay mình, ánh mắt có thể nói là vô cùng ngây thơ.
Cậu hỏi: "Cái này ăn ngon không?"
..*..