Chương 32
Sau khi kiểm tr.a bác sĩ nói, đó chỉ là máu độc trong người nó, nó đã tự đẩy ra vì vậy mà tình trạng của nó giờ đỡ hơn lúc trước nhiều. Mọi người ai cũng đều vui vẻ hết cả.
Sau lần đó tình trạng sức khoẻ của nó bình phục khá nhanh, Huy ngày nào cũng vào thăm chị, thấy chị khoẻ hơn nhiều Huy vui lắm. Hơn một tuần hôn mê thì cuối cùng nó cũng tỉnh. Nó nheo mắt khi nhìn thấy ánh nắng mặt trời, nó khẽ cựa mình nhưng như có gì đó đang đè chặt nên chăn. Nó nhìn xuống dưới. Khuôn mặt hốc hác của Cường. Nó cười nhẹ “Đã như thế này suốt bao ngày nay sao. Cảm ơn Anh nhá”.
Nhưng nhìn vào khuôn mặt đó của Cường nó chỉ cảm thấy là mình nợ Cường chứ nó không hề tìm thấy một chút cảm giác nào nơi đáy con tim. Nó vẫn đang cố tìm cái con người đã xuất hiện trong giấc mơ của nó vào hôm nó trào máu độc ra. Nó cứ ngỡ như mình sẽ ngủ mãi không thể tỉnh được chỉ là một người sống thực vật thôi. Dù bao cố gắng động lực của người thân xung quanh nó, dù nó chỉ nghe thấy tiếng gọi nhưng nó không tài nào nhấc nổi chân bước ra khỏi giấc mơ. Chỉ mãi đến khi, lúc mơ màng, lúc yếu đuối nhất chuẩn bị phải rời ra cái cuộc sống phức tạp đến một nơi mà nó không biết vui biết buồn, chỉ biết câm nín im lặng nhìn mọi vật thay đổi thì nó nghe thấy một tiếng nổ kinh hoàng phát ra từ đâu đó, nó quay lại thoáng thấy một người con trai nhảy ra từ chỗ có tiếng nổ đó. Nó thấy người đó ôm một bên vai của mình có lẽ bị thương. Cũng không hiểu vì điều gì mà nó cứ nhìn người đó mãi, không bước tiếp cũng chẳng quay lại. Nó đưa tay khuơ vào không gian im lặng nó không thấy gì cả, nhưng nó cảm nhận được có ai đó đang gọi tên nó một cách da giết. “ tách” một giọt nước rơi nhẹ vào tay nó. Nhưng… Nhưng đó không phải của nó. Giọt nước vẫn còn nóng hổi, nó biết. Nó vẫn im lặng, nhẹ nhậc bàn tay nên trước mắt ngắm giọt nước long lanh và nó cảm nhận được nỗi đau của ai đó. Nhìn về phía trước nó chợt thấy một người con trai. Nó chỉ có thể biết được đó là một người con trai đẹp lắm nhưng nó không tài nào nhớ nổi đó là ai. Người đó cấm cười và nói:
- Về thôi. Anh và mọi người chờ Em lâu lắm rồi.
Nó không trả lời và người đó kéo nó đi, chay xa ra khỏi cái nơi xung quanh chỉ toàn là màu trắng mờ áo với những lớp khói nhàn nhạt bay lơ lửng trong không gian. Khi mà nó nhận thức được mọi chuyện nó cũng đã chạy cùng. Người đó bỗng dừng lại buồn tay nó ra nói “ Em sẽ về đúng không” rồi biến mất.
Và đúng đó thì nó ho. Và nó biết mình đang trong bệnh viện. Nó đã quay lại, nhưng vì nó muốn tìm cái người con trai đã cứu nó.
Cường vẫn ngủ. Nó đợi cho chai nước chuyền trên tay nó hết, tự rút kim nhẹ nhàng, lật nhẹ chăn nó bước khẽ ra ngoài. Cơ thể nó còn yếu lắm, nó đứng lặng bên cửa sổ nhìn về phía trước có cây bằng lăng. Nó không thích bằng lăng nhưng cũng không phải là ghét, nhưng trong giây phút này nó thấy bằng lăng đẹp kì lạ. Dưới nền trời xanh dịu nhẹ một bông bằng lăng nhỏ khẽ đưa trong gió nhẹ nhàng mà êm ái nó muốn đưa tay chạm vào bông bằng lăng đó một lần. nhưng nó quá xa. Một cơn gío se lạnh lùa vào cửa sổ, để cho mái tóc ngắn của nó bay nhẹ, nó cảm nhận được, thu về rồi.
Cường tỉnh khi nó vẫn còn đang treo hồn nên bông bằng lăng tím nhỏ ngoài cửa số. Giật mình khi không thấy nó. Đang định chạy đi tìm thì Cường nhìn thấy nó bên cửa sổ. Cường cứ ngắm nó mãi, cái giây phút này sao Cường thấy nó đẹp, đẹp hơn bất kì ai mà Cường đã từng gặp, nó không phải mặc những bộ cánh xinh xắn, không cần chút má hồng, một chút son, nó vẫn đẹp, nó đẹp tự nhiên. Đôi mắt đã nhấm nghiền bao ngày giờ trở lại nó vẫn long lanh, đôi môi nhợt nhạt nhưng sức sống như đang trở về với nó. Nó quay lại hơi sững người khi thấy Cường tỉnh mà không nói một câu nào và đặc biệt là Cường đang nhìn nó chăm chú lạ thường:
- Anh dậy rồi à. Sao không gọi em vậy
- À… ừ.. anh cũng vừa thôi. đang định mà_ Một thoáng giật mình cường về với thực tại
- Vâng.
- Em Tỉnh bao giờ mà không gọi anh vậy, tự ý rút kim ra nữa.
- Em không sao mà, Em biết làm thì em mới giám rút chứ. Em cũng vừa tỉnh thôi thấy anh ngủ nên em không lỡ làm phiền, chắc anh cũng mệt rồi.
- Trời. Phiền gì.
- Em biết là mấy ngày em ngủ anh đều chăm sóc em mà.
- Làm sao mà em biết được.
- Linh cảm thôi anh. cảm ơn anh nhiều nha.
- Gì mà cảm ơn.
- Có chứ. Hỳ _ nó cười.
- Đói chưa anh mua gì cho ăn.
- Cũng được ạ.
Rồi Cường đi mua đồ ăn cho nó. Nó vơ lấy cái điện thoại để ở bàn. Vừa cầm lên thì có tin nhắn của Cường.
- Đồ ăn anh mua rồi, tý có người mang nên cho em. anh nghe qua nhà một chút nha
- Vâng, không sao đâu ạ. cảm ơn anh nhiều. _ nó rep lại nhanh chóng.
Nó kiểm tr.a hộp thư thoại, có duy nhất một cuộc gọi đến của số máy lạ. Nó cố nhớ nhưng không thể nhớ được đó là ai, rõ rằng là nó có bắt máy mà. Xem lại ngày và giờ, nó bàng hoàng: là người đã đưa nó tới bệnh viện sao. Nó gọi, nhưng không ai bắt máy, nó nhắn tin.
“ Cho mình hỏi chủ nhân sđt này là ai vậy ạ. Dù cố không nghe máy nhưng cho mình cảm ơn vì đã giúp mình”
Nó trông chờ nhưng không ai rep lại. Rồi nó buông điện thoại thiếp đi lúc nào không biết. Nhưng nó khôgn biết rằng, người con trai chủ nhân của sđt đó đang đứng ngoài cửa phòng để lặng nhìn nó. Cho đến khi nó ngủ rồi hắn mới bước vào. Nhẹ ngồi cạnh giường, cầm tay nó và nói:
- Em về rồi. Tôi biết là em sẽ về mà. Vậy là mọi thứ ổn rồi. Lo mà sống tốt nha. Em yếu quá rồi đó, tôi thích nhìn thấy người con gái năng động hơn nhiều so với em của bây giờ.
Rồi hắn đặt tay nó xuống khẽ hôn nhẹ lên tay rồi ra ngoài. Hắn vừa quay lưng nó mở mắt trừng trừng, bỡ ngỡ quay sang nhìn người con trai bước ra khỏi cửa phòng mà không quay nhìn lại. Dáng đi quen thuộc, giống như nguời con trai nó đã gặp trong mơ, nó đau đầu cố nhớ ra mọi chuyện, nó cứ cố cứ cố nhưng không thế, đến nỗi hết sự chịu đựng nó ngất đi. Duy bước vào. Nhìn thấy nó như vậy, một lần nữa Duy lại hoảng hốt gọi bác sĩ. Rồi Duy chạy ra nhìn theo người con trai vừa bước ra từ phòng của nó. Duy nhìn hắn bằng đôi mắt tức giận. Rồi chạy vào phòng khi bác sĩ đã khám xong:
- Bác sĩ, chị cháu có sao không ạ.
- Không sao đâu. Cô bé dường như đã tỉnh một lần.
- Tỉnh ạ.
- Đúng thế, nhưng vừa nãy do cô bé đã cố sức làm điều gì đó khi cơ thể vẫn còn yếu nên chỉ tạm thời ngất đi thôi. Để cô bé nghỉ ngơi thêm chút nữa là không sao đâu.
- Vâng. Cháu cảm ơn.
- À thông báo với gia đình là tình trạng cô bé phục hồi tốt lắm.
- Thật ạ. Tốt quá rồi. Cảm ơn bác sĩ ạ _ Huy cười hạnh phúc.
- Không có gì _ Bác sĩ cũng mỉm cười rồi ra ngoài.
thực sự mà nói thì Duy rất quý nó. Thời gian ngắn vừa qua sống với nó, Duy đã được nhận cái tình thương thật sự của một người chị. Nó ấm áp và dịu nhẹ. Duy không có tình cảm khác biệt như Cường, nhưng Duy cũng quyết bảo vệ người chị yêu quý này dù không chung một dòng máu.
Và Duy vẫn còn đang băn khoăn là không biết nó đã làm gì quá sức khi mới tỉnh lại để lại phải ngất đi thế nào. “Không lẽ nào hắn ta đã vào đánh chị, rồi chị dùng hết sức để đánh trả”. Một suy nghĩ trẻ con của Duy khi biết hắn là người cuối cùng vào thăm nó.
Đến chiều khi tất cả đã đến bệnh viện đông đủ. Cả thầy, Huy hai anh em nhà Cường và Vân cùng hắn Long, Hoàng. Đến thăm nó. Mọi người ai cũng vui vẻ hêt, đặc biệt là Vân và Huy cứ nước mắt ngắn nước mắt dài vì quá vui. Nhưng chỉ duy nhất mình hắn là chỉ đứng một góc, không nói gì, chỉ nhìn nó dù biểt rằng sẽ chẳng khi nào nó hướng mắt về mình. Hoàng đã quan sát được điều đó, chỉ khẽ cười. Một nụ cười tinh nghịch. Bỗng Duy đến chỗ hắn và nói.
- Tôi cần nói chuyện với anh.
- Chuyện gì. _ hắn trả lời lạnh tanh.
- Ra ngoài đi. Ở đây không tiện.
rồi chẳng nói chẳng rằng gì Duy túm cổ áo của hắn lôi sềnh sệch ra ngoài phòng. Thấy vậy mọi người đều chạy theo, duy nhất mình nó là không được đi đâu hết cả. Duy cứ kéo thẳng nó ra ngoài phía sau khu nhà, dước gốc cây bằng lăng, nó nghe tiếng nói gần ra khỏi giường nhìn quanh quanh rồi dừng lại ở cửa sổ khi thấy mọi người dưới đó.