Chương 33
- Bỏ ra. _ hắn nói vẫn bình thường.
- Duy bỏ ra đi em, có chuyện gì thì nói đi, đừng hành động ngốc nghếch như thế. _ Cường ôn tồn.
- được thôi _ Duy bỏ tay ra.
- Giờ thì có chuyện gì nói đi _ hắn nói không chút biểu cảm.
- Tôi cấm anh từ nay không được vào thăm chị nữa. _ Duy nói khá to và chi tay vào mặt hắn.
- Bỏ tay xuống đi. mất lịch sự _ Long khẽ nhăn mặt.
- Nhưng vì sao lại thế_ hoàng nói trước sự ngạc nhiên của bao người về câu nói của Duy.
- Đúng đó. Ta không hiểu _ thầy thắc mắc.
- Sao em lại cấm họ vậy _ Vân cũng hỏi.
- Không biết là anh đã làm gì nhưng anh vừa bước ra khỏi cửa phòng chị là chị ấy ngất, bác sĩ nói chị đã quá sức làm điều gì đó khi mới tỉnh nên mới vậy.
Cả bầu trời như sụp cái rầm dưới chân hắn. Hắn không có làm gì hết. Không làm gì cả, và hắn cũng không thể tưởng tượng được là nó sẽ như thế khi gặp hắn.
- Thế là thế nào. _ Cường nhìn hắn.
- Tôi không biết, tôi chẳng làm gì cả.
- Anh còn ngoan cố sao. _ Duy nói rồi đấm hắn một cú đau điếng.
- Duy. Không được làm thế_ Thầy nói giọng nghiêm nghị rồi quay sang nhìn hắn _ giải thích đi.
- Vì chuyện gì.
- Vì tất cả những gì cậu đã làm với con bé.
- Tôi không làm gì cả.
- Được nếu như vậy thì từ nay cũng mong cậu không đến làm phiền con bé nữa, tránh những trường hợp như thế này sảy ra.
- Sao lại như thế. Chúng tôi chỉ đến thăm Hân như những người bạn. _ Long nói
- Tôi nghĩ Hân cũng không vui vẻ khi có những người bạn như các anh đâu _ Cường nhìn thẳng mắt Long
- Vẻ như mọi người quanh Hân đều tổt đẹp trừ chúng tôi đúng không _ Hoàng nhếch mép.
- Ý anh là sao.
- Chúng thôi chẳng ý gì cả. Anh là người thông minh cơ mà.
Họ cứ qua lại xô đẩy nhau chỉ riêng hắn không nói một lời nào từ khi lãnh cú đấm của Duy. Hắn ngửa mặt nên và nhìn lên bông bằng lăng tím nhỏ trên cây. Khẽ cười. Rồi cúi xuống mà không biết rằng nó đã bắt gặp ánh mắt đó, cùng chung một bông bằng lăng và nụ cười đó, chưa bao giờ nó thấy hắn cười như vậy. Một nụ cười chua chát, mặn đắng như tâm trạng.
- Đủ rồi. _ hắn gần như quát lên khi cả hai bên đang lời ra tiếng vào
- Chuyện gì vậy _ Long nhăn mặt.
- Chúng ta về.
- Phong. Ông không làm gì sao phải vậy _ Hoàng kéo tay hắn lại.
- Chúng ta có giải thích thì họ cũng chẳng muốn nghe. Cãi cọ chi cho nhiều chuyện. _ rồi hắn quay sang Duy, cười _ được thôi, tự nay tôi sẽ chẳng lảng vảng đến quanh người chị yêu quý chỉ cậu nữa. chắm sóc thật tốt vào, tốt thật tốt vào đừng để một ngày tôi giật về tay mình chị của cậu. mất vĩnh viễn đó.
Hắn đi để lại nụ cười nửa miệng nghê tởm mà cũng đáng sợ. Cả Duy và Cường nghe câu nói đó của hắn đều cảm thấy chút nguy hiểm, không phải cho họ mà cho nó. Mọi người đứng một lúc rồi cũng lên phòng.
Riêng nó lúc này, không còn biết gì nữa. Mắt nó đã nhoè dần đi như có gì che mất vậy. Nó nhìn khuất theo cái bóng của hắn sau cây bằng lăng cứ xa dần xa dần, cái dáng người quen thuộc nó đã phải suy nghĩ suốt ngày hôm nay. Câu chuyện vừa rồi nó đã nghe thấy hết. Đó là sự thật sao…..
đợi đến khi mọi người vào, nó đang năm trên giường suy nghĩ miên man:
- con không ngủ sao_ thầy ngồi bên giường khẽ hỏi.
- Dạ. Con ngồi một chút cho khoẻ ạ.
- Ừ. Ta cho Huy về ăn cơm đây. Ngày mai ta lại vào
- Vâng ạ. Con cám ơn thầy.
- Cảm ơn gì chứ con bé này.
- Nhanh khoẻ về bóng rổ đợi con đó.
- Chị ơi, chị nhanh khoẻ về với em nhá. Em nhớ chị lắm đó. _ Huy nói rồi hun lên má nó một cái.
- chị biết rồi. Ở nhà nhớ phải nghe lời thầy chăm học đó nha.
- Vâng. Em về đây.
Cường và Duy cũng về cùng, nhờ Vân ở lại chăm sóc nó. Nhân lúc không có ai. Nó kéo Vân xuống giường và hỏi:
- Hôm tôi vào viện bà biết chứ.
- Không. Hôm sau tôi mới biết.
- Ai nói cho bà vậy.
- À Long gọi cho tôi, rồi tôi mới gọi cho mọi người.
- Long sao.
- ừ. Có chuyện gì không.
- À không có gì đâu.
- Bà có biết là ai là người đưa tôi tới bệnh viện không.
- Hừm… để tôi nhớ…. À là tên Phong đó.
- Sao bà biết.
- Thì hôm đó tôi đến thấy tên Phong đó là người ướt nhẹp nhất mà. Tôi cũng thấy hắn đeo chiếc balô của bà nữa.
- Ừ. Balô của tôi á. Ủa hắn không định trả hả.
- Làm sao mà tôi biết được. Hay còn để lại làm tin ta. _ Vân cười thích thú.
- Thôi nào đừng trêu tôi nữa. Không có đâu.
- Biết đâu được mà.
- Mà thôi tôi cũng chẳng để ý. Dù gì trong balô cũng không có đồ đạc gì quan trọng. coi như vất đi.
- Ừm.