Chương 5
Diệp Vinh Thu không thể đưa Phùng Chân đi, nhưng cũng không thể theo Hoàng Tam mà làm ngọc nát, cuối cùng đành phải ủ rũ cúi đầu quay trở về. Anh ngồi xe kéo đi về nhà, vừa xuống xe, nhìn thấy Hắc Cẩu theo sau, cơn giận chẳng có chỗ để phát tiết. Anh vẫn cho rằng Phùng Chân bị bắt như vậy đều bởi vì Hắc Cẩu, thế nên liền đi tới trước mặt hắn, hai mắt bốc lửa: “Loại người như vậy rốt cuộc sống để làm gì cơ chứ?”
Hắc Cẩu vẫn giữ vẻ mặt điềm nhiên như chẳng hề gì.
Lửa giận trong lòng Diệp Vinh Thu lại bùng lên, thấy mắt hắn không chút gợn sóng liền nguyền rủa: “Ước gì mi ch.ết luôn đi, đồ cặn bã.”
Chân mày Hắc Cẩu hơi nhíu lại, không nói gì.
Diệp Vinh Thu vừa vào nhà, anh cả của anh – Diệp Hoa Xuân – đi ra đón, khẩn trương giữ lấy anh kiểm tra: “Tiểu Thu, em không sao chứ?”
Diệp Vinh Thu mệt mỏi lắc đầu.
Diệp Hoa Xuân nói: “Anh đang ở cửa hàng, thấy người đưa tin em phái tới, lập tức trở về nhà luôn. Em vừa gặp Hoàng Tam sao? Hắn gây khó dễ cho em sao?”
Diệp Vinh Thu chỉ bảo: “Tàm tạm.”
Trong nhà, Diệp Vinh Thu là đứa con trai được cưng nhất, trên anh có một anh trai và một chị gái, chị gái lớn hơn anh mười lăm tuổi, anh trai lớn hơn anh mười hai tuổi, bởi vậy vừa mới chào đời anh đã được mọi người yêu thương cưng chiều, cho nên khi lớn lên mới hình thành tính cách như thế này. Diệp Hoa Xuân hiểu rõ tính em trai mình, sợ cứ tiếp tục như vậy Diệp Vinh Thu sẽ làm chuyện gì quá kích, vì vậy nói: “Tiểu Thu, anh đã bàn bạc với cha mình, cứ tiếp tục như vậy cũng không phải là biện pháp, hay là em tạm thời rời khỏi Trùng Khánh một thời gian đi, anh sai người đưa em tới Vũ Hán. Chờ sự tình qua rồi thì sẽ đón em trở về.”
Diệp Vinh Thu lấy làm kinh hãi: “Rời khỏi Trùng Khánh?”
Diệp Hoa Xuân bảo: “Em tới Vũ Hán tìm Thư Quyên đi.”
Chu Thư Quyên là vị hôn thê của Diệp Vinh Thu. Diệp gia và Chu gia có quan hệ từ nhiều đời trước, khi hai đứa trẻ còn bé, người lớn trong nhà cùng đặt ước định. Ngày nhỏ Diệp Vinh Thu và Chu Thư Quyên cũng coi như thanh mai trúc mã của nhau, sau này bởi vì chuyện làm ăn mà Chu gia chuyển tới Vũ Hán, nhưng ước định giữa hai nhà cũng không vì thế mà phá bỏ. Những ngày lễ tết, Chu gia vẫn đưa Chu Thư Quyên trở lại Trùng Khánh, để hai người có thể bồi dưỡng tình cảm. Năm nay Chu Thư Quyên đã mười tám tuổi, đang học đại học ở Vũ Hán. Thật ra từ năm ngoái hai nhà đã thúc giục hai đứa trẻ cưới xin, thế nhưng hai người đều không muốn, mượn cớ kéo dài thời gian. Chu Thư Quyên nói muốn học xong, mà Diệp Vinh Thu cũng nói mình chưa chuẩn bị sẵn sàng. Nếu theo tư tưởng cũ, trai gái đến tuổi ấy đều đã làm cha làm mẹ, nhưng cả hai đều được giáo dục tư tưởng mới nên luôn có cảm giác mình vẫn còn trẻ, không muốn bị tù túng trong nếp sống cũ mà muốn tiếp tục hưởng thụ cuộc sống của bản thân.
Hơn nữa, Diệp Vinh Thu thấy mình không có tình cảm gì với Thư Quyên, anh chỉ coi cô ấy như một người em gái. Có lẽ từ nhỏ Diệp nhị thiếu gia đã quen thói tự coi trọng bản thân, nên anh không thưởng thức được tư vị của ái tình. Anh vốn là một người theo chủ nghĩa hoàn mỹ, cũng từng nảy sinh hảo cảm với một số người, nhưng chỉ cần đối phương có một hành động không hợp ý, phần hảo cảm này lập tức tan thành mây khói. Giống như khi học trung học, suýt chút nữa anh cùng con gái hiệu trưởng viết nên giai thoại, nhưng có một lần anh vô tình nhìn thấy cô con gái của hiệu trưởng kia ngồi trong phòng học không bóng người mà móc mũi, từ đó anh không buồn để mắt tới đối phương lại ví dụ như hồi đại học anh với phó hội trưởng của câu lạc bộ thơ ca suýt chút nữa đã yêu nhau, nhưng có một lần nói chuyện, anh thấy trên răng đối phương có hành lá, từ đấy chẳng mấy khi anh nói chuyện với cô gái kia. Tính anh cứ như vậy, không muốn bản thân chịu thua thiệt, luôn cảm thấy mình nên tìm một người hoàn mỹ để bầu bạn, chứ không thể tùy tiện vâng theo ý cha mẹ mà lãng phí một đời.
Lúc này, trải qua vài lần bị Hoàng Tam ép buộc, anh nghĩ mình nên nhanh chóng cưới Thư Quyên để lấy cô ấy ra làm bia đỡ đạn cho bản thân, thế nhưng rồi lại nghĩ mình không nên kéo Thư Quyên xuống nước cùng, cuối cùng anh cũng không kể chuyện này cho Thư Quyên nghe. Anh biết nếu như lần này tới Vũ Hán tìm Chu gia, chuyện hôn sự không thể kéo dài được nữa. Bên Hoàng Tam là địa ngục, mà kết hôn cùng người con gái mình không thương cũng là biển lửa, Diệp Vinh Thu chẳng muốn phải theo ai. Anh lo lắng, bảo với Diệp Hoa Xuân: “Qua lần này rồi hẵng tính, nếu em có đi, chỉ sợ Hoàng Tam cũng không dễ dàng buông tha cho mọi người. Để em nghĩ biện pháp, có lẽ vẫn còn biện pháp nào đó để đuổi ông ta.”
Diệp Hoa Xuân hiểu em trai mình, biết không thể nói thêm, đành phải thở dài: “Để anh phái thêm người bảo vệ em.”
Diệp Vinh Thu hỏi Diệp Hoa Xuân: “Cha đã về chưa?”
Diệp Hoa Xuân lắc đầu: “Chưa, sáng sớm ông ấy đã đi sang vùng lân cận, có lẽ phải hai ngày nữa mới về. Ông ấy đi liên lạc với một vị khách lớn, nếu như lần này đàm phán thành công, chuyện bán vải của nhà chúng ta có lẽ sẽ được cứu.” Ngưng một chút, tức giận nói: “Nếu như chúng ta có thể buôn bán tốt, có địa vị như vài chục năm trước đây, thì sao một tên lưu manh như Hoàng Tam có thể bắt nạt chúng ta được? Đúng là ông trời không có mắt!”
Diệp Vinh Thu cười khổ: “Nếu như ông trời có mắt, Hoàng Tam đã chẳng lăn lộn được tới vị trí ngày hôm nay.”
Diệp Vinh Thu đứng ngồi không yên suốt cả buổi tối, sớm hôm sau anh thức dậy, mặc tây trang thắt cà vạt chỉnh tề, chuẩn bị xuất môn. Cả đời Diệp Vinh Thu chưa từng đi nhờ vả xin ai giúp đỡ, nhưng hôm nay không còn cách nào khác, anh quyết định tìm tới một nhân vật có chút giao tình với mình ở Trùng Khánh, hi vọng đối phương có thể giúp một tay, đi tới năn nỉ Hoàng Tam một chút, để ông ta thả Phùng Chân, buông tha anh. Thế nhưng anh có chút phiền não với con chó luôn canh trước cửa nhà kia, không biết làm thế nào để đuổi Hắc Cẩu đi.
Nhưng khi Diệp Vinh Thu ra ngoài cửa, ngoài ý muốn phát hiện, hôm nay Hắc Cẩu còn chưa tới.
Lúc này đây, Hắc Cẩu đang ở trong sào huyệt của Hoàng Tam.
Hắc Cẩu đi tới cửa phòng chứa củi, bên ngoài phòng có hai đàn em đang trông chừng, thấy hắn liền vồn vã đi tới: “Anh Hắc Cẩu, sao anh lại tới?”
Hắc Cẩu hỏi đồng bọn của mình: “Họ Phùng bị giam trong này sao?”
Đàn em đáp: “Đúng vậy.”
Nghe vậy Hắc Cẩu liền đi vào trong phòng chứa củi, hai tên đàn em kia nhìn nhau, Hắc Cẩu vốn là người được Hoàng Tam luôn tin tưởng, không ai dám đứng lên can. Hắc Cẩu vừa vào phòng, liền thấy Phùng Chân bị trói tay trói chân ném vào trong góc, mặt vàng vọt, thoạt nhìn tinh thần không tốt lắm.
Hắc Cẩu đi tới trước mặt Phùng Chân, Phùng Chân cầu xin hắn nói: “Mấy người thả tôi ra đi, tôi và Mậu Thực thật sự không có gì.”
Hắc Cẩu nhìn chằm chằm anh ta một lúc, đột nhiên hỏi: “Không phải anh đi làm bia ngắm cho tụi Nhật Bản sao? Sao lại bị bắt rồi?”
Phùng Chân cười khổ: “Tôi cũng không biết tại sao, sáng sớm hôm qua vừa ra khỏi cửa đã bị người ta đánh đến ngất rồi bắt đi, lúc tỉnh lại thì đã ở đây rồi. Tôi xin anh thả tôi đi, lý tưởng còn chưa thực hiện được, tôi không muốn ch.ết ở cái nơi quỷ quái như này. Anh thả tôi ra đi, tôi cam đoan từ sau sẽ không bao giờ… gặp mặt Mậu Thực nữa. Van xin anh.”
“Lý tưởng.” Hắc Cẩu nhẹ giọng lặp lại hai chữ này. Sau đó hắn lấy một con dao ra, hướng Phùng Chân đâm tới. Hình ảnh hôm qua Hắc Cẩu chặt ngón tay người khác vẫn còn vẹn nguyên, Phùng Chân sợ đến nhắm mắt kêu to, thế nhưng anh không cảm thấy đau đớn, trái lại tay chân còn được buông lỏng. Hắc Cẩu cắt đứt sợi dây trói trên người anh.
Hắc Cẩu thu dao về, nhìn anh cười nhạt: “Dao của tụi Nhật Bản còn lớn hơn dao trong tay tôi nhiều.”
Phùng Chân ngượng ngùng.
Hắc Cẩu đỡ Phùng Chân đứng dậy, Phùng Chân bị trói đã lâu, tay chân tê rần, bước đi chao đảo, Hắc Cẩu dứt khoát nhấc anh ta lên rồi đi ra ngoài. Bọn họ ra khỏi phòng chứa củi, hai tên đàn em thấy Phùng Chân được mang ra, đều lấy làm kinh hãi. Hắc Cẩu vẫn giữ nguyên vẻ thờ ơ nói: “Tôi dẫn tên này đi gặp Tam gia.” Hai người kia tưởng Hoàng Tam muốn gặp người, không dám ngăn cản mà để họ đi.
Hắc Cẩu đỡ Phùng Chân đi thẳng vào phòng trong. Hoàng Tam đang ôm hôn một cô gái hoa, thấy Hắc Cẩu tiến đến, ngạc nhiên một chút, hai gã vệ sĩ lập tức đi tới ngăn Hắc Cẩu lại. Hoàng Tam gia đẩy cô gái trên người mình ra, nhéo nhéo mông cô nàng, cười bảo: “Đi đi.” Cô nàng kia lắc mông ra ngoài. Hoàng Tam khoát tay, hai gã vệ sĩ lui về phía sau lưng ông ta.
Hoàng Tam châm điếu xì gà, nhìn Hắc Cẩu, lại nhìn Phùng Chân bị hắn xách theo, kì quái hỏi: “Sao lại ở đây? Không phải tôi sai chú tới nhìn Mậu Thực hay sao?”
Hắc Cẩu cúi đầu, “Tam gia, ngài thả Phùng Chân ra đi, anh ấy không có quan hệ gì với Nhị thiếu gia.”
Hoàng Tam sửng sốt một chút. Đương nhiên ông ta biết Phùng Chân và Diệp Vinh Thu không phải loại quan hệ kia. Diệp Vinh Thu chán ghét đàn ông, đến nỗi mỗi lỗ chân lông trên người Diệp Vinh Thu đều thể hiện rõ điều này. Ông bắt Phùng Chân lại vốn để trêu chọc Diệp Vinh Thu một chút thôi, nào phải tranh giành tình nhân gì. Nhưng Hắc Cẩu lại nói một câu khiến ông thêm sửng sốt.
Hắc Cẩu nói: “Anh ấy là người của tôi, Tam gia thả anh ấy đi.”
Hoàng Tam kinh ngạc đến nỗi làm rơi cả điếu xì gà trong tay: “Chú nói cái gì cơ?”
Phùng Chân cũng cả kinh quay lại nhìn Hắc Cẩu.
Hắc Cẩu không nói thêm điều gì, vén y phục trên người Phùng Chân lên, bàn tay trực tiếp vói vào trong quần Phùng Chân rồi nắm lấy lấy mông anh ta, sau đó lại kéo Phùng Chân vào trong ***g ngực, dán đôi môi của mình lên. Phùng Chân chỉ biết trợn to mắt nhìn, choáng váng mấy giây mới nhớ ra phải giãy dụa. Bàn tay vừa mới chống lên vai Hắc Cẩu, còn chưa kịp đẩy hắn ra đã lại giật mình: Hắc Cẩu lại nắm lấy bộ vị quan trọng trên người anh, anh vừa chống cự một chút, Hắc Cẩu liền dùng lực véo, véo mạnh đến nỗi anh chỉ biết trợn trắng mắt, thiếu chút nữa bất tỉnh.
Nhất thời, toàn bộ căn phòng trở nên yên tĩnh, đến mức một cái kim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy tiếng.
Mười mấy giây sau, Hắc Cẩu thả Phùng Chân ra, mặt không đổi sắc cúi đầu: “Tam gia thả anh ấy đi, tôi hứa sẽ trông nom anh ấy cẩn thận, nếu anh ấy còn dám quấy rầy Nhị thiếu gia, tôi sẽ chặt đứt cái chân cún ấy.”
Sắc mặt Hoàng Tam nhấp nháy thay đổi như ánh đèn neon, biểu tình vô cùng cổ quái, qua mấy giây, ông ta đột nhiên vỗ bàn cười lớn, đến mức hai tên vệ sĩ đứng sau đều phải giật mình.
“Ha ha ha, Tiểu Hắc, chú.. chú… ha ha ha ha..” Hoàng Tam gia cười đến nỗi không ngồi thẳng được, lau nước mắt vì bật cười mà khoát tay, “Thả thì thả, chú mang tên kia về đi, quay lại tiếp tục nhìn Mậu Thực, có chuyện gì liền báo cho tôi.”
Hắc Cẩu bái ông ta một cái: “Đa tạ Tam gia.” Sau đó dẫn Phùng Chân đi ra ngoài.
Hắc Cẩu đưa Phùng Chân tới đường cái, nhạt giọng nói: “Biến đi, đừng để… tôi nhìn thấy anh nữa.”
Mặt Phùng Chân đỏ lên, nói không gãy gọn: “Cảm ơn anh, nhưng anh cũng không nên dùng phương pháp này, tôi…”
Hắc Cẩu cười nhạo: “Bớt sàm ngôn đi, tôi bị bệnh dại, về nhà tắm nhanh đi, nhớ uống thuốc.” Nói xong xoay người rời đi.
Hắn vừa đi không được bao xa, Phùng Chân đuổi theo, vẻ mặt khó hiểu hỏi: “Hắc… Hắc tiên sinh, rõ ràng anh không phải người xấu, tại sao phải… làm loại chuyện không nên này? Con người hẳn nên đi tìm ý nghĩa cuộc sống của bản thân, sau đó thực hiện nó. Anh có thể theo tôi đi lính, cũng có thể tự buôn bán làm ăn, tại sao lại cứ đắm mình trong trụy lạc?”
Hắc Cẩu quay đầu nện một đấm vào mũi Phùng Chân, Phùng Chân ngửa mặt lên trời, máu mũi chảy dài. Hắc Cẩu cúi đầu ch.ết lặng nhìn anh ta, lặp lại một từ “Biến”. Sau đó nhét tay vào túi quần nghênh ngang rời đi.