Ngược Chết Đóa Bạch Liên Hoa
✍ Trọng Cẩn
Tạm ngưng
Ngôn TìnhTrọng SinhSủng
88 chương
1,651 lượt xem
4 ✩
✎
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27-1
- Chương 27-2
- Chương 27-3
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40-1
- Chương 40-2
- Chương 41-1
- Chương 41-2
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46-1
- Chương 46-2
- Chương 47
- Chương 48-1
- Chương 48-2
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57-1
- Chương 57-2
- Chương 58
- Chương 59-1
- Chương 59-2
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
Thể loại: ngôn tình cổ đại, sủng, song trọng sinh, nữ cường
Tình trạng convert: hoàn - 148 chương + 3 phiên ngoại
Edit || Beta: Mai
———
[ Cố Hoài Du ]
Một đời, chỉ như thoáng qua trước mắt. Cố Hoài Du vẫn không hiểu được tại sao cha mẹ không hề yêu thương, quan tâm mình.
Mãi cho đến khi song thân qua dời, Lâm gia cưỡng ép đem nàng đi, nàng mới rõ hoá ra mình là Lâm gia đại tiểu thư
Vốn tưởng đau khổ trước đó đã đến hồi kết, lại không nghĩ cuối cùng rơi vào cảnh áo rách quần manh phanh thây chốn hoang tàn.
Trọng sinh trở lại năm mười lăm tuổi, trên xe ngựa hồi phủ, khuôn mặt lúc ẩn lúc hiện, thầm nghĩ.
Đời này, vô luận như thế nào đều phải giết chết đóa bạch liên hoa kia!
Cho chính nàng ta cũng nếm thử, móc mắt tra tấn, người người lăng nhục, chịu đau khổ gấp vạn lần!
[ Tống Thời Cẩn ]
Tống Thời Cẩn mười tám tuổi năm ấy không phải Cố Hoài Du thì không lấy.
Lúc đó, hắn lưu lạc đầu đường, làm tiểu ăn mày bị người người đánh đuổi, duy chỉ có Cố Hoài Du không chê.
Nàng lén lút cho hắn bạc, dạy hắn chữ.
"Thời Cẩn, Hoài Du, đều là ngọc đẹp nhất thế gian này"
"Ngươi thông minh như vậy, nhất định phải chịu khó đọc sách, tương lai sẽ có đại tiền đồ, biết không?"
Hắn nói: "Được! "
Trong trí nhớ hắn đấy là điều tốt đẹp nhất.
Một lần nhiều năm, thế nhưng lại thành vĩnh biệt.
Lần nữa gặp lại, hắn là Đại Lý Tự Khanh cương trực công chính, mà nàng thân xác không đầy đủ, đến manh chiếu còn không có, bị người vứt xác nơi hoang vu.
Thu lại thi thể nàng, giúp nàng rửa oan, mặc dù lấy trứng chọi đá vẫn muốn cùng Lâm gia đồng quy vu tận.
- ------------
Lần nữa tỉnh lại, hắn năm tuổi.
Hắn biết Cố Hoài Du còn sống, Lâm gia cũng sẽ tìm nàng về, cũng biết nàng sẽ chết.
Cho nên hắn thề, đời này sẽ không làm người tốt, dù tay dính máu tươi cũng sẽ đổi cho nàng một đời vô ưu.
~ Lời tác giả: Truyện giả tưởng hư cấu, siêu cấp hư cấu, không chịu được xin dừng!!
~ Lời editor: lời tác giả thực sự.... không khoa trương tí nào ( ̄∇ ̄), truyện siêu cấp hư cấu, suy nghĩ trước khi lọt hố nhaa.
Tình trạng convert: hoàn - 148 chương + 3 phiên ngoại
Edit || Beta: Mai
———
[ Cố Hoài Du ]
Một đời, chỉ như thoáng qua trước mắt. Cố Hoài Du vẫn không hiểu được tại sao cha mẹ không hề yêu thương, quan tâm mình.
Mãi cho đến khi song thân qua dời, Lâm gia cưỡng ép đem nàng đi, nàng mới rõ hoá ra mình là Lâm gia đại tiểu thư
Vốn tưởng đau khổ trước đó đã đến hồi kết, lại không nghĩ cuối cùng rơi vào cảnh áo rách quần manh phanh thây chốn hoang tàn.
Trọng sinh trở lại năm mười lăm tuổi, trên xe ngựa hồi phủ, khuôn mặt lúc ẩn lúc hiện, thầm nghĩ.
Đời này, vô luận như thế nào đều phải giết chết đóa bạch liên hoa kia!
Cho chính nàng ta cũng nếm thử, móc mắt tra tấn, người người lăng nhục, chịu đau khổ gấp vạn lần!
[ Tống Thời Cẩn ]
Tống Thời Cẩn mười tám tuổi năm ấy không phải Cố Hoài Du thì không lấy.
Lúc đó, hắn lưu lạc đầu đường, làm tiểu ăn mày bị người người đánh đuổi, duy chỉ có Cố Hoài Du không chê.
Nàng lén lút cho hắn bạc, dạy hắn chữ.
"Thời Cẩn, Hoài Du, đều là ngọc đẹp nhất thế gian này"
"Ngươi thông minh như vậy, nhất định phải chịu khó đọc sách, tương lai sẽ có đại tiền đồ, biết không?"
Hắn nói: "Được! "
Trong trí nhớ hắn đấy là điều tốt đẹp nhất.
Một lần nhiều năm, thế nhưng lại thành vĩnh biệt.
Lần nữa gặp lại, hắn là Đại Lý Tự Khanh cương trực công chính, mà nàng thân xác không đầy đủ, đến manh chiếu còn không có, bị người vứt xác nơi hoang vu.
Thu lại thi thể nàng, giúp nàng rửa oan, mặc dù lấy trứng chọi đá vẫn muốn cùng Lâm gia đồng quy vu tận.
- ------------
Lần nữa tỉnh lại, hắn năm tuổi.
Hắn biết Cố Hoài Du còn sống, Lâm gia cũng sẽ tìm nàng về, cũng biết nàng sẽ chết.
Cho nên hắn thề, đời này sẽ không làm người tốt, dù tay dính máu tươi cũng sẽ đổi cho nàng một đời vô ưu.
~ Lời tác giả: Truyện giả tưởng hư cấu, siêu cấp hư cấu, không chịu được xin dừng!!
~ Lời editor: lời tác giả thực sự.... không khoa trương tí nào ( ̄∇ ̄), truyện siêu cấp hư cấu, suy nghĩ trước khi lọt hố nhaa.