Chương 66
Cả đoàn của Cố Tu Qua đóng quân ở Thụy Xương. Có thêm sự giúp đỡ của quân đoàn Cố Tu Qua, sức chiến đấu của quân địa phương tăng gấp đôi, các chiến sĩ ra sức kháng chiến, như lang như hổ mà giữ vững phòng tuyến ở Thụy Xương, ngăn sự tiến công của giặc Nhật.
Trong khi Hắc Cẩu ở tiền tuyến sục sôi đánh chiến, Diệp Vinh Thu ở lại quân bộ cũng không hề rảnh rỗi.
Tuy rằng trên danh nghĩa Diệp Vinh Thu làm phụ tá cho Finn Haugen, nhưng thực chất Finn Haugen không coi anh như phụ tá mà coi anh như học trò thì hơn. Hằng ngày mỗi khi rảnh rỗi, ông không kêu Diệp Vinh Thu giúp ông làm việc mà dạy anh những kiến thức về súng ống.
So với Diệp Vinh Thu, Finn Haugen càng nghiêm túc nhiệt tình hơn cả, mỗi ngày, cứ có thời gian rảnh là ông liền truyền dạy kiến thức cho Diệp Vinh Thu, tiến độ như sắp đi đánh giặc không bằng, bởi vì ông bảo ông không còn nhiều thời gian ở lại Trung Quốc nữa. Tình hình châu Âu mỗi lúc một căng thẳng, mà nước Đức lại ra sức giúp đỡ quân Nhật, thậm chí họ còn thẳng thắn công nhận chủ quyền của Nhật ở Mãn Châu. Cuối tháng năm, đại sứ Đức trú tại Trung Quốc đã chính thức ra yêu cầu với bộ ngoại giao Trung Quốc, muốn triệu hồi hết cố vấn quân sự người Đức ở Trung Quốc về. Mấy tháng này, những người Đức còn ở Trung Quốc đã lục tục về nước. Đến đầu tháng bảy, ngay cả cố vấn quân sự người Đức của Tưởng Giới Thạch cũng vội vã về nước, nếu Finn Haugen tiếp tục ở lại nơi này, e rằng sẽ phải chịu áp lực rất lớn.
Hằng ngày, Diệp Vinh Thu không thể lập tức tiêu hóa lời giảng của Finn Haugen ngay, bởi vậy mà tối đến quay về nhà kho anh vẫn miệt mài đèn sách muốn theo kịp bước chân Finn Haugen. Cho nên mỗi đêm, khi cả quân khu đã chìm vào bóng tối thì nhà kho nơi anh ngủ vẫn sáng ánh đèn mờ. Anh tiếp tục đọc sách dưới ánh sáng nhạt, một ngày chỉ ngủ được bốn năm tiếng.
Diệp Vinh Thu học mệt muốn ch.ết, nhưng vẫn rất chăm chỉ. Anh chưa từng nghĩ sẽ bỏ cuộc, bởi vì học tập khiến anh thôi nghĩ ngợi lung tung, không còn nghĩ về gia đình, không lo cho Hắc Cẩu đang ở ngoài tiền tuyến, hơn nữa, học hành còn có thể giúp anh chứng minh giá trị bản thân.
Hôm nay, sau khi Finn Haugen giảng xong về mối quan hệ giữa đường kính đạn với lực sát thương, lính cần vụ đưa thức ăn tới, hai người dừng công việc bắt đầu ăn cơm.
Finn Haugen hỏi Diệp Vinh Thu: “Vất vả lắm không?”
Diệp Vinh Thu suy nghĩ một chút, gật đầu: “Hơi hơi, nhưng mà vất vả một chút cũng tốt.”
Finn Haugen vỗ vỗ bờ vai anh: “Tôi biết. Hồi tôi còn học ở trường, ngày nào cũng lười đi học, chỉ muốn trốn ở nhà ngủ cả ngày. Nhưng bây giờ tình hình thế giới căng thẳng, tôi rất hối hận vì trước kia đã lãng phí nhiều thời gian như vậy. Tôi sắp năm mươi tuổi rồi, giờ tôi chỉ mong mình mới hai mươi ba mươi, để có sức khỏe và tinh lực làm được nhiều việc.”
Diệp Vinh Thu nói: “Ngài đã làm được rất nhiều việc rồi.”
Finn Haugen lắc đầu: “Tôi ước mình được như cậu. Cậu còn trẻ, giàu sức sống, hơn nữa lại có chí phấn đấu, chịu được gian khổ vất vả. Tương lai thế giới này nằm trong tay người trẻ tuổi các cậu.”
Lần đầu tiên trong đời có người khen Diệp Vinh Thu chịu được gian khổ vất vả, anh cười cười chột dạ. Mấy tháng ngắn ngủi qua khiến anh như lột xác, hôm nay nhớ lại những chuyện đã qua, cảm giác như đang nằm mộng, cứ sống mơ mơ màng màng không có mục đích, đến chính anh còn thấy ghét bỏ bản thân mình. Thật ra, gặp chuyện không may cũng không phải không tốt, chí ít nó giúp con người ta phát huy năng lực bản thân, cho ta cơ hội thể hiện giá trị của mình. Anh nói: “Tôi cũng từng lãng phí rất nhiều thời gian. Nhưng không sao, giờ vẫn còn kịp, với bắt đầu thì không bao giờ là muộn cả.”
Finn Haugen từ tốn gật đầu: “Đúng vậy, với bắt đầu thì không bao giờ là muộn cả, chỉ là, nếu bắt đầu sớm một chút thì vẫn sẽ tốt hơn.”
Cùng lúc đó, Hắc Cẩu ở Thụy Xương cũng đang nói chuyện phiếm.
Bì Hồ và Điền Cường đều là hạ sĩ, trước khi Hắc Cẩu và Diệp Vinh Thu nhập đội, hai người họ đã là hạ sĩ, giờ Hắc Cẩu cũng đã lên hạ sĩ, còn Diệp Vinh Thu thì nhảy vọt lên thiếu úy, lên trên đầu họ rồi. Điền Cường nói: “Thằng nhóc này, tôi thấy đoàn trưởng có vẻ rất thích cậu, thăng cấp gì mà nhanh như cướp. Nhưng mà vận khí cậu cũng tốt thật đấy, lần trước còn giết được một thằng tiểu đội trưởng.”
Hắc Cẩu nói: “Đoàn trưởng là người tốt.”
Hắn khen Cố Tu Qua, thân là đàn ông Đông Bắc, Điền Cường nghe xong cảm giác như mình được khen lây, dương dương tự đắc nói: “Đàn ông Đông Bắc chúng tôi đương nhiên là người tốt rồi.”
Bì Hồ ngồi bên cạnh lập tức phá đám: “Bớt dán vàng lên mặt đi. Ông sao có thể so sánh với đoàn trưởng được? Đoàn trưởng làm vẻ vang cho người Đông Bắc, còn ông thì chỉ tổ làm mất mặt.”
Điền Cường giơ tay lên muốn đấm Bì Hồ, Hắc Cẩu ngồi bên cạnh cười cười nhìn hai người đùa giỡn. Cố Tu Qua là một người rất lợi hại, gã luôn giúp thủ hạ mình thực hiện mong muốn, đổi lấy lòng trung thành của họ. Có người muốn đánh giặc, gã dẫn đi đánh giặc. Có người muốn về nhà, gã hứa sẽ đưa họ về nhà, còn hắn muốn mạnh mẽ hơn, gã giúp hắn mạnh mẽ hơn. Bây giờ Hắc Cẩu thật sự cảm thấy thích cái nghiệp quân nhân này. So với việc bắt nạt Diệp Vinh Thu làm thú vui qua ngày thì công việc bây giờ tuy vất vả hơn một chút, nhưng vô cùng phong phú, đồng thời hắn không còn ở thế bị động nữa mà đã có thể chủ động rồi. Mợ Nga bảo hắn tìm lại phần linh hồn đã mất, nay hắn tìm được rồi.
Đang ngồi thì có một người đàn ông tay cầm một khẩu súng đi đến chỗ họ. Quân phòng thủ ở Thụy Xương vừa nhìn thấy người này đã tản ra, như sợ sệt gì đấy. Lính trong đoàn của Cố Tu Qua cũng có chút e dè, nhưng phần lớn mọi người đều ngồi yên không nhúc nhích. Người kia đi tới trước mặt đám Hắc Cẩu, cười lấy lòng nói: “Mấy anh em quốc quân, có đạn không, cho tôi vài viên với.” Hắn giơ khẩu ba tám nhặt được trong tay một tên giặc Nhật đã ch.ết lên. (Quốc quân: quân đội nhà nước)
Người này là dân binh địa phương, những dân binh tự phát hợp lại với nhau thành một đoàn chống Nhật, một đoàn chỉ có mười mấy người, không có pháo đạn, trang bị trong tay thì phần lớn là súng trường nhặt được hoặc súng tự chế. Thời chiến tranh, quân đội là bộ phận chiến đấu chủ chốt, còn dân binh thì đứng bên cạnh hỗ trợ trong khả năng có thể. Lính quốc quân không ai dám tới gần bọn họ, cũng không ai đủ can đảm gọi họ tòng quân, tuy rằng họ không nói gì, nhưng người ngoài đều hoài nghi —— bọn họ có vẻ ‘hồng’. ( )
Tuy bây giờ cả nước đang cùng hợp lực kháng Nhật, nhưng mọi người đều mang trong mình chút sợ hãi e dè, chỉ lo không may dính phải phiền phức. Nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, tránh xa một chút vẫn hơn.
Nhưng lính của Cố Tu Qua chẳng ai tránh, bởi vì cấp trên của họ còn đang ngồi tán phét với trưởng quan của dân binh.
Hắc Cẩu hỏi người vừa tới xin đạn kia: “Có thuốc không?”
Tên kia vội đáp: “Có, có!” Hắn lấy từ trong người ra một cái ống, đốt lên, sau đó đưa cho Hắc Cẩu. Hắc Cẩu nhận lấy ống thuốc nhìn, sau đó đưa một dải đạn 6, mm cho hắn. Hắn lập tức nhận lấy: “Cảm ơn, cảm ơn.”
Hắc Cẩu hít một hơi, lập tức bị sặc khói. Thuốc quá nồng, làm hắn sặc chảy cả nước mắt.
Điền Cường giành lấy: “Nào, nào, tôi cũng hít một hơi.” Hít xong anh cũng bị sặc chảy nước mắt: “Ôi mẹ ơi, trong thuốc có cái quái gì thế!”
Tên kia cười nói: “Thuốc sống đấy, hơi hắc một chút, mấy anh hút không quen.” (Thuốc sống: thuốc chưa qua chế biến.)
Cũng không phải Hắc Cẩu chưa từng hút thuốc sống, hồi theo Hoàng Tam, loại gì hắn cũng từng thử qua, nhưng cảm giác trong ống thuốc này không phải thuốc lá mà là rơm rạ ẩm ướt. Hắn nghĩ ‘có còn hơn không’ rồi hút tiếp một hơi, sặc đến tai mũi mắt thông suốt, thế là đành phải trả ông thuốc kia cho tên dân binh: “Cảm ơn, tôi không hút đâu.” Hai hơi khói kia tạo thành bóng ma trong lòng hắn, hắn nghĩ, chắc giờ mình cai nghiện thuốc được rồi.
Đúng lúc này, chợt uỳnh một tiếng, một quả pháo rơi về phía bọn họ. Đám Hắc Cẩu lập tức nằm úp sấp xuống phía dưới. Tên dân binh kia vẫn còn đứng ngẩn ra nhìn, bị Hắc Cẩu túm chân kéo vào chiến hào.
“Rầm!” Pháo nổ tung, bụi bay mù trời.
Quân Nhật lại bắt đầu tấn công.
Cố Tu Qua vội vã quay về chiến hào chỉ huy tác chiến, tên dân binh kia núp trong chiến hào cùng họ đánh giặc.
Lúc này, quân Nhật chơi trò dương đông kích tây, công kích trực diện đã đành, còn phái thêm một tiểu đội nhỏ tấn công bên sườn. Cố Tu Qua biết tỏng trò này, tiểu đội kia của Nhật lập tức bị đánh cho tan tác.
Tên dân binh thấy trên lưng gã giặc Nhật ngã xuống có một khẩu súng, hai mắt sáng lên, muốn nhảy ra chiến hào nhặt lấy. Hắc Cẩu và Điền Cường vội kéo anh ta lại. Tên kia chỉ vào khẩu súng trên mặt đất nói: “Súng xịn kìa!”
Hắc Cẩu nói: “Còn mạng mới dùng được súng xịn!”
Không ngờ họ giữ được tên dân binh này, nhưng lại có tên dân binh khác nhảy ra muốn nhặt súng. Có lẽ trong tay họ không có súng, hoặc đạn thích hợp với súng họ có đã hết rồi, cho nên chỉ có thể đi nhặt, giờ súng rơi trước mắt, đến mạng mình họ cũng không lo giữ, chỉ chăm chăm muốn nhặt khẩu súng.
Một lát sau, đợt tiến công của Nhật bị đánh lùi.
Lúc chiến đấu, có một đầu đạn bắn vào chiến hào, bay xẹt qua vai Hắc Cẩu, làm xước một mảng da. Sau khi đánh xong hắn cởi áo ra kiểm tr.a vết thương, vết thương cũng không sâu lắm, chỉ bị thương ngoài da một chút mà thôi, giữa chiến trường thế này, thậm chí còn chẳng coi là thương được. Nhưng vết thương kia lại vừa khéo ở vị trí Diệp Vinh Thu cắn hắn, thế là hắn cúi đầu, hôn lên vết thương trên vai mình, tựa như thông qua nó có thể hôn lên thân thể Diệp Vinh Thu.
“Ôi mẹ ơi!” Điền Cường không chịu được xoa xoa da gà da vịt nổi trên tay. Hành động của Hắc Cẩu đã rất buồn nôn rồi, nhưng ánh mắt mê đắm của hắn còn gớm hơn nữa. Điền Cường hét lớn lên: “Buồn nôn muốn ch.ết! Tởm quá thể quá đáng! Cậu làm cái quái gì thế! Tay tôi nổi đầy gai ốc rồi đây này!”
Hắc Cẩu không để ý cười cười: Hắn có chút nhớ nhung Diệp Vinh Thu.
Lúc này Diệp Vinh Thu đang ngồi trong nhà kho đọc sách, đột nhiên cảm thấy vết thương trên vai có chút đau, vì vậy anh đặt sách xuống, cởi áo ra nhìn vết thương. Một lát sau, anh in môi mình lên dấu răng Hắc Cẩu, giống như đang hôn môi hắn vậy. Anh cũng nhớ Hắc Cẩu quá!
.o.