Chương 61: Giao chiến
Giữa tháng bảy là cao điểm nắng nóng mùa hạ. Cái nắng gay gắt khiến người ta chẳng muốn thò mặt đi đâu làm gì một giây nào, chỉ mong được nằm ườn phơi điều hòa cả ngày.
Nhà giam của tổ chức nằm dưới tầng hầm tòa nhà Rus chẳng khác gì một cái lò vi sóng nhốt bên trong mấy con cá khô đét. Hoàng Thanh Du mới "di cư" vào đây chưa lâu nhưng cô cũng sắp gia nhập "biệt đội cá khô" kia rồi.
Buổi trưa là thời điểm nóng nhất trong ngày. Đâu đó vọng đến tiếng ruồi muỗi chao liệng như trực thăng, tiếng đánh nhau bình bịch của mấy tên tù nhân và khi tiếng cãi nhau đã dứt, chúng bắt đầu thi nhau rên ư ử như mấy con chó bị chủ nhân giận dữ đạp cho vài nhát. Không khí nhà giam vì thế lại càng oể oải, chán chường.
Thanh Du được "ưu ái" dành riêng một phòng giam tương đối sạch sẽ gần cửa lớn nên cũng thoáng mát, sáng sủa hơn những chỗ khác. Tuy vậy, cô chẳng hề thấy dễ chịu chút nào. Có mấy ai hưng phấn vì "được" nhốt đâu chứ?
Mới vào đây mấy ngày mà trông Thanh Du tiều tuỵ đi khá nhiều. Chiếc váy đen cô mặc hơi nhàu, đôi chỗ có vết bẩn. Mái tóc dày xơ xác đã một thời gian không được chải, vài sợi thấm đẫm mồ hôi, dính bết vào khuôn mặt xanh xao trắng bệch. Cô ngồi dựa vào song sắt, bàn tay gầy gò vô thức vuốt bụng. Đôi mắt đen láy kém sáng thi thoảng lại hướng ra cửa lớn như thầm mong chờ điều gì đó.
Nhiều ngày trôi qua, thứ cô mong đợi đã không xuất hiện...
Bữa cơm trưa nay chỉ có cơm trắng và một ít đậu luộc. Mặc dù chưa nhìn thấy khay cơm đã buồn nôn nhưng Thanh Du không thể không ăn. Cô phải ăn để sống và để sinh ra một đứa bé khỏe mạnh...
Vậy là Thanh Du "lên gân" cố nuốt trôi mấy thìa cơm trắng mà không hề hay biết cách cửa sắt lớn đang nặng nề mở ra. Ánh mặt trời chói sáng nhân cơ hội ùa vào nhà giam tối tăm, chiếu sáng cả hình hài lẫn trái tim cô. Thanh Du vội buông thìa cơm, khó chịu lấy tay che mắt. Qua kẽ tay, cô lờ mờ thấy một chiếc bóng cao lớn đổ dài từ cửa đến phòng giam, bao trọn thân hình nhỏ bé của cô.
Mấy tên tù nhân đã say giấc nồng. Tiếng giày gõ lộp bộp xuống nền đá vang vọng trong không gian yên ắng rộng lớn như tiếng trái tim Thanh Du. Đáy mắt trong veo của cô phản chiếu rõ khuôn mặt quen thuộc mà cô vẫn ngày đêm mong chờ.
Trần Thiên Duy đến gặp cô, cuối cùng hắn đã chịu đến gặp cô. Cô cứ ngỡ cả đời hắn sẽ không nhìn mặt cô nữa. Trong chiếc áo sơ mi trắng và quần jean đơn giản, hình như hắn gầy đi đôi chút. Hóa ra hắn cũng nghĩ đến cô. Cô vui mừng tới nỗi không thốt nên lời, cho dù đôi mắt màu tro vẫn hay nhìn cô cưng chiều giờ đã được thay thế bằng sự lạnh lùng xen lẫn chán ghét. Trái tim cô hẫng nhịp, co thắt từng đợt dữ dội khiến hô hấp không thông, đẩy nước từ đâu xộc qua mũi đong đầy trong hốc mắt.
Lúc rảnh rỗi ngồi trong phòng giam đếm thời gian, Thanh Du đã không ít lần nghĩ đến những điều cô sẽ nói khi gặp hắn. Nhưng giờ đây, vui sướng ập đến cùng đau khổ làm não cô xoắn lại một cục chẳng suy nghĩ được gì. Có chăng cô chỉ muốn được một lần giải thích để hắn tin rằng cô đối với hắn là thật lòng, hi vọng hắn tha thứ cho cô, từ bỏ tất cả để ở bên cạnh cô.
Tuy nhiên cô biết, cô làm gì có tư cách đó. Lừa dối hắn, phá huỷ tất cả của hắn đều do một tay cô tự làm tự chịu, sự thật rõ rành rành trước mắt, cô còn gì để giải thích? Vì vậy, cô chỉ biết ngồi thừ một chỗ giương mắt nhìn đôi giày thể thao màu đen qua song sắt. Cô chỉ là tội đồ hèn mọn chờ đợi sự phán quyết của đế vương.
Một người ở trên cao nhìn xuống một người bất động ngồi dưới thấp. Khoảng cách giữa họ giờ đây không chỉ là hàng song sắt ở giữa, nó xa tới mức Thanh Du có cố gắng vùng vẫy thế nào cũng không thể rút ngắn. Bức tranh tĩnh lặng này không biết sẽ tồn tại đến bao giờ nếu hắn không lên tiếng trước.
-Tại sao?
Tại sao ư? Là tại sao muốn huỷ hoại hắn hay tại sao lại bất chấp tất cả, hết lần này đến lần khác liều mạng cứu hắn? Đến Thanh Du còn không hiểu tại sao, cô biết nói gì với hắn đây?
Nửa ngày trời trôi qua, con người đáng hận bên trong không hề động đậy. Sự im lặng của cô đã thành công phá vỡ tính kiên trì của hắn. Trần Thiên Duy như con quái thú bị đánh thức khỏi giấc ngủ say, nổi trận lôi đình nắm chặt cái cổ trắng ngần của Thanh Du. Đôi mắt hắn đỏ ngầu như ác quỷ đến từ địa ngục. Thanh Du dường như nghe được tiếng xương kêu răng rắc, mặt cô đỏ lịm đi. Cô há miệng mong lấy được chút không khí ít ỏi nhằm duy trì sự sống mong manh của mình nhưng tuyệt nhiên không nói một từ nào.
-Nói mau! Tại sao cô làm vậy? Tại sao?
Trần Thiên Duy rống giận gia tăng lực bàn tay. Hắn muốn phát tiết, một phát bóp ch.ết người đàn bà dám lừa dối hắn rồi băm cô ta ra từng mảnh nhỏ. Hắn yêu cô ta đến ch.ết đi sống lại, cô ta dựa vào cái gì dám đùa giỡn lợi dụng tình cảm của hắn?
Thanh Du đáng ch.ết ngàn vạn lần. Cô chợt nhận ra mình không nên tiếp tục níu kéo tính mạng. Nếu như cô ch.ết để hắn vui vẻ sống tiếp thì tốt nhất nên như vậy. Nghĩ tới đây, cô quyết định buông tay, đôi mắt đen láy dần khép lại. Dù sao ch.ết dưới tay hắn cô cũng chẳng còn gì hối tiếc.
Nhưng vào đúng thời điểm Thanh Du tưởng chừng như hồn mình đã lìa khỏi xác thì một lực đạo khá mạnh hất văng cô ra. Cổ họng được khai thông, Thanh Du hít thở dồn dập nhằm bù lại chỗ ôxi bị thiếu. Hô hấp chưa ổn định, giọng nói trầm khàn đã dội xuống đầu cô một gáo nước lạnh xuyên thấu vào tận cõi lòng:
-Cô đang mang thai con của ai?
Thanh Du cười như mếu. Cô cười chính bản thân mình nhu nhược ảo tưởng. Thì ra bao lâu nay Trần Thiên Duy chưa từng tin tưởng cô, tin vào tình cảm cô dành cho hắn. Trần Thiên Duy đến cuối cùng vẫn chỉ tin vào những gì mình nhìn thấy. Được thôi! Hắn ta không xứng để cô lao tâm khổ tứ yêu bằng cả trái tim, càng không xứng trở thành ba của con cô.
Thanh Du gom hết can đảm nhìn thẳng vào đôi mắt toé lửa của hắn. Một giây sau có ch.ết ngay cô cũng không ngại ngần gì nữa.
-.....Nó là con của Trịnh Minh Phong.