Chương 11: 11: Đừng Quên Tao Là Người Đã Có Bạn Trai
Ở đầu kia điện thoại, Tần Mật cười như được mùa, cười xong thì khinh bỉ Thẩm Tô Khê một phen.
"Có khùng không? Tốt xấu gì mày cũng tốt nghiệp đại học danh tiếng, sao có thể nghĩ ra lý do thoái thác ngu như vậy?"
Sau đó Tần Mật nói tiếp: "Cậu ta trả lời thế nào?"
Câu nói của Giang Cẩn Châu, đến giờ Thẩm Tô Khê vẫn nhớ như in: "Không sao, mặc năm sáu năm rồi, áo cũng phai màu."
Tần Mật: "......"
Chờ đến khi Thẩm Tô Khê thuật lại lần nữa, Tần Mật mới đưa ra kết luận, "không phải tai mình điếc, mà là đầu óc của đối phương đã hỏng".
Tuy rằng Tần Mật nắm rõ tất cả mọi chuyện, nhưng vì phối hợp diễn với hai người bọn họ, cô vẫn nói mấy lời hư tình giả ý, hoàn toàn không ý thức được mình có ý châm ngòi ly gián.
"Không phải lúc trước mày còn nói đây là bản giới hạn năm nay sao? Cho dù là hàng nhái cũng không thể nào nhái cái chưa ra mắt được."
Thẩm Tô Khê còn chưa đến mức vì yêu não tàn, chuyện này cô cũng có nghĩ đến.
Cũng không biết có phải do thường ngụy trang thành cô bạn gái dịu dàng hiểu chuyện hay không, não Thẩm Tô Khê tự động đứng về phía Giang Cẩn Châu, vô cùng săn sóc mà tự tìm lý do cho anh: "Anh ấy nói thể để tao bớt cảm giác tội lỗi."
"......"
Tần Mật không nói nên lời, chỉ cảm thấy hai người này thật sến súa.
Một người có mắt như mù, một người ngốc bạch ngọt.
Cầu thiên lôi đánh cả đôi!
Tần Mật nói sang chuyện khác: "Cuối tuần đi chơi đi."
Bóng ma tâm lý từ sau lần ở quán bar vẫn chưa phai nhòa đi chút nào, Thẩm Tô Khê không hề suy nghĩ mà từ chối ngay: "Xin mày cứ giữ những thân thể trẻ trung đó cho riêng mình."
Tần Mật thề son thề sắt: "Lần này là thật."
Mịa, ai mà quan tâm thật hay giả.
"Không rảnh." Thẩm Tô Khê nghiêm túc nói: "Mày đừng quên, tao là người đã có bạn trai."
Cơn mưa mùa thu ở Việt thành kéo dài mấy ngày, cuốn lá cây rũ xuống đường.
Đến thứ bảy, rốt cuộc cũng là một ngày nắng ráo.
Sắc trời trong trẻo lên không ít, mây trôi lơ lửng, lá cây úa vàng rải rác hai bên đường, không cách nào giấu được hơi thở hiu quạnh của mùa thu.
Không lâu sao, xe ngừng trước cửa Vân Thủy.
Thẩm Tô Khê có nghe qua về nơi này, là dinh thự riêng của nghệ nhân làm gốm trẻ tuổi Lục Bình Kiêu, mỗi tuần chỉ mở cửa cho một vài khách tham quan.
Lúc nghe Giang Cẩn Châu nói anh được một người bạn chuẩn bị cho hai chỗ, Thẩm Tô Khê còn lắp bắp kinh hãi.
Có thể chuẩn bị cho cô mười chỗ luôn được không
Đứng ngoài cửa là một cô gái trẻ tuổi, cô ấy mỉm cười dẫn bọn họ vào trong.
Bên trong chỉ có một người đàn ông trẻ tuổi, tướng mạo bình thường, lẫn vào đám đông sẽ khó mà tìm được.
Nghe cô gái kia giới thiệu, Thẩm Tô Khê mới biết người này là Lục Bình Kiêu.
Sau khi nhìn anh ta hoàn thành một tác phẩm, Thẩm Tô Khê lập tức nghĩ lại.
Quả là đôi tay của thánh thần.
Lục Bình Kiêu giảng cho bọn họ một lớp làm gốm cơ bản, sau đó tiếp tục vùi đầu làm chuyện riêng, để bọn họ tự sinh tự diệt.
Lý thuyết và thực tế là hai chuyện khác nhau, Thẩm Tô Khê không biết làm thế nào, trộm liếc mắt nhìn Giang Cẩn Châu.
Anh đã cởi áo khoác, tay áo xắn lên đến khuỷu, cơ bắp thon chắc, đường nét rõ ràng.
Ánh mắt cô chậm rãi di chuyển xuống.
Bàn tay anh vô cùng xinh đẹp.
Trắng trẻo, ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, không đeo phụ kiện gì, như những tác phẩm của Lục Bình Kiêu, đơn giản nhưng sang quý như ngọc bích được khắc chạm.
Động tác của anh thành thạo, Thẩm Tô Khê không nhịn được mà hỏi: "Lúc trước anh từng học làm gốm sao?"
Giang Cẩn Châu hơi ngừng lại, đón nhận ánh mắt cô, chậm rãi nói: "Anh mới làm lần đầu tiên."
Thẩm Tô Khê nhìn đất sét đã ra hình ra dáng của anh, sau đó nhìn lại của chính mình.
"......"
Đều là làm lần đầu tiên, dựa vào đâu mà anh lại khéo tay hơn cô?
Thâm Tô Khê quay đầu lại, tiếp tục tập trung vào đất sét trước mặt.
Quá mức nhập tâm, cho nên cô không nhận ra phía sau nhiều thêm một người, mãi đến khi bóng đen bao phủ lấy cô.
Là Giang Cẩn Châu.
Anh khom người xuống, sau đó đặt tay lên tay cô.
Thẩm Tô Khê lập tức cứng đờ.
Khoảng cách rất gần, cô có thể ngửi được mùi hương của anh, sạch sẽ thanh khiết giữa mùi đất bùn.
Tựa như cơn gió từ núi thổi đến lúc sáng sớm, lại như hương gỗ thông quyện lẫn trong không khí sau cơn mưa, trong lành mát lạnh, trêu chọc thần kinh.
"Tô Khê, đừng thêm nhiều nước quá, sẽ khó tạo hình đất."
Hơi thở ấm áp của anh dán lên mặt cô.
"Nhẹ một chút, chậm rãi, đừng nóng vội." Anh dẫn dắt bàn tay cô, xoa đất sét mềm nhão, men lên hơi thở nóng rực.
"......"
Thẩm Tô Khê càng cứng người.
Không hiểu sao, cô có cảm giác như...
hai người lên giường nhưng chỉ ôm nhau ngủ.
Ánh mắt cô di chuyển, nghiêng đầu nhìn hàng mi Giang Cẩn Châu, thật dài.
Rồi cô cúi đầu nhìn tay anh, thật đẹp.
Sờ lên nhất định rất thích.
Đang nghĩ ngợi lung tung, Giang Cẩn Châu đột nhiên buông tay, trở về chỗ ngồi.
Ý thức dần trở lại, Thẩm Tô Khê điều chỉnh cơ mặt, nghiêm túc nói: "Ừm, anh nói rất đúng."
"......"
Nửa giờ sau, Giang Cẩn Châu nhìn sang hướng cô.
"Em làm..." Anh nhìn một hồi, không nhận ra đống trong tay cô rốt cuộc là thứ gì, "Rất có cá tính."
Nghe anh nói như vậy, Thẩm Tô Khê chợt nhớ lại một tiết mỹ thuật hồi tiểu học.
Cô giáo mỹ thuật có một cặp mắt rất hào phóng, dù vẽ nghệch ngoạc cỡ nào cô cũng khen đến nức mũi.
Sau khi đi một vòng quanh lớp để khen ngợi, tới bàn Thẩm Tô Khê, cô giáo trầm tư.
Qua thật lâu, cô giáo mới gượng nói: "Tô Khê, con vẽ heo nhỏ thật đáng yêu."
"
"Cô ơi, con không vẽ heo ạ."
"Vậy là cún con sao?"
Thẩm Tô Khê nhìn cô giáo, không lên tiếng.
Các bạn nhỏ xung quanh nghe thấy động tĩnh, cho rằng Thẩm Tô Khê đã vẽ được tuyệt tác nhân loại, cho nên đều tò mò ghé mắt lại xem.
"......"
Quả thật là tuyệt tác ma chê quỷ hờn.
Cô giáo nói: "Không phải heo không phải cún, vậy con có thể nói cho cô biết là vẽ gì không."
Có bạn nhỏ nhanh nhảu đáp: "Con biết con biết! Là ngựa nhỏ."
"Ngốc à, rõ ràng là trâu mà, trâu nhà tớ nuôi cũng giống vậy đó."
Thẩm Tô Khê lặng lẽ ngẩng đầu, cho bọn họ ánh mắt "Các cậu ngốc như vậy sao có thể là bạn học của tớ".
Sau đó cô cúi đầu, vẽ thêm sáu nét, đối xứng mỗi bên ba cái râu, rồi cười khanh khách trả lời: "Đương nhiên là mèo con đáng yêu rồi."
Cả lớp lặng thinh.
Cuối cùng cô giáo cười xấu hổ, khen cô rất có óc sáng tạo.
Thẩm Tô Khê một bước thành danh, tiết học ngày hôm đó thậm chí còn tạo thành tin đồn.
Khi đó, đám trẻ mới bảy tám tuổi, kiến thức còn ít, không biết phân biệt đúng sai thế nào.
Cũng không biết học đâu ra cụm từ không bằng heo bằng chó, trực tiếp sử dụng trên người cô.
Ban đầu là "Hahaha, Thẩm Tô Khê lớp a vẽ đồ vật không bằng heo bằng chó."
Không biết ai đồn, sau đó bị biến thành "Hahaha, Thẩm Tô Khê lớp a nói kiếp sau muốn làm heo làm chó."
Cuối cùng lại thành "Hahaha, Thẩm Tô Khê còn không bằng heo bằng chó."
Không bằng heo bằng chó - Thẩm Tô Khê khi đó giơ nắm tay lên, vận dụng hết từ ngữ nặng nề nhất mà mình biết, đúc kết thành lời đe dọa: Ha một tiếng nữa thì mồ côi!
Lời đồn mới chịu biến mất.
Nhưng cô cũng hiểu ra, mình thật sự không có chút tài năng nào trong mảng hội họa.
Mặc dù óc sáng tạo đã đạt đến đỉnh cao.
Cô nhìn Giang Cẩn Châu.
Đôi mắt anh sáng như ánh đèn, như viên ngọc bích ẩn dưới lòng nước, trong veo sáng ngời.
Cuối cùng, cô cũng gặp được người có mắt nhìn.
Thẩm Tô Khê ngại ngùng cười: "Từ nhỏ giáo viên mỹ thuật đã khen ngợi khả năng sáng tạo của em đó."
"......"
Giang Cẩn Châu nhìn cô một lúc lâu, sau đó bình tĩnh nói: "Giáo viên của em rất biết thưởng thức nghệ thuật."
Lục Bình Kiêu đi uống nước, vừa vặn nghe được mấy lời này, đứng tại chỗ ch.ết lặng, nhất thời không phân biệt được trong hai người họ ai mới bị mù.
Thẩm Tô Khê được anh khen đến quên cả đất trời, rửa tay xong liền vui vẻ nhắn tin cho Tần Mật.
suxi: "Gửi hình ảnh."
suxi: "Mau ra nịnh hót bà đây đê!"
Tần bảo bối: "?"
suxi: "Giang Cẩn Châu dẫn tao đi chơi đất sét."
suxi: "Có nhìn thấy kiệt tác nhân loại không?"
Tần bảo bối: "? Tao thấy hai con quỷ."
Thẩm Tô Khê cười lạnh, đó là vì Tần Mật không có cặp mắt nghệ thuật.
suxi: "Bên trái là của tao, bên phải là của Cẩn Châu, anh ấy nói nung xong cả hai cái đều là của tao."
Tần Mật trầm mặc hai phút rồi mới nhắn lại: "Hóa ra mày tốn gần một trăm vạn hốt hai đống phân về."
Thẩm Tô Khê: "......"
Cô khẳng định, Tần Mật hoàn toàn không có khiếu thẩm mỹ.
Nhưng không có nghĩa mọi người trên wechat đều như vậy.
Cô đăng bức ảnh lên vòng bạn bè, "Lần đầu tiên tiếp xúc nghề gốm:D ps: bên phải là tôi làm.
Rất nhanh đã có người bình luận.
Tần bảo bối: "...
Xóa giùm tao, mất mặt quá."
Em trai số một: "Anh Thẩm của em quả thật thần kỳ, làm đống phân cũng đặc biệt như vậy."
Em trai số hai: "Anh Thẩm, anh vẫn đừng nên làm hoen ố tinh hoa gấm sứ thì hơn.
Về phố Linh Lan đi, có tinh hoa khác đang chờ anh."
Người qua đường: "Cô là người duy nhất tôi từng thấy, không những dám nhìn lại đống rác rưởi mà còn dám bảo tồn nó nữa, respect."
Thẩm Tô Khê càng xem càng đen mặt, qua hai giây, tình thế rốt cuộc cũng xoay chuyển.
Cuối cùng, cũng có người vào nịnh bợ.
Trần Kỳ: "Ồ quaoo đây rốt cuộc là tác phẩm nghệ thuật tôn quý nào? Không đưa vào bảo tàng Cố Cung quả là một đáng tiếc! Chị dâu, ra giá đi, em sẽ mua, không nói nhiều!"
Thẩm Tô Khê: "......"
Tuy rằng hơi khoa trương, nhưng thôi tạm chấp nhận.
Giang Cẩn Châu đứng ngoài hành lang, tựa lên bức tường lát gạch men sứ, nhìn Thẩm Tô Khê từ đằng xa, cô đang cúi đầu nhìn điện thoại, nụ cười hiện rõ.
Anh thoát khỏi khung chat với Trần Kỳ.
Lúc này, có người vỗ vai anh, đưa một điếu thuốc sang.
"Không hút."
Lục Bình Kiều thu tay lại, ngậm thuốc vào miệng, tự châm cho mình, rít một hơi rồi mới ngẩng cằm hướng sang Thẩm Tô Khê: "Bạn gái à?".
Truyện Nữ Cường
Nghe được người bên cạnh đáp một tiếng, Lục Bình Kiêu nói tiếp: "Tôi còn nghĩ, cậu đột nhiên tới chỗ của tôi làm gì, còn đến tận mấy ngày, hóa ra là đi nung đúc tình cảm, đùa giỡn con gái nhà người ta."
Ánh mắt Giang Cẩn Châu vẫn lười nhác, tập trung về một hướng.
Lục Bình Kiêu nhìn theo, thấy một cô gái xinh đẹp, sau đó nhìn xuống đồ vật dưới tay cô, suýt nữa nhồi máu cơ tim.
Anh ta cảm thấy mình cần nhắc nhở đôi tình nhân có vấn đề về mắt này.
"Phiền hai người lần sau đi công viên hẹn hò giùm cho."
"Xin đừng tới làm hư đất của tôi nữa."
Hôm sau, Thẩm Tô Khê nhận được điện thoại từ Giang Cẩn Châu, anh nói công việc có chuyện, không thể đưa cô đến Vân Thủy được.
"Không sao, anh cứ làm việc của mình đi, qua mấy ngày lại tới cũng được."
Cúp điện thoại, cô mới nhớ ra trong nhà không có hộp gấm đựng gốm.
Có người nói gần quảng trường Võ Lâm có tiệm bán hộp gấm, Thẩm Tô Khê trang điểm nhẹ nhàng rồi ra đó.
Ngoài đường có không ít nhân viên đẩy mạnh tiêu thụ, nhìn thấy cô, mắt bọn họ sáng lên, chạy tới.
Thẩm Tô Khê đang chuẩn bị lễ phép tụng "thần chú": Không mua xe không mua nhà không thi công chức không thi thạc sĩ không dưỡng lão không mua bảo hiểm không coi bói, xin cảm ơn.
Cô khẽ ngẩng đầu, rồi khóa chặt tầm mắt.
Góc bên kia, sau tán cây loang lổ, là đôi vai rắn chắc của người đàn ông, ánh đèn ấm áp chiếu xuống, không quá chói sáng, hiện lên khuôn mặt cô quen thuộc.
Đối diện anh là một người phụ nữ trang điểm sành điệu, đội mũ beret nâu, mặc váy len trễ vai ôm sát cơ thể, từng cái giơ tay nhấc chân đều có phong thái.
Cô ấy đang cười.
Nhưng Thẩm Tô Khê thì cười không nổi.