Chương 10
Suốt ba năm, mỗi đêm tôi đều tới MUCC uống một ly Caramel Macchiato, cho tới khuya lắc mới chịu về nhà.
Cả ngày vùi đầu trong trường học, không còn rảnh rỗi mà ra sân bóng rổ nữa, tựa hồ cam nguyện dùng phương pháp đó nhồi đầy cuộc sống của mình. Tôi sợ hãi chỉ cần bản thân dư ra một giây một phút tĩnh lặng, sẽ nhớ đến anh.
Mỗi ngày 23/ , sẽ cắm một bó cúc trắng vào bình hoa trong nhà.
Có khi trong tay ôm bao lớn bao nhỏ đứng ở cửa nhà, sẽ hướng vào bên trong hô lên, “Ê, mở cửa.” Đợi lâu thật lâu, bên trong không người đáp lại, vì thế hạ mắt, buông đồ, sờ soạng chìa khóa mà mở cửa ra.
Đảo mắt, thời gian đã trôi qua ba năm. Từ ngày năm 1996 đó gặp nhau, đã bao lâu?
Bảy năm.
Tôi cuối cùng cũng hiểu được, vì sao lại thấy trong vòm ngực trống rỗng, vì sao lại thấy trong lòng, cũng trống rỗng.
Nhiều năm như vậy a, đã quen có anh cạnh bên. Nhưng mà đôi tay từng gắt gao ôm anh đột nhiên bị đào rỗng, chỗ trống như vậy, làm sao mà lấp đầy?
Ba năm trước đây, anh suy yếu nằm trên giường nói với tôi, anh thích nơi ấm áp ấm áp, anh muốn tới Okinawa. Bây giờ, rốt cuộc có thời gian, rốt cuộc đủ dũng khí, để thực hiện lời hứa rồi.
Thời điểm sắp xếp hành lý, tôi mang theo quyển nhật kí bìa da cùng với cái bao đầu gối của anh, cuối cùng mặc lên chiếc áo sơ mi trắng trong bộ đồng phục cũ.
Trong lòng tâm niệm, Mitsui, tôi đưa anh tới Okinawa.
Chân chính đặt chân tới mới thể nghiệm được khí hậu tuyệt hảo ở đó. Thật sự ấm áp lắm đó, không giống cái thờ tiết khắc nghiệt mùa đông năm anh ra đi.
Nơi đó không có mùa mưa dài, đầu gối trái của anh cũng sẽ không đau đớn khó nhịn như vậy nữa nhỉ.
Nơi đó còn có tảo ngư và đồ ăn Ryukyu ngon miệng
Tôi thật nhớ Tiểu tam mà. Khi đó nó thích ăn nhất là đầu cá hồi nha.
Trước mắt cảnh sắc đẹp như vậy, trước mặt một đời đẹp như vậy, hai người lại để tôi hưởng một mình sao.
Biết làm sao đây, trên đường tới ga, bản thân sợ muộn bị bỏ lại, chẳng ngờ lại tới sớm những ba tiếng đồng hồ.
Những năm trước đây, bỏ lỡ nhiều chuyến tàu cuối cùng như vậy, đều không thèm để ý chút nào, lần này lại phát hiện thì ra mình sợ hãi đón không được nó đến mức nào.
Tôi cầm theo hành lý đứng trong trời chiều, nhìn lên từng phiến từng phiến khoảng không đã cùng anh ngắm đi ngắm lại.
Đoàn tàu cuối cùng trong màn đêm xuyên qua ngã tư đường, nhìn cảnh vật dần dần trôi xa hòa vào bóng đêm thăm thẳm, thời gian ở đây lúc này đan xen khoảnh khắc nào xa trong quá khứ, tôi nhớ anh.
Mitsui, năm nay tôi hai mươi ba tuổi, đã lớn hơn anh rồi.
Mà anh, lại vĩnh viễn dùng bộ dáng thiếu niên dừng lại bên trong tận cùng ký ức.
Người xung quanh kinh ngạc nhìn tôi đang yên đang lành ngồi ôm mặt khóc.
Mitsui, tôi cuối cùng, vẫn đuổi theo không kịp anh.
Chiếc áo sơ mi anh từng mặc, yên lặng ở trên người tôi. Ấm áp sinh ra từ ảo giác này, thật giống như là anh đang mạnh mẽ ôm tôi.
———Chính văn hoàn———-