Chương 11: Phiên ngoại
Năm 1999
Đó là mùa hè năm 1999.
Hậu quả của việc thực hành luôn giống lần đầu tiên, tất nhien lại bị anh cười nhạo.
Tay cầm sách dạy nấu ăn, nghe trong nồi bùm bụp bùm ụp kêu, chân tay lại luống cuống.
Anh ấy ở bên cạnh cúi đầu lắc lắc, rốt cuộc đón lấy cái nồi trong tay tôi, “này, cậu đừng miễn cưỡng nha…”
Tôi thấy một kẻ chưa từng cúi đầu như chính mình, cư nhiên có cảm giác thất bại.
Lại vì việc vặt như vậy mà ủ rũ.
Đang chuẩn bị xoay người đi ra, người bên cạnh lại quay sang, nhẹ nhàng hôn lên khóe miệng tôi một cái, lập tức tươi cười, “Chờ ăn đi”
Tôi ra khỏi nhà bếp, cười nhẹ sau lưng anh.
Trong lòng lại cầu xin, ước gì cứ được như vậy bình yên, thật tốt.
Trên thực tế, quả thật là như vậy. Tôi và anh ấy luôn rất ít khắc khẩu với nhau. Nói như anh ấy trước kia thì chính là, “Cùng với cái hũ nút như cậu ấy à, muốn cãi cũng cãi không hứng thú.”
Ngẩng đầu nhìn ánh sáng chói mắt, nỗ lực hồi tưởng lại, chúng ta từng cãi nhau sao?
A, hình như là có…
Ngày đó là một tối muộn, tôi quên nói với anh mình sẽ không về ăn cơm.
Khi cửa mở ra, thấy anh yên lặng ngồi trên sa lông. Thức ăn trên bàn còn chưa động đũa qua, đã nguội lạnh từ bao giờ.
Lúc này mới nhận ra mình quá sơ suất.
Một kẻ chưa bao giờ biết nói lời xin lỗi như tôi, trong lòng âm thầm luyện tập một lời dạ đầu cũ rích.
“Cái kia…xin lỗi”
Lời vừa ra khỏi miệng, anh liền hạ xuống một câu hỏi, bình thản đến mức nghe không ra bất cứ giọng điệu gì, “Cậu đi đâu?”
Tôi cứ đứng lúng túng như vậy, nhìn anh ấy trên sô pha.
Từ trường học trở về, trùng hợp thấy một người bạn cũ lâu ngày không gặp, vì vậy cười nói suốt một đường, sau đó tìm một khoảng sân trống trải chơi với nhau một trận bóng.
Nguyên nhân như thế, phải nói thế nào thì mới tốt đây?
Suy nghĩ hồi lâu, nói ra hai chữ, “Chơi bóng”
Anh nâng mắt nhìn tôi, tôi biết ý của anh ấy, bất đắc dĩ mở miệng, “…với bạn cũ”
Anh ấy không nói lời nào, đứng dây chuẩn bị ra cửa. Tôi dè dè dặt dặt quan sát vẻ mặt của anh. Đi tới bên cửa, anh lại dường như vừa nhớ ra cái gì mà quay lại hỏi tôi, “Ăn cơm chưa?”
“Rồi…” cùng với bạn cũ. Nửa câu phía sau, không dám nói ra lời.
Thấy anh ấy đi giày vào, vội vội vàng vàng hỏi, “Anh đi đâu?”
Anh ấy bình tĩnh như vậy, lại giống như cố ý cáu kỉnh đáp, “MUCC, sắp tới giờ làm rồi.”
Tôi ngẩng đầu nhìn đồng hồ một chút, cư nhiên còn tận hai tiếng nữa.
“Anh giận.” Đuối lý là tôi, dỗ ngon dỗ ngọt tôi lại không nói ra được, một cái hũ nút như tôi, còn biết nói cái gì?
“Không có.” Câu trả lời trong dự liệu.
“Mitsui…” Muốn kéo tay anh, lại bị anh tránh ra. Cố chấp kéo thêm lần nữa, anh ấy vụt xoay người lại, lớn tiếng nói, “Cậu lôi kéo tôi làm cái gì?!”
Bị anh quát cho một câu như vậy, tôi lại chẳng biết làm thế nào.
Tự trách mình thật là quá cứng rắn, không chịu xuống nước lấy một chút, hay là nói được ra vài lời hữu ích. Có thể, anh ấy cũng chỉ muốn nghe tôi dỗ vài câu thế thôi, lâu như vậy rồi, vẫn cứ không học được.
Ngay sau đó, là tiếng anh nặng nề đóng sầm cửa lại.
Tôi đứng trước cánh cửa, thân thể hơi run lên.
Thoáng cái, toàn bộ không gian khôi phục sự an tĩnh lúc trước. Gian nhà lớn như vậy, trống không. Khi tôi với người khác chơi đùa vui vẻ hài lòng thỏa chí, anh ấy cứ ngồi đây chờ, lại chờ. Nhìn một bàn thức ăn nguội lạnh, lòng đầy áy náy.
Tôi im lặng ngồi xuống, hao tốn rất nhiều thời gian suy tư, chúng tôi cần là cái gì, là cuộc sống như thế nào, mà tôi đã cho anh, lại là những gì? Tính cách ngoan cố mà trầm muộn của tôi, có phải hay không nên sửa một chút đi?
Như tất cả những buổi tối khác, tới MUCC gọi một tách Caramel Macchito chờ anh ấy.
Anh từ phòng bếp đi ra trông thấy tôi, hơi ngẩn người, nhưng rồi lại coi như không thấy mà quay đầu bỏ đi.
Sau cùng anh ấy thay quần áo xong, đi ra khỏi MUCC, cũng không ngoái lại nhìn tôi đang đuổi phía sau một cái.
“Này!”, gọi anh ấy mấy tiếng, đều không được trả lời.
Đuổi theo, kéo anh đứng lại.
“Xin lỗi” Lời xin lỗi trịnh trọng như vậy lại nói không được tự nhiên, thật là khó khăn quá, “Này…anh đừng giận nữa…”
Anh ấy không nói câu nào.
Qua thật lâu thật lâu, tôi đưa mắt nhìn anh. Bóng lá cây bị ánh trăng soi loang lổ chập chờn rơi, mơ hồ bao trùm đôi mắt anh sáng sủa.
“Cậu không về, tốt xấu cũng phải nói cho tôi một tiếng a.”
Không đợi tôi đáp lời, anh lại tiếp tục nói, “Cậu muốn chơi bóng thì nói cho tôi biết a, vì sao nhất định phải đi tìm bạn cũ…”
Tôi nhanh chóng kéo anh ấy qua ôm chặt lấy, ghé vào lỗ tai nói nhỏ, “Lần sau nhất định sẽ nói trước với anh mà.”
Anh nóng nảy, “Còn có lần sau?!”
Người này, là ăn dấm chua của bạn cũ rồi.
Tôi giương giương khóe miệng, hơi nở nụ cười, “Không có lần sau.” Dứt lời buông anh ra, hôn lên đôi môi ấy.
Trong ấn tượng mơ hồ, đêm ấy nhẹ nhàng mà khoan khoái, gió mơn man khẽ nổi. ÁNh trăng không quá sáng, nhưng vẫn thấy được lờ mờ.
Về sau. Về sau lại có cái gì nhỉ?
Có rất nhiều rất nhiều, nhiều đếm không hết nổi. Mỗi ngày luôn trôi qua cùng những lần cãi nhau, mỗi lúc lại nháo loạn, coi đó là một loại phương thức sinh hoạt thường nhật vậy. Mà chúng tôi, cũng đã quá quen cách thức chung sống như thế rồi.
Người ta nói, ỷ lại cũng là một loại yêu thương, quả thực là như thế.
Tôi rất ỷ lại anh.
Ỷ lại mở mắt mỗi sớm mai đều có thể nhìn thấy anh đầu tiên, mỗi khi chiều tà có thể cùng anh rượt bắt trên sân bóng; ỷ lại tối tối được ngó trộm anh bận rộn trong nhà bếp; ỷ lại khi đêm đến chỉ cần đưa tay là sẽ ôm chặt được anh bên người.
Khi đó, hạnh phúc là thuần túy nhất.
Khi đó, tất cả ác mộng còn chưa xảy ra.
Những điều tốt đẹp đã có trong tay trước kia, đều không phải là vết bút chì viết sai trên giấy, có thể dùng một viên tẩy mà xóa đi hết được.
Từng được chân thực như thế mà có anh trong đời, tôi cũng nên thỏa mãn rồi, anh nói có phải không?
Toàn văn hoàn