Chương 5: Dế Nhũi không biết chữ (2)

Điều này khiến cho các nàng cảm thấy rất bất ngờ. Ngay cả bản thân các nàng cũng khó có thể nhớ kỹ toàn bộ chỉ trong một chốc một lát. Điều này đã chứng tỏ năng lực ghi nhớ của thiếu niên này có khả năng còn hơn cả chính mình. Nếu đúng là như vậy, tại làm sao lại tu luyện không ra được nội khí?


Chẳng bao lâu sau, các nàng đã hiểu vì sao thiếu niên này không tu luyện ra nội khí được, bởi vì gã chẳng hiểu một cái gì.


Nói một cách đơn giản, ghi nhớ thì ghi nhớ, còn ý nghĩa nội dung bên trong gã hoàn toàn mù tịt, ngay cả vài từ đơn giản cũng không hiểu, huống chi là những từ tương đối khó. Như vậy mà gã có thể tu luyện thành công, thì đúng là thần kỳ.


Bởi vậy, Lăng Ngạo Tuyết bắt đầu giải thích những từ ngữ trong đó. Dù sao, hiện giờ nàng chẳng có việc gì để làm, chỉ phải đợi chân khí khôi phục, nhàn rỗi không thể nhàn rỗi hơn. Hơn nữa, dẫu sao thì thiếu niên này cũng là ân nhân cứu mạng của nàng. Tuy rằng nàng không làm được việc nhận ân một giọt nước báo ân cả con suối, nhưng tối thiểu cũng sẽ báo đáp tương xứng.


Vừa bắt đầu giảng giải được một lúc, Lăng Ngạo Tuyết đã nhức đầu. Giờ nàng mới được biết thế nào gọi là thần kỳ, cũng hiểu được cái câu thành ngữ "đàn gảy tai trâu". Lời giảng giải của nàng hoàn toàn không mang lại bất kỳ ý nghĩa gì, cho dù giảng đi giảng lại giảng tái giảng hồi thì cũng vậy, thiếu niên này vậy mà hoàn toàn không hiểu được, vẫn là cái bộ dạng mù tịt.


Thế này đến cùng là chuyện gì a! Không mong cầu thiếu niên này có năng lực nhận thức mạnh như ghi nhớ, chỉ cầu gã có năng lực nhận thức bình thường là được, vậy coi như là được rồi. Thế nhưng, thiếu niên này căn bản cũng không có cái gì gọi là năng lực nhận thức, một chút cũng không có.


available on google playdownload on app store


"Không biết. . ."
"Không hiểu!"
"Không rõ!"
Bất kể Lăng Ngạo Tuyết có nói cái gì, trên cơ bản, câu trả lời của gã thiếu niên đều là như vậy.


"Thế này làm sao mà dạy nổi, ta không dạy được nữa rồi! Ngươi dạy đi!" Lăng Ngạo Tuyết điên đầu, phủi tay chối bỏ. Không phải nàng không cố gắng, mà là có cố gắng đến mấy cũng không thấy bất cứ hiệu quả nào.


Chẳng trách không luyện thành. Quả thực đầu óc như khúc gỗ, không, phải bỏ óc đi mới đúng, căn bản chính là đầu gỗ! !


Mộ Dung Tình đứng nhìn thiếu niên, rơi vào trầm mặc. Nàng thật sự không ngờ lại có chuyện như vậy. Một người có trí nhớ siêu đẳng, vậy mà không có lấy một chút năng lực nhận thức. Thế này rút cuộc là ông trời đang trêu đùa gã, hay là cố ý cho gã một khả năng này nhưng lại lấy đi một khả năng khác? Dù gì đi nữa, thế này cũng quá lắm rồi.


"Trước kia ngươi làm thế nào mà học được những môn kia?" Mộ Dung Tình hỏi. Tuy rằng căn bản rất đơn giản, nhưng muốn học được tóm lại vẫn phải có chút ít năng lực học tập, cũng phải tìm hiểu. Chiếu theo những gì vừa mới xảy ra, ngay cả những thứ căn bản đó gã cũng không học được mới đúng.


"Đại Hải ca đã dạy ta." Thiếu niên trả lời.
". . . , hắn dạy ngươi bằng cách nào?" Nói nhảm, ta biết là hắn đã dạy, nhưng là dạy như thế nào, ta muốn hỏi chính là cái này.
"Chính là từng chiêu từng thức, huynh ấy làm như thế nào, ta sẽ làm như thế ấy, vậy là ta học được." Thiếu niên trả lời.


"Vậy chính là dạy người khác bằng giáo dục trực quan. . . Thôi được rồi, ngươi ngồi xuống. Bây giờ, ta sẽ vận khí trong cơ thể ngươi. Ngươi cảm nhận lộ tuyến vận khí, sau đó tự mình làm một lần, ta sẽ ở bên cạnh hộ phá giúp ngươi." Lăng Ngạo Tuyết nói như ra lệnh. Công việc này phải do đích thân nàng làm. Mộ Dung Tình không thích hợp, chân khí của nàng ta có chút ít lực phá hoại.


Đây thực sự là biện pháp duy nhất của các nàng vào lúc này. Muốn giúp gã thiếu niên tự mình lĩnh ngộ những văn tự kia có lẽ là không có khả năng, đành phải tự thử nghiệm thôi.


Mặc dù lúc này Lăng Ngạo Tuyết đang trong quá trình khôi phục chân khí, nhưng thực hiện cái công việc hướng dẫn này thật sự không cần quá nhiều chân khí, chỉ cần có một chút cũng đã đủ rồi. Công việc này, nàng vẫn có thể làm được.


Thiếu niên ngồi xếp bằng, sau đó bắt chước theo tư thế nhập định của Lăng Ngạo Tuyết, tiếp nhận sự dẫn dắt của nàng. Chẳng mấy chốc, gã đã cảm nhận được luồng chân khí của nàng và lộ tuyến vận chuyển của nó trong cơ thể mình.


"Ồ? Tiểu tử này quả nhiên là cần dạy bằng cách giáo dục trực quan mới có thể học được, vừa mới hướng dẫn làm mẫu xong một lần, tự gã đã có thể tự vận khí tu luyện." Lăng Ngạo Tuyết cảm nhận được thiếu niên này đã học xong bước đầu tiên của tâm pháp đó.


"Ngươi hướng dẫn đi theo mạch nào?"
"Đái Mạch."
"A."


Luyện Khí, chủ yếu là hấp thu nguyên khí trong trời đất, rồi dẫn nó vận hành trong kinh mạch, sau đó tích trữ vào trong đan điền, đồng thời cũng mang mục đích phá thông kinh mạch. Nhưng lúc ban đầu, không có khả năng toàn thân đều có thể vận khí để tu luyện, không có ai làm như vậy. Bình thường, ai cũng sẽ chọn một kinh mạch nhất định để tu luyện, bởi vì không ai có năng lực vận hành kinh mạch toàn thân. Đồng thời, đi đường phải đi từng bước một, như vậy con đường mới có thể vững vàng.


Chữ "đường" trong cách gọi "một đường kinh mạch" thực ra không hẳn là đã đúng, chuẩn xác thì phải gọi là "một nhánh kinh mạch". Căn cứ vào kỳ kinh bát mạch, người ta chia ra thành tám khu vực kinh mạch, mỗi một kinh mạch chính đều có thêm rất nhiều kinh mạch nhỏ. Nếu như muốn tu luyện theo lộ tuyến khác nhau, thì phải dùng pháp môn khác nhau.


Tuy nhiên, cho dù pháp môn khác nhau, lộ tuyến tu luyện khác nhau, nhưng mục đích đều giống nhau, chính là tu luyện kinh mạch.


Đồng thời, căn cứ vào Bát Mạch mà lựa chọn thì có rất nhiều phương pháp, có người bắt đầu từ Đái Mạch, có người từ Nhâm Mạch, rồi sau này có thể sẽ tu luyện Đốc Mạch, hoặc cũng có thể là Xung Mạch. Vấn đề này phải xem tâm pháp, còn có yếu tố sở thích cá nhân, nhưng tất cả đều không ảnh hưởng đến cái đích cuối cùng.


Cái đích cuối cùng chính là tất cả kinh mạch đều được tu luyện, đều được phá thông. Lúc đó là Cửu Mạch rồi. Nhưng chữ "cửu" trong Cửu Mạch hoàn toàn không phải mang hàm nghĩa về mặt số lượng, mà là một cái cực hạn.


Bởi vậy, cảnh giới Cửu Mạch thực sự là bước đột phá khó khăn nhất, mức độ hao phí thời còn nhiều hơn cả tám Mạch trước cộng lại.
Sau Cửu Mạch thì chính là lúc tạo dựng Bất Diệt Kim Thân! !


Chỉ có điều, đây đều là những việc chẳng liên quan gì tới những người bình thường. Người bình thường chẳng mấy khi có thể nhìn thấy cao thủ từ Tứ Mạch trở lên, ngay như gã vô tư lự này chẳng hạn, nhìn thấy Đại Hải ca thì đã cảm thấy đó là một vị rất lợi hại rồi.


Nguyên một đêm, dường như đã mê đắm cái cảm giác này rồi, gã thiếu niên không ngừng nghỉ vận khí tu luyện. Còn hai thiếu nữ đã bắt đầu vận khí chữa thương, ngồi suốt cả một đêm. Điều đó đã khiến cho thiếu niên quên mất ý tưởng động phòng.


Đương nhiên, cái chuyện động phòng của gã thật ra chỉ là ngủ chung một chỗ. Hiện giờ, gã làm gì đã biết đến mấy chuyện nam nữ ra làm sao. Gã nói lấy vợ, chẳng qua cũng chỉ biết là lấy vợ mà thôi, còn rốt cục lấy vợ để làm cái gì thì gã thực sự chịu ch.ết.


Tâm tính của người dân thôn quê dù sao cũng rất chân chất, đa phần những cái mà gã tiếp xúc đều vô cùng thuần khiết. Có lẽ sau này khi có được kinh nghiệm lịch lãm rồi, gã sẽ hiểu thế nào là lòng người hiểm ác, thế gian biến đổi khó lường.


Trải qua cả một đêm chữa thương, thân thể thật sự đã khôi phục được bảy tám phần, hai thiếu nữ bèn đi tắm rửa, thay quần áo sạch sẽ, sau đó dùng một chút phần ăn sáng mà thiếu niên chuẩn bị sẵn.


Nhưng lúc này, các nàng không nhìn thấy gã thiếu niên có mặt trong miếu. Hình như gã đã ra ngoài từ sáng sớm, không biết đi làm cái gì rồi.
"Mộ Dung Tình, ngươi thấy tiểu tử này thế nào?" Lăng Ngạo Tuyết hỏi.


"Một tên tiểu tử rất tốt, tư chất không tồi, thậm chí có điểm kỳ lạ. . ." Mộ Dung Tình trả lời. Từ kỳ lạ mà nàng nhắc đến không phải là để miêu tả tính cách hành vi của gã thiếu niên. Trong giới thiếu niên vùng thôn quê, tính cách như thế này này cũng là tương đối phổ thông. Điều mà nàng muốn nói chính là, thiếu niên này không thể hiểu được bằng văn tự, nhưng lại có thể hiểu được thông qua cách dạy trực quan, hơn nữa còn dạy một lần là hiểu.


"Ừm, tuyệt đối chính xác là có chút kỳ lạ. Khi hắn học tập Luyện Khí, tiến độ có vẻ không chậm, chẳng mất nhiều thời gian đã nắm giữ khí cơ. Lúc trước bản thân ta cũng phải mất vài ngày, nhưng hắn lại làm được ngay từ lần đầu tiên." Lăng Ngạo Tuyết nói.






Truyện liên quan