Hôn Ý Lung Lay, Xin Ngài Tổng Giám Đốc Bớt Giận
✍ Nguyệt Độ Mê Tân
72 chương
86 lượt xem
5 ✩
✎
- Chương 1: Anh Lục, cưới tôi
- Chương 2: Cô, loại phụ nữ này, nói dễ nghe một chút là có tâm cơ, nói khó nghe thì chính là ngu xuẩn
- Chương 3: Còn không bằng làm nũng cầu xin tôi, có lẽ tâm tình tốt sẽ đáp lại em
- Chương 4: Trên người có một hương vị của phụ nữ
- Chương 5: Bên ngoài...
- Chương 6: Tài sản của Tô gia, tôi cũng có phần
- Chương 7: Chính mình lại giống như cái loại này
- Chương 8: Anh thích loại nào, tôi có thể cố gắng thử xem?
- Chương 9: Giống như vừa rồi vẫn ra vẻ ám muội không phải cô
- Chương 10: Lục Đông Đình, sao anh có thể so đo với một người phụ nữ?
- Chương 11: Nhưng là tôi làm cái gì cũng không liên quan đến anh?
- Chương 12: Có phải cùng Lục Đông Đình tốt hơn không
- Chương 13: NHớ người không quan trọng như thế làm cái gì
- Chương 14: Ngày mưa to còn đi giày cao gót
- Chương 15: Trước nghe người ta nói, tính tình con gái lớn của Tô tổng rất an tĩnh yếu đuổi
- Chương 16: Đừng làm ra vẻ oan ức như bị người khác chiếm tiện nghi
- Chương 17: Người vội vàng chính là cô, nói không được cũng là cô
- Chương 18: Cậu vẫn cho những người phụ nữ lòng dạ khó lường tiếp cận cậu
- Chương 19: Thân phận và sự hời hợt này, thật sự cực kỳ tốt
- Chương 20: Lục Đông Đình không phù hợp với cậu, hai người các cậu không phải người cùng đường
- Chương 21: Tô Yểu vẫn không khống chế được tâm trạng
- Chương 22: Sự chăm sóc cẩn thân của anh chính là thuốc độc ngọt ngào với cô
- Chương 23: Lục Đông Đình kẹp điếu thuốc giữa hai ngón tay đi ra
- Chương 24: Dù sao tôi cũng là Lục phu nhân tương lai
- Chương 25: Cô sợ đến mức sửng sốt một chút, chợt đẩy anh ra, kéo cửa rồi bỏ chạy
- Chương 26: Nhìn cô có vẻ hiền lành, thực ra trong lòng nham hiểm
- Chương 27: Chơ dù cô có làm thế nào đi nữa, cũng không thể như thiêu thân bay vào lửa
- Chương 28: Phụ nữ quá an phận, thường không có kết quả gì tốt
- Chương 29: Giống như vừa rồi vẫn ra vẻ ám muội không phải là cô
- Chương 30: Tay đặt ở chỗ áo sơ mi bị ngăn cách truyền đến một loại nhiệt độ cơ thể không thuộc về an
- Chương 31: Nhiều năm như vậy, Tô Yểu đúng là vẫn còn thay đổi
- Chương 32: Người không dám động
- Chương 33: Không dời mắt được
- Chương 34: Cô nên giảm bớt áp lực cho vị hôn phu của cô
- Chương 35: Mẹ không biết tự trọng một chút sao
- Chương 36: Không nên để Lục Đông Đình phát hiện cô là người phụ nữ thích gây sự
- Chương 37: Còn có thể là ai? Lục Đông Đình của Đông Thịnh
- Chương 38: Cố Liên Y có cảm giác sắp xong đời
- Chương 39: Sự khoan dung của cậu vượt quá mức bình thường rồi
- Chương 40: Như thế nào? Không biết rồi hả?
- Chương 41: Cô cắn môi, đi tới đặt lên môi anh một nụ hôn
- Chương 42: Tỉnh rượu, nên nói chính sự
- Chương 43: Cho mặt mũi mà lên mặt phải không?
- Chương 44: Ứng phó người phụ nữ tự nhiên nhảy ra bên cạnh anh này, khiến tâm tình anh thật không tốt
- Chương 45: Trước tiên không muốn nói màn cầu hôn của em thật không có thành ý
- Chương 46: Anh không nói lời nào nghe người đối diện kia nói, người phụ nữ kia....
- Chương 47: Vị trí phụ nhân của nhà họ Lục, là để lại cho người nào đó
- Chương 48: Tia sáng bao phủ thân ảnh người phụ nữ nhỏ bé, hình ảnh kia càng trở nên quỷ dị
- Chương 49: Nếu cậu hiểu phụ nữ như thế, cũng sẽ không có kết cục ngày hôm nay
- Chương 50: Tôi cũng không phải anh, mới không quan hệ nam nữ bừa bãi
- Chương 51: Tôi không kết hôn với anh
- Chương 52: Lục Đông Đình làm sao có thể xuất hiện tại bệnh viện phụ sản vào nửa đêm
- Chương 53: Thái độ đêm nay của em làm tôi cực kỳ khó chịu
- Chương 54: Còn không đi, chờ tôi tự mình mời cô ra ngoài sao?
- Chương 55: Là ai có thể khiến cho đầu lưỡi luôn mang theo dao của Lục Đông Đình trở nên luẩn quẩn
- Chương 56: Tô Yểu mơ hồ Tiết lộ ngày kết hôn sắp tới của hai người
- Chương 57: Tô Yểu nghiến răng nghiến lợi sợ run, cô hận chết Lục Đông Đình
- Chương 58: Lục Đông Đình mặc cô đứng dưới mái hiên, mưa ướt lạnh cả người
- Chương 59: Đêm đó lúc em tự mình đưa tới cửa sao em không cảm thấy oan ức
- Chương 60: Cô đúng là thiếu giáo dục
- Chương 61: Có bao nhiêu người phụ nữ có thể chịu được người đàn ông của chính mình ở bên ngoài...
- Chương 62: Vì em còn trẻ, nên không so đo với em
- Chương 63: Một phát hết ân oán
- Chương 64-1: Ai nói với em có việc cầu người khác còn bày ra tư thế cao cao tại thượng như thế (1)
- Chương 64-2: Cô ngủ không an giấc (2)
- Chương 65-1: Dây lưng mảnh như thế, cổ áo thấp như vậy, em cũng không sợ nó rơi xuống (1)
- Chương 65-2: Em biết người xông vào nhà em tối hôm qua là ai không? (2)
- Chương 65-3: Vậy thì ăn món cay Tứ Xuyên (3)
- Chương 66-1: Đều tại anh, gì đó của tôi cũng bị người khác lấy mất rồi (1)
- Chương 66-2: Anh ấy là chồng tôi (2)
- Chương 66-3: Có người không biết tốt xấu đùa Husky của anh (3)
- Chương 67: Nếu không yêu anh
Tô Yểu từ đại tiểu thư của gia tộc họ Tô trở vị phu nhân trăm ngàn tiếng xấu, ở giữa có một vị Lục Đông Đình.
Cô nằm trên giường của anh, quay được đoạn clip hạn chế người xem, mỉm cười nói: "Anh Lục cưới tôi"
"Cô đang uy hiếp tôi?" Anh nhìn cô cười như không cười.
"Tôi cần tiền"
Cô thành công bức vị chủ nhân Lục gia, đổi lại cái giá phải trả là suýt chút nữa bị vặn gẫy tay. Sau khi kết hôn, Lục Đông Đình luôn miệng mắng Tô Yểu là kẻ có lòng tham không đáy nhưng mặt khác lại hết sức dung túng cho cô.
Mục đích đã đạt được cô liền gấp quần áo vào vali, giấy ly hôn cũng ký sẵn để lên bàn, còn anh sau khi nhìn thấy chiếc que thử thai cô giấu liền ném xuống đất, ánh mắt đầy giận dữ nói: "Sinh con xong cô cút đi đâu thì cút"
Tất cả mọi người đều nói rằng, nếu như đã thích Lục Đông Đình - một người đàn ông dã tâm bừng bừng thì chỉ có thể chết hoặc là sống không bằng chết.
Về sau, cô trở thành đề tài những những cuộc trà chiều rượu say của người khác, cô bị phê bình vì tư lợi, chen chân vào tình cảm của người khác, xứng đáng trở thành người sống thực vật.Nhưng không ai biết từ nay về sau, Lục Đông Đình dù cả đêm thức trông vợ mình, cũng chưa bao giờ tức giận...
Lục phu nhân sau khi tỉnh lại, bị truyền thông chụp được nhiều ảnh đang chơi bài ở Las Vegas cùng nhiều kẻ giàu có khác, một buổi tối thua hơn chín nghìn vạn. Mà Lục Đông Đình đối với việc này không hề nói dù chỉ một từ.
Cô thua tiền bạc của anh, dùng tiền của anh nuôi “tiểu bạch kiểm”, tiêu tiền như nước, vậy mà cô cần lúc nào thì có thể lấy lúc đấy.
Không ai biết sau khi Lục phu nhân trầm mê ở những nơi phù du kia về, lại giống như vợ hiền mẹ đảm ngồi chơi đùa với con trai mình, cũng sẽ tùy ý ôm anh hôn môi, sau đó vào lúc anh động tình nhất lại sâu xa hỏi một câu: “Khi nào thì ly hôn? Chờ sau khi anh táng gia bại sản, hay là đến lúc đầu anh trở thành đỉnh đồi?”
Lục Đông Đình chỉ biết hết lần này đến lần khác cắn môi cô: “Thua hay không chỉ cần làm đúng việc của em, những người đàn ông kia... em muốn thăm bệnh hay là thăm tù, anh đều mang em đi?”
Rốt cục thì Tô Yểu không nhịn được nữa, bị tức mà khóc: “Là anh TMD bảo em sinh con xong thì cút!”
Lục Đông Đình cười xoa mặt cô, lẩm bẩm nói: “Ngày em tỉnh lại anh cũng nói rồi, cho dù chặt đứt tay chân em, cũng đừng nghĩ đến chuyện cút