Chương 53: Thái độ đêm nay của em làm tôi cực kỳ khó chịu
Editor: Xiu Xiu
Người phụ nữ trời sinh đã mang tính mẫn cảm lại hay để ý chi tiết, nửa đêm, khoa phụ sản, rõ ràng là một tổ hợp từ ngữ đầy tính ám chỉ, đó chính là chuyện không thể chối cãi.
“Tô Yểu hơi sốt, tiện đường tôi đưa cô ấy đến bệnh viện.” Lục Đông Đình mặc kệ là đối với anh, giọng điệu nói chuyện vẫn bình thường, nhưng luôn mang một loại cường ngạnh lạnh lùng, anh lại nói: “Chúc mừng Tô tổng rồi.”
Tô Hoài Sinh nộ cười ứng thùa, lại không biết nên vui hay buồn, nhiều nằm rồi còn có con, nói không ra nhất định là chuyện nhiều ngăn nắp.
Càng làm ông kinh ngac hơn chính là chuyện của Lục Đông Đình và Tô Yểu, ông rất lo lắng: “Làm phiền cậu Lục, đứa con gái này của tôi không làm cho người ta bớt lo.”
Lục Đông Đình hơi gật đầu: “Nhấc tay mà thôi.”
Lục Đông Đình rời đi, Tô Hoài Sinh không có nói sẽ đi thăm Tô Yểu, dù sao Tống Hiểu Du có thai, Tô Yểu nhìn thấy ông sẽ có suy nghĩ gì? Vừa châm chọc khiêu khích sẽ không thể không có, hai bên gặp mặt, hết sức khó xử.
Lục Đông Đình đi xa, Tô Khê nói ra nghi ngờ trong lòng Tô Hoài Sinh: “Phát sốt sao có thể đưa đến khoa phụ sản?”
Vui sướng khi có con của Tô Hoài Sinh hoàn toàn bị cọ rửa đi, mắt nheo lại tình kế.
Thấy ông không nói lời nào, Tô Khê kiềm nén không được: “Quan hệ của Tô Yểu và Lục Đông Đình khẳng định không tầm thường, nhỡ đâu nó mang thai, Lục Đông Đình thực sự cưới nó thì sao?”
“Lại còn có thể làm sao? Chẳng lẽ con có thể để cho Lục Đông Đình không cưới?” Tô Hoài Sinh chuyển hướng, hơi trầm ngâm: “Thế nhưng, Lục Đông Đình trở thành con rể Tô gia, cũng không nhất định là chuyện xấu.”
Tô Khê lặng yên không tiếng động nắm chặt tay, nhưng không ngờ Tô Hoài Sinh nói như thế.
Giới thương nhân đặt lợi ích lên trên cùng, tất cả mọi người đều tính toán vì chính mình, tuy nói Tô Hoài Sinh không làm gì bất công cho hai mẹ con cô, hiện giờ Tống Hiểu Du lại sắp sinh thêm em bé, ví như là con trai, nhất định được ông coi trọng, nhưng khi Lục Đông Đình thành đôi với Tô Yểu, Tô gia và Lục gia thành quan hệ thông gia, cứ như thế, Tô Yểu mang đến nhiều lợi ích hơn cho ông, đến lúc đó tình cảnh hai mẹ con cô sẽ ra sao?”...
Tô Yểu uống thuốc giảm đau, sau khi mu bàn tay bị cắm ống tiêm, lại ngủ rồi tỉnh lại đã là đêm khuya.
Tô Yểu quay đầu thấy Lục Đông Đình đang chợp mắt, ngồi trên ghế, từng ngọn đèn màu vàng ấm áp, ánh sáng yếu ớt đan xen vào trong đêm tối, xấy dựng một loại không khí an tĩnh.
Đường cong thân thể cường tráng và khuôn mặt tuấn tú của anh rơi vào trong sắc tối, môi mỏng hơi nhếch lên, trên trán có ẩn chứa mệt mỏi, có chút hỗn độn, trạng thái như vậy, so với dáng vẻ ban ngày như là đừng có dại mà công kích vào của anh, càng thêm chân thật.
Đột nhiên, anh sâu xa mở mắt ra, thẳng tắp nhìn chằm chằm cô, Tô Yểu không kịp thu lại tầm mắt, chỉ vào bình nước biển.
Lục Đông Đình ấn chuông ở đầu giường, một lát sau hộ sĩ tới rút châm, mu bàn tay cô đang ở trạng thái sưng phù.
“Không còn sốt nữa, có thể trở về, đúng hạn uống thuốc.” Hộ sĩ chuẩn bị thuốc xong đưa cho cô.
Lục Đông Đình không đề cập đến chuyện gặp một nhà Tô Hoài Sinh, trước kia anh đã cho lái xe ra về, lúc này liền đỡ Tô Yểu đi đến bãi đỗ xe đưa cô về.
Tô Yểu cũng không từ chối.
Đến chỗ nhà cô, Lục Đông Đình nói gì đẩy cửa mở xe, Tô Yểu thấy vậy, cũng chỉ có thể cho anh đưa mình lên lầu.
Tô Yểu mở cửa, đứng trước cửa, tình hình giống với mấy ngày trước, nhưng cô lại nói lời khác nhau: “Anh Lục, không mời anh vào nữa, đã trễ thế này, thật sự phiền anh.”
“Đây là xử sự của em sao.” Lục Đông Đình bóp chặt lấy cằm của cô, Tô Yểu cũng không phản kháng, Lục Đông Đình thấy cô thuận theo, càng thêm phản cảm, giọng nói lạnh lùng: “Tô Yểu, thái độ đêm nay của em làm tôi cực kỳ khó chịu.”
Tô Yểu không sốt nữa, đỏ ửng trên mặt cũng biến mất, lại có vẻ trắng xanh tiều tụy, cô ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ đôi môi khô nứt nẻ: “Những gì nói với anh đêm nay đều là thực sự, tôi không ép anh kết hôn nữa. Có lẽ, anh càng thích tôi ép anh làm chuyện anh không muốn chăng? Anh Lục thích bị ngược sao?”
“Thái độ đoan chính một chút đi.”
Tô Yểu nhíu mày, giọng nói chân thành chưa từng có: “Trước đây là tôi ngu xuẩn, tôi trịnh trọng áy náy vô cùng, vô ý ngăn cản anh và người trong lòng, anh Lục, thực xin lỗi. Chuyện đêm đó, lại không cần anh so đo nữa, liền xem như là ngoài ý muốn đi.”
Lục Đông Đình thu tay lại, một tay cho vào túi, lạnh thấu xương nhưng lại mỉm cười: “Ai nói với em những thứ này?”
Tô Yểu nửa thật sự nửa cợt nhả: “Mặc kệ là ai, tóm lại tôi không muốn làm tiểu tam, sẽ giảm thọ, anh đừng ở lại, tôi sợ sẽ đổi ý.”