Chương 30: Người đẹp và dã thú
"Tiểu sư đệ, gần đây sao không lúc nào nhìn thấy ngươi thế. Nào, cho ta một phần Yếu Nhĩ Mệnh. Hiệu quả của cái thứ này thật sự không tệ, không ngờ có thể hạ độc ch.ết quái vật Độc Giác Man Ngưu."
Một gã cường tráng như trâu xuất hiện trước sạp hàng của Bộ Tranh, phía sau hắn là một cô gái và một tên thanh niên. Tất cả đều là người quen của Bộ Tranh, đồng thời ba người bọn họ hình như cũng là bạn tốt của nhau.
"Sở sư huynh, Tề sư huynh, Thu sư tỷ!" Bộ Tranh ngừng rao bán, chào hỏi ba người. Ba người bọn họ dẫu sao cũng là khách quen, đã từng mua không ít thứ.
"Tiểu sư đệ, gần đây sao ngươi đi đâu mà mất hút thế?" Cô gái kia, cũng chính là Thu sư tỷ cười nói. Giọng nói rất dịu dàng, cũng rất êm tai.
"Gần đây đệ đang xem một quyển sách, rất thú vị." Bộ Tranh trả lời.
"Ah, thì ra là như vậy, chẳng trách." Ba người đều tỏ vẻ đã hiểu. Theo bọn họ nghĩ, Bộ Tranh chắc là đã nhận được một quyển bí kíp, sau đó bế quan. Đối với võ giả, có thể nói điều này là rất bình thường.
Cho đến bây giờ, họ vẫn chưa từng thắc mắc quá nhiều về thân phận của đối phương. Ba người thậm chí còn không biết Bộ Tranh tên là gì, chỉ biết gã là đệ tử mới gia nhập môn phái, ngay cả việc gã chỉ là một đệ tử tạp dịch cũng không biết.
Đối với bọn họ, có thể nói Bộ Tranh là ai không quan trọng, chỉ cần thuốc trong tay Bộ Tranh là hàng thật giá thật là được.
Mà Bộ Tranh cũng chẳng buồn hỏi ba người bọn họ là ai, chỉ biết họ của bọn họ. Trên thực tế, kể cả Bộ Tranh đã biết tên tuổi của đối phương, nhưng cũng không nhất định biết bọn họ là những ai. Gã chẳng quen biết mấy người trong Thanh Vân Kiếm Phái.
Tuy nhiên, thông qua một vài tình huống gã có thể suy đoán ra được, ba vị này là đệ tử tương đối có địa vị. Gã đã nhìn thấy không ít người chào hỏi bọn họ với thái độ tôn trọng.
"Đây là Yếu Nhĩ Mệnh Nhất Bộ Đảo, chỉ có một lọ thôi. Gần đây đệ không sao làm ra được những thứ này, có cho thêm tài liệu cũng không được." Bộ Tranh đưa ra một cái bình sứ bịt kín bằng nút gỗ, "Cẩn thận một chút, đeo cái Bách Độc Bất Xâm Đan này để đề phòng a."
Đối với khách hàng quen thuộc, Bộ Tranh áp dụng ngay phương thức mua một tặng một. Bởi đối với gã, những đan dược này chẳng qua là sản phẩm tái chế.
Những đan dược này của Bộ Tranh đều được chế từ tài liệu dư thừa lúc luyện đan hoặc là từ những phế liệu. Đương nhiên, phế liệu không phải là không có chỗ hữu dụng. Với Bộ Tranh, có thể nói phế liệu kiểu gì cũng có tác dụng của nó.
Dùng phế liệu làm nguyên liệu, có lẽ là hành động tuyệt đối có một không hai trong lịch sử luyện đan, bởi vì người ta rất khó nắm bắt dược tính của phế liệu. Cho dù là phế liệu do chính mình luyện đan thải ra cũng khó mà nắm bắt được, nói chi đến việc dùng chúng để tái chế đan dược.
Nhưng cái việc này, Bộ Tranh lại làm được. Đồng thời, gã cũng không hề cảm thấy đó là việc bất khả thi, chỉ nghĩ đó là việc rất bình thường, cũng giống như là đồ ăn vậy. Đồ ăn đã đã chế biến và đồ ăn thừa cũng có thể dùng để chế biến ra một món đồ ăn khác. Đây là việc rất bình thường.
Bởi việc này chỉ mang tính chất thu nhập ngoài luồng, nên gã chưa từng đề cập với Lý Lai Phúc, bởi vậy Lý Lai Phúc hoàn toàn không biết gì. Nếu không phải như thế, có lẽ hắn đã phải quỳ xuống mà lạy Bộ Tranh, trong lòng thầm phấn khích vì bản thân đã dạy được một kỳ tài luyện đan siêu việt như thế. Chẳng biết chừng, tương lai sau này mình sẽ may mắn. . .
Cũng chính là bởi vì không ai biết rõ, Bộ Tranh mới có thể được hưởng cuộc sống yên bình như vậy. Nếu không, gã đã bị những môn phái luyện đan hoặc là những môn phái hùng mạnh trắng trợn cướp đi từ lâu rồi. Thiên phú luyện đan như vậy, kể cả là có ở thế lực đỉnh cấp đi chăng nữa, cũng sẽ được trọng điểm bảo vệ bồi dưỡng.
"Vẫn là giá cũ, một lọ một lượng bạc đúng không? Nói thật nhé, tiểu sư đệ, giá tiền này của ngươi có phải là hơi thấp hay không!" Sở sư huynh vừa nói, vừa xem xét những đan dược khác.
Giá tiền đan dược của Bộ Tranh vẫn luôn là một lượng. Lúc ban đầu, mấy người Sở sư huynh không hề cảm thấy thấp, mà là khá cao, bởi vì không biết thực chất đan dược của Bộ Tranh có hữu dụng hay không. Nếu không phải nhìn thấy chỉ bán có một lượng, khi ấy lại đúng lúc mình đang cần dùng, bọn họ cũng sẽ không mua.
Nếu như đan dược này không có có tác dụng gì, vậy thì một lượng cũng là đắt, nhưng nếu có tác dụng, mười lượng cũng chẳng đắt. Đây là suy nghĩ trong lòng ba người, cũng là suy nghĩ của hầu hết những người khác.
"Không thấp, dù sao đệ cũng vẫn có lợi nhuận." Bộ Tranh lắc đầu. Vốn để làm ra thành phẩm của gã không đáng kể. Mà với gã, một lượng bạc có thể nói đã là một khoản tiền rất lớn. Lúc trước, nếu như không phải nhìn những người khác động một tí là hét mấy lượng bạc, có lẽ gã đã chỉ yết giá là một chỉ bạc, hoặc có thể thấp hơn.
Chỉ riêng giá tiền một lượng bạc này thôi, đã khiến trong lòng tên dế nhũi có phần chột dạ. Giá như thế có cắt cổ quá không, thật ra là có thể hạ thấp hơn một chút, rồi lại một chút nữa. . .
Tên dế nhũi vẫn chưa quen với biến động giá cả như vậy. Trước kia, gã sinh sống trong một cái thế giới mà người ta tính toán giá trị vật phẩm bằng tiền đồng, còn bây giờ chính là bạc. Lúc trước tính toán từng đồng một, thì đến bây giờ đã biến thành gấp trăm lần.
Đương nhiên, giá trị những đồ vật bình thường vẫn như cũ cả thôi. Nhưng bởi vì luôn tiếp xúc những vật có giá trị cao, những cái có giá trị bình thường kia cũng trở thành nước lên thì thuyền lên. Nếu so với nơi Bộ Tranh sinh sống trước kia, giá cả hàng hóa ở nơi đây cao hơn gấp bội.
Điều này cũng là rất bình thường. Nếu so với một vài nơi khác, nơi đây lại chỉ đáng bằng với cái thôn trước kia của Bộ Tranh. Núi cao còn có núi cao hơn a!
"Vậy ngươi cứ tự mình tính toán sao cho ổn. Dù sao đi nữa, đối với chúng ta, ngươi càng bán rẻ càng tốt." Sở sư huynh cười ha hả nói. Cử chỉ và lời nói đều có thể khiến cho người khác có cảm giác đó là người rất bộc trực.
"Những thứ thuốc này của ngươi, chúng ta đều lấy hết. . ." Tề sư huynh liên tục chỉ ngón tay vào từng vật phẩm trên sạp hàng của Bộ Tranh, không buông tha món nào.
"Tề Điền, ngươi đừng có chiếm tiện nghi của tiểu sư đệ." Đúng lúc này, Thu sư tỷ lên tiếng.
"Gì mà chiếm tiện nghi chứ, đệ dùng giá lúc trước để mua, đâu có để cho tiểu sư đệ phải thiệt thòi. Tiểu sư đệ, ngươi nói có đúng không?" Tề Điền vừa cười vừa nói, đồng thời đưa tay lên vỗ vỗ vai Bộ Tranh.
"Vâng, nếu Tề sư huynh đã muốn mua, vậy bán hết cho huynh. Tổng cộng mười một lượng bạc, lần này sao lại mua nhiều như vậy." Bộ Tranh gật đầu trả lời. Dù sao giá tiền của gã không bao giờ thay đổi, cũng chẳng có mấy ai muốn mua đồ vật của mình, nếu được người khác một lần mua hết thì cũng coi như đã tiết kiệm thời gian giúp cho mình rồi.
"Ta nói này Tề Điền, ngươi muốn mua những thứ khác có lẽ cũng là điều dễ hiểu, nhưng tại sao ngươi lại muốn mua cái chai này, ngươi có bạn tình rồi sao?" Sở sư huynh túm lấy cái bình Kim Thương Bất Khuất, nhìn sang Tề Điền với ánh mắt mập mờ.
Ớ? Tề sư huynh và Thu sư tỷ không phải là một đôi hả?
Vào thời điểm này, Bộ Tranh mới phát hiện ra điều đó. Trước kia, gã vẫn luôn cho rằng có hai người trong cái tổ hợp ba người đó là bạn tình, đồng thời thản nhiên nhận định Tề sư huynh và Thu sư tỷ là một đôi, bởi vì bọn họ trai tài gái sắc rất xứng đôi.
"Đệ chẳng mua cho huynh thì mua cho ai. Huynh và Thu tỷ có thể dùng nó để gia tăng hứng thú đôi lứa." Tề Điền bỗng tỏ thái độ có phần hèn mọn bỉ ổi.
Không phải chứ, Thu sư tỷ hóa ra là sánh đôi với Sở sư huynh sao? Người đẹp và dã thú a.
"Vậy ta phải thu nhận rồi. . ." Sở sư huynh không chút chần chừ cầm lấy lọ thuốc. Hành động đó khiến cho vị Thu sư tỷ đang đứng bên cạnh đỏ bừng mặt, hờn dỗi đá Sở sư huynh một cái. Nhưng Sở sư huynh không có bất cứ một phản ứng nào, giống như chẳng có chuyện gì xảy ra, hơn nữa còn chẳng biết xấu hổ là gì hỏi Bộ Tranh.