Chương 76: Đặt cược
“Đặt cược đặt cược đê, ngoại môn đệ tử đại tái hay phổ thông đệ tử đại tái đều có kèo, mau đặt đê... đặt thoải mái đừng lo tê tái...”
“Đặt Tiêu Thiên Phàm tiến Top 100, tỷ lệ 1 ăn 1…”
"......"
Sau khi đi vào khu chợ, Bộ Tranh phát hiện phần lớn thanh âm hổ lốn không phải tiếng rao hàng quen thuộc mà là tiếng hô hào gọi mời đặt cược của đám nhà cái, cơ hồ hiện tại chiếu bạc đã chiếm phân nửa giang sơn cái chợ đêm này.
Ở đâu có tỷ võ ở đó có cá độ, huống chi lại là đại hội thi đấu thường niên của môn phái, ngoài cược Chủ-Khách, Tài-Xỉu còn có thể cược thứ hạng bài danh... vô cùng sôi động hấp dẫn. Ai cũng nhận thấy mở chiếu bạc ngon ăn hơn buôn bán thường ngày rất nhiều, kết quả là nhà nhà mở chiếu bạc, người người mở chiếu bạc.
Trong những chiếu bạc này có cái chỉ mở kèo tiến Top 100, có cái danh sách Bát cường, thứ hạng bài danh... nhưng cũng ko ít thằng liều kèo nào cũng nhận.
“ Đặt Triệu Lượng lọt Top 60, 10 lượng bạc, tỷ lệ 1 ăn 3.”
Khi Bộ Tranh đi ngang qua một chiếu bạc, hắn nghe thấy tiếng hạ cược thành công của một con bạc. Thằng này tựa hồ là đổ kèo thứ hạng, loại kèo này thứ hạng càng sâu thì tỷ lệ bồi càng cao, nếu xiên thêm số lượng đối thủ bị hạ vậy thì tỷ lệ sẽ tăng ít nhất 10 lần. {giống đánh lô xiên ấy}
Đương nhiên, đối thủ ở đây bét ra cũng phải lọt Top 100 mới tính, nếu đối thủ bị hạ nằm ngoài Top100 thì %@#%$ {chúc bạn may mắn lần sau}.
Bộ Tranh cũng không tham gia náo nhiệt, từ trước đến nay hắn không có đánh bạc trừ phi biết chắc là thắng, nhưng đâu ra loại cá độ chắc thắng cơ chứ.
Lấy nhỏ thắng lớn?
Bộ Tranh bắt đầu so sánh, nếu thắng thì được món tiền lớn, nếu thua thì ruột đau như cắt nước mắt đầm đìa..., suy đi nghĩ lại vẫn cảm thấy không cược mới là tốt nhất .
Bên này sới bạc nhộn nhịp sôi nổi chẳng những không làm giảm sinh ý của hắn, ngược lại còn khá hơn một chút. Bình thương những đan dược của hắn rất khó bán nhưng hôm nay không ngờ lại cháy hàng.
Bởi chiếu bạc mọc lên như nấm khiến phiên chợ náo nhiệt vô cùng, dòng người cũng đông đúc hơn trước, mặt khác đại tái đang cận kề trước mắt nên hết thảy đan dược đều có người mua, dự là để dự trữ phòng ngừa vạn nhất.
Cũng nhờ vậy mà Bộ Tranh thu quán từ rất sớm.
“Ồ! Đây không phải là Bộ sư đệ sao? Đã lâu không gặp, gần đây sống thế nào?”
Bộ Tranh đang tính thu quán thì một ******* âm dương quái khí truyền đến, thanh âm này tựa hồ chứa đầy oán khí, rất rõ ràng chủ nhân của nó không mấy thân thiện với Bộ Tranh.
“Thì ra là Bộ sư huynh, ta dạo này sống rất tốt a.” Bộ Tranh phát hiện người đến là Bộ Hải Phong liền ôm quyền chào hỏi.
“Ngươi đương nhiên là tốt rồi, nghe nói mấy ngày trước Tần Sương còn đến tìm ngươi để nói lời từ biệt?” Giọng nói của Bộ Hải Phong tràn đầy ghen ghét, bởi vì Tần Sương chỉ đi tìm Bộ Tranh mà không tìm hắn.
“Đúng vậy, Tần sư tỷ hình như quay về Thần Kiếm vương triều rồi, cũng không biết lúc nào trở lại nữa.” Bộ Tranh trả lời.
“Không biết lúc nào trở lại? Ha ha, thì ra chuyện quan trọng như vậy mà ngươi không biết, Tần Sương cũng không coi ngươi ra gì a. Khẹc Khẹc...” Bộ Hải Phong Phong đột nhiên cười phá lên, những nghẹn khuất trong lòng cơ hồ tan biến sạch bách.
“Vậy huynh có biết không?’ Bộ Tranh hỏi.
“Ta đương nhiên biết, nàng trở về gia tộc của mình, sau này sẽ không bao giờ trở lại cái địa phương bé tý tẹo này của chúng ta nữa.” Bộ Hải Phong có chút kiêu ngạo nói, giống như biết được chuyện này thì hắn rất oai, rất có thể diện.
“Ra là vậy a, quan hệ giữa Tần sư tỷ và huynh thật tốt, những chuyện thế này nàng không có nói với ta.” Bộ Tranh nhìn Bộ Hải Phong, thuận miệng nói.
“…” Bộ Hải Phong tức thì câm lặng, những người đi cùng hắn ko nhịn nổi che miệng cười trộm.
Nếu Tần Sương coi trọng Bộ Hải Phong thì việc gì hắn phải tỏ ra ghen ghét như vừa nãy nha?
Tuy nói ở đây đều là bằng hữu của Bộ Hải Phong nhưng chuyện này xác thực rất châm chọc khiến người ta không nhịn được cười, mà tiếng cười này lại kích thích mạnh thần kinh của Bộ Hải Phong, làm cho hắn rất cay cú và xấu hổ.
“Ngươi… tốt lắm!” Bộ Hải Phong chỉ vào Bộ Tranh, tức lòi ruồi mà không thể phát tiết, nếu hắn động thủ động cước với Bộ Tranh thì sẽ đánh mất thể diện bởi vì Bộ Tranh chỉ là một tên tạp dịch đệ tử.
Mặt khác, Bộ Hải Phong cũng không muốn đắc tội với đám người Sở Hùng có quan hệ rất tốt với Bộ Tranh, nhưng quan trọng hơn hết, Bộ Tranh là người duy nhất trong Thanh Vân kiếm phái được Tần Sương cáo biệt, ngay cả chưởng môn cũng không tư cách này.
Bộ Tranh không biết rằng, bởi vì liên quan đến Tần Sương nên một số người đã chú ý tới hắn, nhưng bởi đại đa số đều cho rằng Bộ Tranh chó ngáp phải ruồi, lại thêm Tần Sương không phải đại diện thế lực mà đến nên cuối cùng chẳng ai thèm đi lôi kéo hắn.
“Hải Phong, đừng so đo với một tên tạp dịch nữa, chúng ta đi đặt cược thôi.” Một bằng hữu của Bộ Hải Phong nói.
“Đúng vậy, đừng vì một tên tạp dịch mà đánh mất thân phận của mình, riêng tiền cược của chúng ta đã ngang một năm thu nhập của hắn rồi, hắn thì làm gì đã có tiền đặt cược..” Một tên khác tiếp lời.
“Không sai, là lỗi của ta, đúng là không nên lãng phí thì giờ ở đây.” Bộ Hải Phong gật đầu, khinh thường nhìn Bộ Tranh.
Chứng kiến ánh mắt khinh thường của chúng nhân, Bộ Tranh sẽ phải ứng ntn? Cam chịu hay chống lại?
{Mời các bạn đón xem tiếp tập sau...}
——————————
{Đùa chút thôi. Kết quả là --}
....
“Đệt. Ai nói ta không có tiền!” Bộ Tranh tức giận nói.
{-- hắn lựa chọn chống lại cái ác}
Nếu như Tú Anh nhìn thấy trành cảnh này nhất định sẽ rất giật mình, Bộ Tranh không ngờ lại dám oánh bạc, hắn không đau lòng khi tiêu số tiền đó sao?
“Ồ! Không nhìn ra nha, ngươi lại có tiền đặt cược cơ đấy, chúng ta trái lại muốn xem ngươi đặt cho ai.” Bộ Hải Phong âm dương quái khí nói.
Bộ Tranh cũng mặc kệ hắn, trực tiếp hướng một sới bạc nói: “Ta đặt Lý Tú Anh hạng 50 - ngoại môn đệ tử.”
“…”
Toàn trường đang ầm ĩ huyên náo tức thì yên lặng ko một tiếng động. Đây hoàn toàn không phải vì nghe được danh tự Lý Tú Anh, người kêu Lý Tú Anh tại Thanh Vân kiếm phái ko ít nhưng ko cô nào nổi tiếng hay xuất chúng cả.
Bọn họ yên lặng là vì cách đặt cược quyết đoán, không chút do dự của Bộ Tranh, ko ngờ dám đặt chính xác thứ hạng, đã thế còn là hạng trung. Nếu là Top 10 thì không thiếu người đặt cược dứt khoát nhưng các thứ hạng phía sau lại rất khó lường, biến hóa đa đoan, hầu như không ai có thể nói trước điều gì.
Kèo kiểu này xác suất rất thấp vậy nên tỉ lệ đặt cược hiển nhiên sẽ rất cao.
“Ngươi chắn chắn muốn mua hạng 50?” Nhà cái hỏi, đây là lần đầu tiên hắn thấy một người đặt cược như vậy.
“Uh, đúng vậy, hạng 50, cơ mà tỉ lệ đặt cược là bao nhiêu?” Bộ Tranh gật đầu, tiếp đó hỏi.
“Nếu ngươi trực tiếp đặt hạng 50 vậy tỉ lệ sẽ là 1 ăn 100, nhưng ta nói trước là không được phép ăn gian.” Tình huống bình thường thì nhà cái sẽ không nói thế nhưng vì Bộ Tranh đặt kèo rất hiếm, tỉ lệ đặt cược lại cao nên hắn có chút đề phòng.