Chương 5: Xuyên vượt thời không

Trở lại nhà, Diệp Húc lập tức thu dọn gia sản, Tô Kiều Kiều cũng động thủ hỗ trợ. Đợi khi dọn xong, chỉ nghe thấy bên ngoài có tiếng chân bước tới.


Diệp Húc đẩy cửa phòng, chỉ thấy Diệp Phong dẫn theo mười mấy gia nô dũng mãnh tiến vào trong sân, sắc mặt không khỏi hơi trầm xuống, lưu luyến liếc mắt nhìn chung quanh một cái.


Tòa nhà này là của cha mẹ hắn lưu lại, Diệp Húc ở trong này sinh sống đã mười bốn năm, tràn đầy tình cảm cùng kỷ niệm. Hiện giờ phải rời đi, trong lòng rất không thoải mái.


Diệp Phong đứng trước cửa, vẻ mặt đắc ý, hăng hái chỉ huy gia nô quét trước sân nhà, nghiễm nhiên đem nơi này trở thành nhà của mình: "Quét dọn sân trước thật sạch sẽ vào, cái gì có thể bỏ đi ném hết cho ta, miễn cho thiếu gia ta thấy phiền lòng."


Diệp Húc thở dài một hơi, mang theo Tô Kiều Kiều bước ra khỏi nhà, mặt không chút thay đổi nói: "Lục ca, xử lý tốt nhà của ta, hi vọng tới khi ta quay lại, không trở lên rối loạn."
Diệp Phong ngẩn ngơ, sau một lúc lâu mới hồi phục lại tinh thần. Hắn giận tím mặt, rõ ràng Diệp Húc ý coi hắn như cẩu trông coi nhà cửa mà.


Diệp Phong có tâm đuổi theo, nhưng thấy Diệp Húc đã đi ra, lập tức cảm thấy không còn thú vị gì cả. Hắn nguyên rất hưng phấn hung hăng làm nhục nhã Diệp Húc một phen, không ngờ ngược lại tự rước nhục vào thân.


available on google playdownload on app store


"Con vịt ch.ết còn mạnh miệng! rác rưởi như ngươi còn muốn trở về nội phủ Diệp gia sao? Nằm mơ!" Diệp Phong mắng một câu.
Mã trường Diệp gia ở ngoài thành Liễu Châu, chiếm mấy trăm khoảnh, nuôi toàn bộ là tuấn mã Tây Vực, trong đó gia nô có mấy trăm người, phụ trách chăn nuôi cho ngựa.


Mã nô đãi ngộ thấp, ăn còn không bằng ngựa, nếu là ngựa có hơi chút tổn thương hoặc sinh bệnh, nhẹ thì quất roi, nặng thì trực tiếp đánh ch.ết. Bạn đang đọc truyện tại


Diệp Húc đi vào mã trường, chỉ thấy mấy trăm mã nô đang tập võ trên mặt cỏ mã trường. Những gia nô này võ nghệ dù không bằng tông thất đệ tử, nhưng cũng vô cùng được, thậm chí có mã nô lớn tuổi tu luyện tiếp cận trình độ tiên thiên rồi.


Một thanh niên mặc quần áo màu xanh đứng phía trước, chỉ điểm mọi người luyện tập võ nghệ, quát: "Muốn sống sót ở mã trường của ta, hai tay không có mấy trăm cân khí lực, tuyệt đối không chế trụ được một con liệt mã! Thân thủ càng phải linh hoạt, liệt mã không khống chế được, bốn vó nó giẫm lên, kết cục chỉ có một chữ mà thôi, ch.ết!"


Diệp Húc trong lòng khẽ động: "Vị này chính là chủ mã trường Mã Tam Bảo sao, nghe nói hắn nguyên là nô tài của Diệp gia ta, sau đó tu thành võ đạo tiên thiên, trở thành vu sĩ, lúc này mới thoát khỏi nô tịch, nhận lấy trọng trách."


Diệp Húc đi tới trước, Mã Tam Bảo nhìn hắn vào Tô Kiều Kiều, nao nao lập tức nhíu mày nói: "Ngươi là thất gia Diệp Thiếu Bảo?"


Diệp Húc nhẹ nhàng gật đầu, trong đám người lập tức truyền tới thanh âm, nhóm mã nô đều châu đầu ghé tai nghị luận: "Hắn chính là Diệp gia thất gia sao? Nghe nói là kỳ tài ngút trời, năm nay mới mười bốn tuổi, đã tu luyện tới võ đạo tiên thiên cảnh giới! thậm chí ngay cả phủ chủ cũng bị kinh động, chuẩn bị trọng dụng hắn, sao lại phải đến mã trường thế này?"


"lão Ngô, ngươi không biết rồi, ta nghe một người hầu nam trong nội phủ nói. Diệp Húc ngày hôm đó đi Võ Bị Các, kết quả không có thông qua trắc thí vu sĩ, bị phủ chủ tước đoạt thân phận tông thất của hắn, bắt là mã nô. Hiện giờ cũng giống chúng ta, đều là nô tài cả."


Mã Tam Bảo quay đầu lại trừng mắt nhìn, đám mã nô vội vàng im miệng.
Mã Tam Bảo dừng một chút nói: "Thất gia, ngươi tới mã trường của ta, phải tuân theo quy củ của ta. Ta mặc kệ ngươi là phế nhân hay không, hay là tông thất Diệp gia đệ tử. Chỉ cần xúc phạm quy củ của ta, ta tất nhiên sẽ không buông tha nghiêm trị."


"Mã trường chủ cứ việc chỉ bảo" Diệp Húc mỉm cười nói.


Mã Tam Bảo trong lòng kinh ngạc, bình tĩnh mà xem xét. Nếu đổi lại là mình, trải qua chuyện thay đổi chóng vánh này, chỉ sợ sớm đã không thể gượng dậy nổi. Mà Diệp Húc vẫn có thể cười được như trước, không khỏi có chút khâm phục khí độ của hắn. Lão vội vàng chắp tay nói: "Chỉ bảo hay gì gì thì không dám, thất gia, công việc mỗi ngày của ngươi rất đơn giản, chính là rửa sạch chuồng ngựa. Chuồng sạch sẽ, ngựa sẽ không sinh bệnh." Dứt lời, lão liền sai người an bài chỗ ở cho Diệp Húc.


Diệp Húc lúc này ở trong mã trường, thu thập giường chiếu, liền thầy Tô Kiều Kiều kích động chạy ra bên ngoài, không khỏi hiếu kỳ nói: "Kiều Kiều, ngươi chạy đi đâu thế?"


Nha đầu kia cũng không ngẩng đầu lên nói: "Ta ra ngoài luyện võ cùng mọi người. Tương lai Kiều Kiều có chút thành tựu sẽ bảo vệ được thiếu gia!"


Diệp Húc cảm thấy vừa buồn cười lại vừa cảm động, Tô Kiều Kiều trước giờ không muốn tập võ. Hiện giờ lại có ý niệm này trong đầu, lại vì muốn bảo hộ mình, hắn cười nói: "Ngươi nếu muốn tập võ, tiên thiên võ đạo cao thủ trong nhà không cầu, chạy ra tập với những người đó làm gì? Bọn họ tu luyện đều là võ đạo thô thiển, mà ta tu luyện lại là võ đạo thượng đẳng của Diệp phủ!"


Tô Kiều Kiều khuôn mặt đỏ bừng, lui trở về ngượng ngùng nói: "Nô tì quên mất…"


Diệp Húc cười ha hả nói: "Thương Minh Luyện thể quyết là bí mật bất truyền của Diệp gia ta, không thể truyền cho người khác họ, hơn nữa loại võ học này cực kỳ bá đạo, không thích hợp cho con gái tu luyện. Ta từng ở trong kho vũ khí thấy một quyển Huyền Minh Chân Khí. Đây cũng là võ học thượng đẳng, thích hợp cho con gái luyện tập. Tuy rằng không bằng Thương Minh Luyện Thể quyết, nhưng kém không tới mấy phần."


Diệp Húc đem Huyền Minh chân khí từ đầu tới cuối ngâm nga đi ra, kể tỉ mỉ lại một lần. Hắn chợt phát hiện ra năng lực lĩnh ngộ của cô bé Tô Kiều Kiều này thật rất mạnh. Hắn chỉ nói một lần, nàng có thể ghi nhớ được Huyền Minh chân khí, chỉ sai nhầm vài chỗ mà thôi, hơn nữa còn lãnh ngộ được tâm pháp áo nghĩa nữa.


Hơn nửa canh giờ đi qua Tô Kiều Kiều rốt cuộc cũng tìm được khí cảm, trong đan điền có một tia Huyền Minh Chân khí sinh ra, chuyển động vòng quanh chu thiên kinh mạch của nàng.


"Tư chất của Kiều Kiều so với ta không kém, thậm chí còn vượt xa xa đệ tử Diệp gia khác. Nếu không phải cô gái nhỏ này không dám tập võ, chỉ sợ thành tựu của nàng sẽ không kém ta là mấy…"


Diệp Húc cũng khoanh chân ngồi xuống, nhìn kỹ kinh mạch cùng đan điền. Hắn bất ngờ phát hiện ra niềm vui lớn, một kinh mạch của hắn đã khỏi hẳn, độ chắc chắn, cường độ đều gia tăng hơn trước nhiều, thầm nghĩ: "Cây non thanh ngọc bên trong bạch ngọc lâu kia, tốt cùng là cây gì, tại sao lại có lực lượng kỳ diệu tới như vậy?"


Ý thức của hắn lại tiến vào trong ngọc lâu, chỉ thấy cây non trên đảo nhỏ lơ lửng bên trên Ngọc Hoa Dao Trì kia đã khỏe mạnh hơn vài phần. Nó cao chừng hơn hai tấc, đỉnh toát ra hai phiến lá non xanh biếc, giống như hai bàn tay non nớt, hướng lên nâng vòm trời.


Trong không gian ngọc lâu, nơi nơi tràn ngập sức sống bừng bừng, so với trước nồng đậm hơn nhiều.
Cây non thanh ngọc này, Diệp Húc vẫn không thể nhận ra nó là cây cối hày là hoa, hoặc thực vật nào đó…
"A? làm sao lại có nước vậy?"


Hắn đột nhiên chú ý tới, giữa hai phiến lá cây của cây non thanh ngọc này đột nhiên có một giọt sương trong suốt như ngọc, trong lòng không khỏi kinh ngạc vạn phần. Ngọc Hoa Dao Trì bên trong bạch ngọc lâu đã khô cạn từ lâu, hơn nữa bạch ngọc lâu lơ lửng bên trong đan điền của hắn, không thể tiếp xúc với bên ngoài, vậy giọt sương này rốt cuộc từ đâu tới?


Giọt sương kia tản ra hương thơm mê người, làm cho người ta không kìm nổi ý muốn nuốt nó vào.
Nhưng Diệp Húc lại nhạy cảm thấy được, trong giọt sương này sung mãn năng lượng cuồng bạo, nếu chính mình tùy tiện nuốt vào, thân thể khẳng định không thể chịu đựng nổi. Tuyệt không phải là một chuyện tốt!


Leng keng!
Giọt sương kia chảy theo phiến lá xuống, giọt nhập vào trong Ngọc Hoa Dao Trì, phát ra một tiếng vang trong trẻo. Dường như nó giống như thủy ngân vậy, lăn qua lăn lại trong dao trì nhưng không có bốc hơi lên.
"Một giọt sương kỳ quái, một loại thực vật kỳ quái, một tòa ngọc lâu cũng kỳ quái…"


Diệp Húc rời khỏi không gian ngọc lâu, chuyên tâm dắt sức sống trong ngọc lâu dũng mãnh vào trong kinh mạch của mình. Kinh mạch của hắn bị phá nát, dường như hạn hán gặp nước vậy, tham lam cắn nuốt sức sống từ cây non truyền tới, tu bổ kinh mạch bị tổn thương.


"Hiện tại kinh mạch của ta đã thông, hẳn là có thể tu luyện Thương Minh Luyện Thể quyết."
Diệp Húc khoanh chân ngồi xuống, yên lặng tâm thần, vận chuyển Thương Minh Luyện Thể quyết. Qua không lâu, trong đan điền chậm rãi sinh ra một dòng chân khí Thương Minh.


Thương ý là là màu xanh, Minh ý là không trung, Thương Minh Luyện Thể quyết chính là muốn đem đan điền tạo thành một mảnh thiên không màu xanh. Bởi vậy chân khí cũng là màu xanh.


Diệp Húc từng đem loại công pháp này tu luyện tới cảnh giới tiên thiên, tuy rằng tu vi mất hết nhưng căn cơ vẫn còn. Đan điền của hắn đã trở nên cực kỳ rộng lớn, lúc này trùng tu, cũng cực kỳ dễ dàng.


Tuy nhiên, khiến hắn kinh ngạc nhất chính là, dòng chân khí Thương Minh này vừa mới sinh ra, trong bạch ngọc lâu đã truyền tới một dẫn lực cực kỳ hùng mạnh, hút chân khí đi vào trong.


Ý thức của Diệp Húc cũng đi theo dòng chân khí này tiến vào trong ngọc lâu, chỉ thấy chân khí THương Minh hướng tới cây non thanh ngọc kia mà đi vào. Bỗng nhiên chui vào trong cây non, sau một lúc lâu, lập tức lại chui ra khỏi phiến lá xanh. Chân khí vốn màu xanh nhạt, không ngờ lại biến thành màu xanh thẫm, hiển nhiên chất lượng chân khí so với trước cao hơn không chỉ một bậc.


Hơn nữa, trong chân khí Thương Minh còn có ẩn chứa khí tức sinh mệnh. Hẳn là biến hóa bên trong cây non kia, chân khí chính tông chỉ tốt ở mặt ngoài mà thôi.


Diệp Húc chậc chậc lưỡi lấy làm kỳ quái, tuy nhiên biến hóa này không chút hại nào với hắn, ngược lại còn hữu ích vô cùng. Nó có thể trợ giúp chữa trị kinh mạch, vì thế cũng không để trong lòng, lập tức thao túng dòng chân khí này du nhập vào trong kinh mạch!


Có chân khí này trợ giúp, Diệp Húc lại phát hiện ra niềm vui bất ngờ, tốc độ chữa trị kinh mạch của hắn nhanh hơn vài phần. Chỉ nửa canh giờ liền khai thông một chủ kinh mạch, tốc độ chữa trị kinh người.


Cùng lúc đó, ở trong đan điền của hắn, Thương Minh chân khí mới không ngừng cuồn cuộn sinh ra. Nó lập tức bị cây non thanh ngọc bên trong bạch ngọc lâu hút vào trong cơ thể, lập tức lại phun ra, biến thành màu xanh thẫm.


Chân khí Diệp Húc không ngừng lớn mạnh, tốc độ khai thông kinh mạch cũng nhanh hơn, mà kinh mạch khai thông ra được càng nhiều, chân khí sinh ra cũng càng nhiều hơn, hình thành một vòng tuần hoàn.


Qua hồi lâu, Diệp Húc rốt cuộc mở to mắt, vô hình trung, hắn đã tu luyện một tối rồi, sắc trời bên ngoài đã rõ ràng, Tô Kiều Kiều cũng đã rời đi từ lúc nào không biết.
Trải qua thời gian dài tu luyện như vậy, kinh mạch trong cơ thể hắn đã khôi phục hơn phân nửa!


"Hai ngày, nhiều nhất chỉ cần hai ngày, ta có thể chữa trị được toàn bộ kinh mạch rồi!"


Diệp Húc trong lòng vừa mừng vừa sợ, thầm nhủ: "Chỉ cần kinh mạch được chữa trị, ta lần nữa có hi vọng trùng tu thiên thiên võ đạo cảnh giới, trở thành vu sĩ! Ta muốn những người làm nhục ta phải ngước mắt nhìn, ai mới chân chính là rác rưởi!"






Truyện liên quan