Chương 28: Thân mật
Đừng nói đến vợ chồng Nhị thúc, ngay cả Quý Vân Hoàng cũng không thể tin được, bất quá hắn cũng có biện pháp của hắn. Hắn chỉ cần búng tay một cái, lập tức có các thị vệ giống như từ trên trời giáng xuống, quỳ gối trước mặt hắn.
Quý Vân Hoàng nhẹ nhàng phân phó: "Đem dân phụ này đến Đại Lý Tự, nói nha dịch tìm một gian tĩnh thất, điều dưỡng thật tốt trong vòng một tháng. Một tháng sau, mang nàng tới gặp bổn vương."
Nhị thẩm sợ tới mức sắc mặt đại biến. Nha môn quan phủ cũng có thể tùy tiện vào sao? Sau khi bước vào đó, không ch.ết cũng bị lột hết da! Nàng lớn tiếng cầu xin tha thứ, tỏ vẻ không muốn đến nơi đó, chỉ cần về nhà điều dưỡng là được.
Quý Vân Hoàng tất nhiên không chịu, thật ra hắn không có hứng thú đối với sống ch.ết của phụ nhân này. Hắn cảm thấy hứng thú nhất chính là y thuật của Ninh Tuyết Mạch có thể đạt tới hiệu quả giống như nàng đã nói hay không. Vì thế hắn chỉ phất phất tay, Nhị thẩm đã bị nâng đi mà không có bất kỳ lời giải thích nào nữa.
Một đám nha dịch ở Đại Lý Tự đều có thể so với Ngỗ tác (ngỗ tác: những người khám nghiệm tử thi), tất cả đều khôn khéo và cường hãn. Nếu Nhị thẩm muốn tự tổn thương mình và phá rối nơi đó, đều không có cửa! Hắn thực sự yên tâm.
Nếu Thái tử đã an bài như vậy, những người kia tự nhiên không dám nói gì khác. Một đám mặt mày xám xịt cáo từ rời đi.
Có Thái tử làm người bảo đảm, Ninh Tuyết Mạch cũng không sợ Nhị thúc sẽ quay lại phá rối. Nàng vươn tay nhỏ ngáp một cái, ngày hôm nay thật sự là kinh tâm động phách, những thăng trầm của một ngày, khối thân thể nhỏ này có chút ăn không tiêu, mệt mỏi.
Động tác này của nàng rõ ràng là muốn đuổi người, vị Thái tử lại chỉ xem như không phát hiện ra, lão thần khắp nơi mà nói chuyện phiến với Ninh Tuyết Mạch, thăm dò y thuật của nàng và nơi nàng đã học nó.
Ninh Tuyết Mạch tất nhiên sẽ không ngu ngốc mà nói chính mình là xuyên qua tới, vì thế nàng nói một cách thần bí nhưng khi nghe tới thực sự khiến người không thể đưa ra đáp án: "Đó là món quà đến từ thiên đường, là trong lúc ta vô ý được thần tiên truyền thụ và học được ở trong mộng......"
Quý Vân Hoàng: "......"
Trong lòng hắn tất nhiên không tin lời nói quỷ quyệt này của nàng, nhưng vẫn hàn huyên vài câu với nàng, tiếc là tiểu nha đầu nhìn qua rất hồn nhiên ngây thơ, một đôi mắt sáng rõ ràng giống như thủy tinh, lời nói nhỏ giọt kín kẽ, bất luận hắn hỏi vòng vèo như thế nào, đều không thể hỏi ra nửa điểm sơ hở.
Mắt thấy đêm đã khuya, Ninh Tuyết Mạch không thể nhịn được nữa, mở miệng đuổi người: "Thái Tử điện hạ, đêm đã khuya, khi nào thì ngài khởi giá hồi phủ?"
Quý Vân Hoàng bỗng nhiên giơ tay lên xoa xoa đỉnh đầu của nàng: "Được rồi, không quấy rầy ngươi nữa. Hiện tại, bổn vương sẽ quay về. Quá mấy ngày nữa sẽ lại đến gặp ngươi." Nhấc chân lên tiêu dao rời đi.
Ninh Tuyết Mạch ngồi ở ghế trên ngây người một lát, vừa rồi nàng đã không thể tránh khỏi bàn tay Thái tử!
Động tác của hắn nhìn qua rõ ràng cũng không nhanh, nhưng lại hoàn hảo và trơn như nước chảy mây trôi. Khi bàn tay chưa chạm tới, một cảm giác uy áp không thể giải thích, khiến nàng không thể động đậy ở trong nháy mắt, lúc này mới cho phép hắn sờ đầu mình giống như sờ một bằng hữu nhỏ--
Vị Thái tử này không hổ là thiên tài trong thiên tài. Hiện tại, công phu của nàng nếu so sánh với hắn, căn bản là không cùng một loại hơi thở. Nếu hắn muốn giết nàng, có thể nói là không cần phải tốn nhiều sức!
Xem ra cũng đã đến lúc nàng nên đóng cửa tu luyện thật tốt, ít nhất trước tiên phải trau dồi khối thân thể nhỏ bé này trở nên cường tráng, khôi phục lại công lực của kiếp trước.
Trong khi nàng đang ngồi cúi đầu và vạch lên kế hoạch tương lai, Nghiệm Trinh Thú trong lồng sắt rốt cuộc không chịu nổi nữa, bắt đầu rầm rầm một phen trong lồng sắt, hét lên một tiếng lớn: "Rốt cuộc nữ nhân ngươi khi nào thì cho ta ăn?! Không phải ngươi sớm đã đáp ứng, nói rằng sẽ chuẩn bị một bàn ăn ngon, thêm một vò rượu ngon hay sao?! Ta đói bụng, ta muốn ăn mười con lợn sữa nướng, năm con dê nướng nguyên con, lại muốn bảy đến mười cân thịt bê nấu......"
Hắn báo ra một hơi rất nhiều tên đồ ăn mà kiếp trước hắn thích ăn, cuối cùng còn không quên bồi thêm một câu: "Không cần cho lão tử ăn đầu bò, lão tử đã ăn nó trăm năm qua, sớm đã muốn phun ra!"