Chương 53: Đế Tôn bát quái (1)
Nói đến đây hắn dừng miệng lại, không chịu đàm luận nửa câu về Đế Tôn. Hiển nhiên sự sùng bái đối vị sư tôn này là phát ra từ nội tâm.
Ninh Tuyết Mạch cười cười, không nói thêm gì nữa, nhưng trong lòng lại không cho là đúng.
Vị Đế Tôn này hẳn là tuổi không nhỏ, là lão cáo già trong giang hồ, biết làm như thế nào mới thần bí nhất......
Xem ra pháp thuật của hắn chưa chắc mạnh mẽ biến thái bao nhiêu, bằng không cũng sẽ không cần che dấu khuôn mặt mình, chỉ giữ cho tóc đen như mực. Gương mặt dưới lớp mặt nạ nói không chừng đã đầy nếp nhăn, nếp gấp còn có thể kẹp cả ruồi bọ...... ha ha.
"Tuyết Mạch, ngươi đang nghĩ gì vậy? "Quý Vân Hoàng dò hỏi, hắn cảm thấy biểu tình của nàng tựa hồ có chút quái ——
"A, không có gì......" Ninh Tuyết Mạch tự nhiên sẽ không nói ra hết nội tâm của nàng cho hắn, nàng xoay người xuống giường: "Thương thế của Tuyết Mạch đã tốt, vẫn nên về nhà nghỉ ngơi, không quấy rầy Thái Tử điện hạ nữa. Cáo từ, cáo từ." Nàng chắp tay về phía Quý Vân Hoàng, xoay người đi ra phía ngoài.
Nếu tối nay nàng thật sự ngủ cùng một căn phòng cùng với vị Thái Tử điện hạ này, ngay cả khi không phát sinh chuyện gì, nhưng nàng dù nhảy vào Hoàng Hà cũng không tẩy hết.
Dựa theo quy củ thời đại này, về sau nàng chỉ có thể gả cho vị Thái Tử điện hạ này làm vợ làm thiếp --
Tuy rằng nàng không để những lễ giáo quy củ của thời đại ở trong lòng, nhưng nàng nghĩ vẫn không nên gây thêm phiền toái không cần thiết.
Nàng vừa nhúc nhích người, thương thế trên người lại bắt đầu đau, miệng vết thương vừa mới khép lại đôi chút giống như lại muốn nứt ra, trán nàng toát ra mồ hôi như hạt cườm.
Quý Vân Hoàng tự nhiên biết nàng cố kỵ để ý điều gì, đôi mắt hơi buồn bã. Xem ra, tiểu cô nương này không hiếm lạ trở thành nữ nhân của hắn một chút nào......
Nàng có biết nàng vừa từ bỏ, rốt cuộc là cái gì hay không?
Hắn xoay người rơi xuống, tay vừa nhấc, phát ra một luồng ánh sáng trắng nhàn nhạt. Toàn thân Ninh Tuyết Mạch tê rần, thân mình lại nhẹ nhàng nằm lại trên giường: "Hiện tại ngươi còn không thể động, cần phải tĩnh dưỡng một đêm. Tối nay bổn Vương sẽ đi ra ngoài ngủ, sẽ không ảnh hưởng tới thanh danh của ngươi. Sáng sớm mai bổn Vương sẽ tới gọi ngươi."
Ống tay áo vung lên, thu hồi dây thừng, đi ra ngoài.
Một lát sau, bên ngoài tẩm cung truyền tới giọng nói của hai thị nữ: "Điện hạ sai nô tỳ tới hầu hạ Ninh tiểu thư an nghỉ. Nếu Ninh tiểu thư có việc gì, cứ việc phân phó chúng ta."
Trên người Ninh Tuyết Mạch bị điểm huyệt đạo, nhất thời không thể động đậy, cũng may còn có thể nói chuyện, thuận miệng hỏi một câu: "Thái Tử điện hạ đâu?"
"Điện hạ đã ra khỏi phủ, sáng sớm ngày mai sẽ trở về."
Vị điện hạ này thà rằng ra ngoài ngủ cũng không ngủ ở phòng dành cho khách nhà mình? Đây thật đúng là một quái thai.
Ninh Tuyết Mạch không biết rằng, vị Thái Tử điện hạ này có một thói quen rất xấu là rất cầu kỳ về chỗ để ngủ. Nơi an nghỉ của hắn đều là chỗ cố định, bằng không hắn sẽ ngủ không được --
......
Edit & Dịch: Emily Ton.....
Phủ Ngũ Vương gia.
Ngũ vương gia, Quý Vân Tiêu là một vị Vương gia làm việc và nghỉ ngơi rất có quy luật. Mỗi ngày vào giờ Hợi tất sẽ lên giường nghỉ ngơi, nhưng tối nay hắn không tài nào ngủ được.
Bởi vì Tam ca hắn là Thái Tử điện hạ Quý Vân Hoàng bỗng nhiên đến thăm, một hai phải cùng hắn giết mấy ván cờ.
Trong số các hoàng tử, chỉ có cờ nghệ của Quý Vân Tiêu là có thể so cùng vị Thái Tử gia này, cho nên huynh đệ hai người chuyên môn dùng cờ để chơi trong đình bát giác, chém giết phá lệ thống khoái.
Tuy rằng Quý Vân Tiêu là vị Vương gia nhàn tản, nhưng tai mắt cũng không ít, tin tức tình báo cũng đến rất nhanh.
Tối nay Quý Vân Hoàng dường như có chút thất thần, ngẫu nhiên hạ sai quân cờ, không giống như ngày xưa giương cờ gió lớn.
Quý Vân Tiêu trêu ghẹo hắn: "Tam ca, hôm nay tiểu đệ nghe được một tin đồn mới mẻ thú vị, nói ngươi đã ra oai phủ đầu với lão Lục ở Trà lâu, còn mang vị hôn thê của hắn trở về nhà ngươi. Thực sự có việc này sao?"