Chương 14: Trùng phùng

Cưỡi ngựa trở về thành Phí A Lạp, lúc tiến vào trong thành, Hà Hòa Lễ xuống ngựa, lập tức đỡ tôi trong bộ trang phục lộng lẫy xuống dưới. Đi men theo con đường nhỏ đầy đá vụn quen thuộc nhưng lại cảm thấy xa lạ rõ rệt, dọc đường tôi vẫy chiếc khăn gấm trong tay, nghiêm chỉnh giẫm đế chậu*, không dám tùy ý nhìn xung quanh.


**Đế chậu:* giày đế chậu, là một loại giày được phụ nữ Mãn Châu mang trong triều đại nhà Thanh. Đế được làm bằng gỗ, đế cao 5-15 cm, trên thon nhỏ và đáy rộng. (nguồn: Baidu.) (Ảnh cuối chương.)


Hà Hòa Lễ ở phía trước dẫn đường, đến cửa chính, hắn đưa thắt lưng bài ra, thị vệ trông coi sau khi xem xét thì gật đầu, nhưng ngăn A Tế Na lại. Tôi ngẩn ra, chưa bao lâu mà thủ vệ trong thành sao lại trở nên nghiêm khắc như thế? Nỗ Nhĩ Cáp Xích thật sự là ngày càng có tác phong của một đế vương!


Trước khi chia tay, A Tế Na dùng sức cầm tay tôi mà lắc, nàng không hề nói gì, chỉ là nén nước mắt, không ngừng gọi: *"Cách cách! Cách cách......"* Tôi biết nàng muốn nói gì, nàng sợ, sợ lại phải trở về cuộc sống giam cầm dài vô tận của trước kia.
Tôi cũng sợ!


Cho nên, ngay khi Hà Hòa Lễ nhỏ giọng thúc giục, tôi nhanh chóng gỡ tay nàng ra, xoay người, kiên quyết dứt khoát cưỡi lên lưng ngựa.
Siết chặt nắm tay, ném bỏ tạp niệm trong đầu, lặng lẽ suy nghĩ, khi gặp Nỗ Nhĩ Cáp Xích, thì tôi nên nói những câu gì đầu tiên? Và nên làm những gì?


Trong lúc ù ù cạc cạc, chợt nghe một trận cười không kiêng nể gì truyền đến, Hà Hòa Lễ nhẹ giọng nói bên cạnh tôi: *"Cách cách chờ, để ta vào trong bẩm báo!"*


available on google playdownload on app store


Tôi mờ mịt gật gật đầu, vốn dĩ là đã tới phòng nghị sự rồi, từng trận cười ầm ĩ điên cuồng từ trong phòng truyền ra khiến lòng người kinh hãi, không biết người này là ai? Dám ở trước mặt Nỗ Nhĩ Cáp Xích mà không hề có tôn ti như thế sao? Đang mơ mơ màng màng nghĩ ngợi lung tung, bỗng nhiên, hai cánh cửa lớn đang đóng chặt bị mở ra, tôi bị tình huống bất thình lình này làm cho bối rối.


Chỉ nghe âm thanh của Nỗ Nhĩ Cáp Xích đột nhiên truyền ra từ bên trong: *"Đến! Đến! Đến! Đem Đông Ca vào đây, để lão gia Thiên triều có thể nhìn thấy đệ nhất mỹ nhân của Nữ Chân tộc chúng ta."*


Tôi đờ ra tại chỗ------Cả sảnh đường một đám người đông nghẹt. Không chỉ có vài vị a ca và những người dưới trướng Nỗ Nhĩ Cáp Xích đều ở đây, mà còn có rất nhiều những khuôn mặt xa lạ mà tôi không hề biết.


Nhìn hơi khác biệt, nhưng cách ăn mặc lại quen mắt như vậy! Tựa như trang phục của người Hán......


Mắt tôi sáng lên, là sứ thần của Minh triều?! Đúng rồi, một thân quan phục kia tuyệt đối không sai được, trong phim truyền hình đều diễn như thế, tuy rằng tôi không phân rõ được cấp bậc của bổ tử* trên quan phục, nhưng người ngồi trên chỗ cao kia nhất định là sứ thần Minh triều. Mấy năm nay quen nhìn người Nữ Chân đầy rẫy xung quanh, đột nhiên thấy người Hán, tôi như thoáng trông thấy người thân của mình, kích động đến hai tay đều phấn chấn run rẩy, so với việc nhìn thấy Kim Đài Thạch vui tươi hớn hở ngồi bên cạnh còn muốn hưng phấn hơn.


**Bổ tử:* hay bố tử là một mảnh vải hình vuông đính ở ngực và lưng áo trên phẩm phục của các quan trong triều thời phong kiến Việt Nam, Trung Hoa và Triều Tiên. Tấm vải vuông này trước thế kỷ 16 còn có tên là hung bối và hoa dạng. Mảnh bổ tử thường là vải thêu với cấp hiệu phẩm hàm của vị quan. (nguồn: Wikipedia.) (Ảnh cuối chương.)


Tiếng kinh ngạc cùng tán thưởng vang lên, vị quan già người Hán nhìn qua không biết là quan to mấy phẩm kia đang nheo mắt lại, trên mặt lướt qua một tia khiếp sợ sau đó nhanh chóng khôi phục bình thường, một vị quan viên khác, mắt nhỏ hẹp, ngồi bên cạnh hắn, ánh mắt lấp lánh độc lập một bên nhìn tôi, một bên sát vào bên tai cấp trên, nhỏ giọng nói nhanh một câu.


Mắt vị quan già người Hán nheo lại đột nhiên trợn to, giây lát, hắn cau mày dùng sức *"Ừ hừ"* một tiếng.


Nỗ Nhĩ Cáp Xích cùng ngồi bên dưới, lúc này toàn thân trên dưới đều là một bộ dáng cẩn thận cười theo, khiến tôi cơ hồ có chút không thể tin được hai mắt mình. Vẻ mặt nam nhân nịnh nọt này, thật sự là khí phách của Nỗ Nhĩ Cáp Xích mà trước kia tôi biết sao?


*"Đông Ca, lại đây ra mắt lão gia Thiên triều Dư đại nhân!"* Nỗ Nhĩ Cáp Xích tỏ ý bảo tôi tiến lên.


Tôi nào dám không nghe theo, miễn cưỡng căng ra một vẻ tươi cười dịu dàng, tôi cố hết sức duy trì phong thái thanh nhã chậm rãi bước vào trong điện, hai chân song song đứng hướng về phía Dư đại nhân ngồi trên cao, hai tay vịn đầu gối, thắt lưng cẩn thận tỉ mỉ cong xuống, đầu gối đơn giản cong lại như hình dáng nửa ngồi xổm.


Nghi lễ thỉnh an này tôi cùng A Tế Na học cả buổi, mới miễn cưỡng xem như thông qua, nếu không phải vì sợ Hà Hòa Lễ chờ đến không còn kiên nhẫn mà bỏ đi, tôi nghĩ tôi sẽ cố gắng học các lễ nghi khác thêm chút nữa. Chỉ khi áp dụng kiến thức thì mới ân hận vì tiếp thu không đủ, thật giống y như những lễ nghi phép tắc đáng ghét này. Những bộ phim Thanh cung đáng hận kia biên soạn không hề đầy đủ và không hề đúng sự thật gì cả, tôi vốn còn tưởng rằng phải vẫy khăn trên vai nữa chứ, không ngờ vừa mới vẫy đã suýt nữa dọa ngất A Tế Na ngay tại chỗ.


Nhớ lại khuôn mặt kinh ngạc trắng bệch của A Tế Na lúc ấy, tôi không khỏi có chút lúng túng, "thân thể" là một người Nữ Chân đã lâu, chỉ là bên trong lại không thể dung nhập thật tốt cái xã hội này. Có điều, đây không phải cũng đang chứng minh, rằng tôi vẫn là Bộ Du Nhiên, vẫn không hề bị Đông Ca đồng hóa ấy sao?


Thời gian trôi qua từng phút từng giây, mà trên đỉnh đầu vẫn chưa có âm thanh vọng lại, tôi ngồi xổm đến hai chân run lên, thịt bắp chân giật giật lên tựa như sắp có dấu hiệu chuột rút.
*"Ồ......."* Lại một tiếng cảm khái rõ ràng, nhưng nó mang theo nghiêm khắc cùng quở trách.


Trong lòng tôi không khỏi căng thẳng, ngẩng đầu lên đã thấy vẻ mặt không tán thành của vị quan lại mắt nhỏ hẹp kia.
*"Quả nhiên là chỗ man di, thật không hiểu cấp bậc lễ nghĩa."* Vẻ mặt Dư đại nhân ngồi trên cao lộ vẻ mỉm cười, nhưng lời từ miệng nói ra lại y như dao tên sắc nhọn, từng chữ thấy máu.


Tôi đứng thẳng người, kinh ngạc không thôi.
*"Lý đại nhân......"* Nỗ Nhĩ Cáp Xích vẻ mặt tươi cười nghi hoặc nhìn về phía tên quan lại mắt nhỏ kia, nhưng lời đáp lại càng khiến tôi cảm thấy không hiểu ra sao cả.


*"Ha ha, tướng quân đại nhân khách khí rồi, ngài là chính nhị phẩm Long Hổ tướng quân do Đại Minh thiên triều tấn phong, cứ việc gọi thẳng tên húy của hạ quan đi."* Ngoài miệng nói lời khách khí, nhưng trên mặt lại bày ra cái vẻ một chút cũng không hề có thái độ nhũn nhặn, trái lại, cảm giác cao cao tại thượng tốt đẹp kia khiến người khác nảy sinh ác cảm không nói nên lời.


Không đợi Nỗ Nhĩ Cáp Xích có phản ứng lại, Lý đại nhân đã lia nhanh đôi mắt kia đến, trừng mắt với tôi. Tôi không rõ vì sao, hắn hét một tiếng, cả người tôi run rẩy, một loại cảm giác dường như đã từng quen biết thản nhiên tấn công đại não.


Sau khi tốt nghiệp trung cấp chuyên nghiệp thì bắt đầu đi làm, bản thân vẫn là một con người mới cái gì cũng không hiểu, lúc đầu có công việc linh tinh nào cũng làm, sau đó cũng không biết làm như thế nào, bỗng nhiên được trưởng phòng tựa như có mắt tinh tường nhặt được, có khách hàng đến trưởng phòng nhất định mang theo tôi cùng đi, bất luận là ăn cơm uống rượu, hay hát karaoke trong quán bar......Khi mới bắt đầu tôi còn đặc biệt ngớ ngẩn đặc biệt tích cực, nhiệt huyết làm việc trước nay chưa từng có bỗng tăng vọt, mãi đến một ngày tôi đột nhiên thông suốt những quy tắc ngầm của việc tiếp khách, đột nhiên thấu rõ phía sau những ánh mắt ám chỉ của trưởng phòng nhiều lần nhìn tôi đại diện cho ý tứ gì.


Khóe miệng co giật mà cười, tôi mờ mịt chuyển hướng sang Nỗ Nhĩ Cáp Xích, ném cho hắn ánh mắt mơ hồ xin giúp đỡ. Chỉ là......Nỗ Nhĩ Cáp Xích khẽ nâng cằm, trong mắt che dấu lời cảnh cáo mang theo giết chóc, một hành động rất nhỏ như thế lập tức khiến một tia hy vọng vừa mới dâng lên trong tôi liền vỡ nát hết thẩy.


Đúng thế, hắn dựa vào cái gì mà giúp tôi?


Năm đó ở văn phòng nhiều đồng nghiệp nam như vậy, nhưng có người nào chịu giúp một kẻ mới là tôi đây? Vì để kiếm ăn, chẳng qua chính là kiếm bằng việc tiếp khách hàng, chẳng qua chính là kiếm bằng việc bị rót đầy rượu, chẳng qua chính là......chẳng qua là như thế.


Tôi cố ưỡn ngực, vẻ tươi cười trên mặt ngày càng rực rỡ, cuối cùng không hề do dự mà đi đến bên cạnh vị sứ thần Thiên triều, a hoàn hầu hạ mang đến một chiếc ghế con, tôi chậm rãi nghiêng người ngồi xuống bên cạnh, cười đến xương cốt như rã rời.


Dư đại nhân nhìn xuống, tựa hồ căn bản không nhìn đến tôi, nhưng trong lúc cùng Nỗ Nhĩ Cáp Xích cười nói đàm tiếu, một bàn tay giấu dưới bàn không chút dấu vết rơi xuống đầu gối và đùi tôi.
Tôi cắn cắn môi, tiếp tục cười ngây ngô, ép bản thân xem như bàn tay kia không hề tồn tại.


Trong sảnh vang vọng tiếng cười nói vui vẻ, tôi không hề nói một câu, nhưng dần dần nghe ra chút mánh khóe. Vài năm nay Nỗ Nhĩ Cáp Xích cai quản các bộ lạc Kiến Châu, năm trước vì có công lao bảo vệ biên giới nên được Đại Minh Thiên triều tấn phong làm Chính nhị phẩm Long Hổ tướng quân, tuy là cái chức vụn vặt, tương đương với danh tiếng một cán bộ hiện đại, nhưng chẳng qua cũng chỉ là cái chức suông, có điều ở Liêu Đông Nữ Chân, những vinh quang đặc biệt này vẫn cực kỳ khiến người khác đắc ý cùng thèm muốn.


Đoàn sứ thần Thiên triều lần này đến Kiến Châu cũng nhiều hơn hai trăm người, đứng đầu sứ đoàn chính là người đang ngồi bên cạnh tôi Dư Hi Nguyên, Dư đại nhân. Vì Nỗ Nhĩ Cáp Xích đã hướng Đại Minh xin ban thưởng, cho nên Dư Hi Nguyên đã tâng bốc thêm vài điều với Vạn Lịch đế mà ban thêm mãng bào* cùng năm trăm lượng bạc. Bởi lẽ Dư Hi Nguyên không thông thạo tiếng Nữ Chân, vì thế đã dẫn theo hai gã quan lại Triều Tiên hộ tống, ngồi bên cạnh Dư Hi Nguyên kia chính là phiên dịch quan Triều Tiên Lý Ức Lễ.


**Mãng bào:* ra đời vào khoảng cuối thời Minh được nhà Thanh tiếp thu và sử dụng rộng rãi. Sở dĩ gọi là Mãng bào vì trên áo thêu hình con Mãng, con Rồng thì chỉ trên áo của vua mới được phép có, theo sách vở thì Mãng cũng là loài họ rồng nhưng chỉ có 4 móng màu nâu đỏ hoặc vàng sậm (Rồng trên áo vua màu vàng sáng có 5 móng.) (nguồn: quocsuquan92.) (Ảnh cuối chương.)


Trong cuộc trò chuyện giữa đám người Nỗ Nhĩ Cáp Xích với Dư Hi Nguyên đều phải thông qua Lý Ức Lễ phiên dịch, nhưng tôi lại thấy, loại cảnh tượng này lại trở nên rất khôi hài. Lời Nỗ Nhĩ Cáp Xích tôi nghe hiểu được, mà lời Dư Hi Nguyên tôi cũng nghe hiểu nốt, thậm chí có đôi khi Lý Ức Lễ đang phiên dịch bỗng bị nghẹn dùng từ không đến nơi đến chốn, trong lúc tình thế cấp bách buột miệng nói ra một hai câu tiếng Triều Tiên, tôi lại cũng có thể nghe hiểu-------Điều này đương nhiên không thể có khả năng tôi là một thiên tài ngôn ngữ, tinh thông ngôn ngữ của các quốc gia, phải biết rằng trước khi xuyên qua tôi đã từng đi công tác đến Hàn Quốc, nghe cả trai lẫn gái cứ một câu lại một câu "tư mật đạt*", vẻ mặt tôi khi ấy cùng với vẻ mặt trống rỗng mờ mịt của Nỗ Nhĩ Cáp Xích lúc này thật sự giống y chang.


**Tư mật đạt 습니다:* là đuôi từ thêm vào cuối câu tiếng Hàn, mang tính chất trang trọng, thường dùng trong trường hợp: Nói với người trên một cách lịch sự, trang trọng, giới thiệu bản thân, phát biểu, trên truyền hình, khi nhân viên nói với cấp trên... (nguồn: tienghanonline.)


Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra? Vì cái gì mà sau khi xuyên qua, năng lực nghe nói ngôn ngữ của tôi đã trở nên không hề trở ngại? Nhưng rõ ràng là, chữ Mông Cổ mà người Nữ Chân sử dụng tôi xem vẫn không hiểu được.


Trong lúc đang hoang mang khó hiểu, bàn tay nọ đang để trên đùi tôi đột nhiên lại di chuyển, tim tôi cũng theo sự chuyển động của nó mà run sợ, cắt đứt đi suy nghĩ của bản thân. Cùng với bàn tay không ngừng di chuyển lên trên kia, cơ thể tôi căng thẳng, không tự giác mà run rẩy lên.


Trong lúc bàn tay trằn trọc trơn trượt đến bắp đùi lớn, ngón tay còn không nghiêm túc mà nhéo xuống hai cái, tôi thậm chí còn có thể nghe thấy trong cổ họng nam nhân phát ra hai tiếng cười khẽ sung sướng. Điều này khiến tôi không khỏi nhớ đến lúc từ văn phòng chuyển công tác đến nơi khác, phải chạy đi phỏng vấn, cũng bị một lão tổng giám đốc bộ phận kinh doanh, dáng vẻ trên dưới đầy ɖâʍ dật giở trò sỗ sàng ngay trên ghế lô trong quán KTV, kết quả à......tôi ngưng mày đau khổ suy tư, đúng, tôi rốt cuộc không thể nhịn nổi nữa mà nhảy dựng lên vung cho lão ta một bạt tai! Sau đó lão tổng giám đốc đó hung hăng giận dữ, đỏ mặt chỉ vào người tôi đau đớn mà mắng, kết quả những lời chửi khó nghe chưa đến hai ba câu đã bị tiếng quở mắng giận dữ của Sam dọa đi về. Bình thường rất ít khi thấy Sam nổi giận, nhưng khi núi lửa đột nhiên phun trào lên bề mặt của núi băng ấy, cảnh tượng này thật đúng là khá kinh người, hơn nữa đám Hữu Hoành đứng bên cạnh mắt lạnh trợ uy, nên cuối cùng lão tổng kia chỉ có thể thì thầm lầu bầu mặt xám xịch mà chạy lấy người......


Tôi, đây là......đang nghĩ những điều vớ va vớ vẩn sao? Hiện tại không phải là thế kỷ hai mươi mốt, không có Sam, cũng không có Hữu Hoành......nhưng con sói háo sắc luôn ra vẻ đạo mạo thì chỉ có một. Tôi nghiêng qua chăm chú quan sát Nỗ Nhĩ Cáp Xích cách đó không xa, hắn ta hẳn là sẽ không vì chút việc nhỏ nhặt như vậy mà tùy tiện đắc tội với lãnh đạo của hắn------Tuy rằng trong lòng hắn có lẽ căn bản không hề xem trọng vị Thiên triều lão gia này.


Cổ tay đột nhiên bị nắm chặt, tôi kinh ngạc cúi đầu, thấy một cậu nhóc khoảng bốn năm tuổi nhếch miệng nhìn tôi cười ngây ngô.


Đây là......hài tử của nhà ai thế? Hắn ta thật xinh đẹp! Một thân áo lụa quần lụa màu xanh ngọc, đầu được cạo trọc tựa như Hồng Hài Nhi, làn da trắng mịn, cười lên hai gò má như hai viên thịt tròn vo phúng phính, cái miệng nhỏ nhắn đỏ hồng bĩu lại, lắc lắc người dùng sức lay động tay tôi, mềm yếu nũng nịu kêu lên: *"Ôm! Tỷ tỷ ôm!"*


Thấy tôi không phản ứng, liền phồng má bĩu môi, đồng thời dùng cả tay chân dứt khoát bò lên trên đầu gối tôi, trong khi hắn ra sức leo trèo, bàn tay vốn đặt trên đùi tôi nhanh chóng mất hút.


*"Tỷ tỷ ôm ta!"* Một tay hắn đặt trên vai tôi, một tay quấn chặt cổ tôi, lại giống như một chú gấu túi nhào vào trong lồng ngực tôi, sức lực lớn đến nỗi làm ngã một chén rượu trên bàn trước mặt, trong phút chốc chén rượu ngã đổ đầy, tí tách nhỏ xuống vạt áo của tôi và hắn.


*"Hoàng Thái Cực!"* Nỗ Nhĩ Cáp Xích vỗ bàn, đứng lên nghiêm khắc quát một tiếng: *"Không có phép tắc! Trước mặt lão gia Thiên triều há lại để mặc con hồ đồ càn quấy như thế?"* Hét xong lại vội vàng nhận tội với Dư Hi Nguyên, *"Tiểu nhi vô lễ......"*


Dư Hi Nguyên lại hừ khẽ, dốc sức làm ra vẻ thoái mái. Lý Ức Lễ phiên dịch lời của Nỗ Nhĩ Cáp Xích ra, trên mặt Dư Hi Nguyên không tỏ vẻ gì, nhưng ngoài miệng lại bỏ thêm một câu: *"Đều nói rằng trẻ con ba tuổi thấy lớn, bảy tuổi thấy già, những người man di này chưa từng được khai hóa, y như mọi rợ, không hề có giáo dưỡng."*


Khi Lý Ức Lễ phiên dịch lại đương nhiên sẽ không đem những lời này nói cho người ở đây nghe, chỉ súc tích ngắn gọi nói với Nỗ Nhĩ Cáp Xích, *"Tướng quân chớ khiển trách nặng nề lệnh lang......."*


Không đợi Nỗ Nhĩ Cáp Xích nổi điên, tôi ôm Hoàng Thái Cực vọt người đứng lên: *"Ta đi lau khô xiêm y rồi lại đến."* Cũng không quan tâm vẻ mặt Nỗ Nhĩ Cáp Xích ra sao, cúi đầu vội vàng lui ra. Chạy đến buồng sưởi cách vách, nhóm nô tài cầm khăn, cầm bếp* đợi người khác đến, khẩn trương chuẩn bị hầu hạ, tôi định đem hắn bỏ xuống, lại phát hiện ra đứa nhỏ ấy vẫn đang quấn chặt cổ tôi, hai đùi tựa như ếch vòng quanh lưng tôi.


**Bếp tay:* là một bếp nhỏ để làm ấm tay vào mùa đông, chủ yếu làm bằng đồng. Nó là một công cụ sưởi ấm thường được sử dụng bởi các tòa án và người dân Trung Quốc trong những ngày xưa, trái ngược với bếp lò. Bởi vì nó có thể được giữ trong tay và nhét vào tay áo. (nguồn: baidu.)


Tôi chỉ ôn nhu dỗ dành nói: *"Xuống dưới có được không? Quần áo thấm ướt, mau mau hong khô, bằng không là sẽ bị cảm lạnh đó."*
*"Không muốn!"* Không ngờ rằng hắn lại một mực cự tuyệt, tiếp tục vững vàng bám dính vào tôi.


Tôi sửng sốt, một khắc trước còn rất cảm kích hắn tùy hứng hồ nháo vô ý giúp tôi giải vây, không nghĩ đến lúc này phải trả giá cho sự tùy hứng của hắn.


*"Xuống dưới."* Ngữ khí của tôi đã không còn ôn nhu nữa. Hắn nhoài người lên vai tôi, tôi có thể nghe thấy rõ hô hấp tinh tế của hắn, vào ngay lúc tôi đang nói lại lộ ra ý cười vui sướng.


Tiểu quỷ này! Từ biệt hơn ba năm không gặp, sao lại trở nên ngang bướng như vậy? Khi còn nhỏ thấy hắn ngây thơ bao nhiêu, hiện giờ làm sao bướng bỉnh khiến người khác ngứa lòng bàn tay thế này?
*"Nếu không đi xuống, cẩn thận ta đánh nhóc."* Tôi cứng rắn hung tợn lên mặt đe dọa.


Hắn từ vai tôi ngẩng đầu lên, khuôn mặt nhỏ nhắn cách tôi một thước, ngây người nhìn tôi chằm chằm, con người đen trắng rõ ràng, xem ra là bị bộ dạng hung hăng của tôi dọa rồi.
*"Đông Ca!"* Hắn đột nhiên gọi tên tôi.
*"Hử?"*
*"Nàng tên là Đông Ca sao? Ngạch niết ta nói, nàng là người thải sinh* của ta!"*


**Thải sinh:* là một phong tục ở miền bắc Trung Quốc. Người ta nói rằng một đứa trẻ sơ sinh sẽ trông giống như người đó khi lần đầu tiên nó nhìn thấy, đặc biệt là những người già tin vào điều đó. Một số cha mẹ của trẻ em luôn chọn một người không phải là mình, để đứa trẻ sơ sinh có thể nhìn thấy ngay từ cái nhìn đầu tiên, hy vọng rằng đứa trẻ sẽ giống với người này trong một số khía cạnh trong tương lai.(nguồn: baidu.)


Tôi nhíu mày, nghe không hiểu đó là ý gì. Khi mà lời nói của một đứa trẻ biểu đạt hàm nghĩa mơ hồ, thì liệu có phải là chúng thường xuyên giống như gà nói với vịt không?


Hắn bỗng nhiên thở mạnh ra một hơi, thật ra dáng đại nhân nói một câu: *"Tốt lắm! Ta rất vui mừng khi nàng là thải sinh của ta!"* Đột nhiên hắn sáp cái miệng nhỏ nhắn đến, hôn một cái chụt lên mặt tôi, sau đó buông tôi ra trôi chảy trượt xuống chạy khỏi buồng sưởi.


Nhũ mẫu của hắn hoảng loạn theo sát, miệng vẫn luôn gọi: *"Bát a ca, tiểu tổ tông của ta ơi, ngài chậm một chút thôi, cẩn thận ngã......"*


Tôi ngơ ngác nhìn cái người nhỏ kia rốt cuộc chạy mất bóng mới thức tỉnh lại, châm ngôn xưa nói như thế nào ấy nhỉ? À, cha nào con nấy! Quả nhiên......trẻ con nhà Ái Tân Giác La từ lớn đến nhỏ, tất cả đều kế thừa cái gen xấu xa của Nỗ Nhĩ Cáp Xích.


Bỗng chốc, tôi bị một người nào đó bên cạnh mạnh mẽ đẩy, lảo đảo suýt ngã nhào về phía trước. Tôi chật vật xoay lại......không thấy nha đầu hầu hạ, mà là một thị vệ trẻ tuổi cường tráng, thật thà chất phác ngây ngô cười với tôi: *"Cách cách, gia gọi người."*


Tôi vội ưng thuận, vội chỉnh đốn một chút, đi theo thị vệ kia rời khỏi buồng sưởi.


Sảnh đường vẫn khách quý chật nhà, khách chủ đều vui vẻ. Trong lúc tôi rời đi, chiếc ghế bên cạnh Dư Hi Nguyên đã có nữ nhân ngồi, Thư Nhĩ Cáp Tề thay thế vai diễn của chủ là Nỗ Nhĩ Cáp Xích, tự kính rượu với từng người trong đoàn sứ thần Minh triều.


Đầu lông mày của Nỗ Nhĩ Cáp Xích không hề lộ ra vẻ giận dữ, tôi luống cuống, không dám nhìn hắn, cúi thấp đầu xuống gọi: *"Bối lặc gia."*
"Lát nữa hiến vũ*, nàng đi chuẩn bị đi."
**Hiến vũ:* trình diễn múa để dâng tặng.


Cái gì? Hiến vũ? Chuyện này mọc lên từ đâu thế? Muốn tôi múa, đây.......đây không phải là đang bức tôi tìm dây thừng thắt cổ sao?


Có lẽ thấy sắc mặt tôi khó coi, hắn quét mắt qua, bỗng nhiên vẫy vẫy tay với tôi------Động tác ám chỉ này, mấy năm nay trong mơ tôi đã từng mơ không biết bao nhiêu lần, lúc này đây bỗng nhiên chân thật tái hiện lại, tâm lý không khỏi căng thẳng, hắn không hài lòng lại nhíu mày, tôi khẩn trương mà đi, không dám do dự thêm một chút nào.


Hắn đưa tay vào trong ống tay áo, dùng sức cầm tay tôi, tôi đỏ mặt lên, muốn rút tay ra nhưng vẫn không dám. Mặt hắn hướng về phía mọi người, không hề liếc tôi lấy một cái, khóe miệng chỉ hơi đọng đậy: *"Chớ lại xem xét tính nhẫn nại của ta."*


Một câu không nhanh cũng không chậm, không nóng cũng không lạnh, nhưng lại giống như một thanh kiếm trước ngực, chuẩn xác không chút sai sót nào đâm thẳng vào tim. Tôi chậm rãi hạ mí mắt, cơ thể khống chế không được mà khẽ run, tôi nghiến răng không lên tiếng.


*"Ngồi xuống cùng ta xem ca múa."* Hắn không dấu vết lôi kéo, tôi liền ngã ngồi bên cạnh hắn.


Khi nãy ngồi tại ghế trên cùng kia bị bàn tay của con sói háo sắc đó quấy rầy, tôi căn bản không dám ngẩng đầu nhìn người khác, lúc này phóng mắt nhìn ra xung quanh, thì trong tầm mắt đều là một số người quen thuộc, tôi không khỏi cảm thấy xấu hổ đến mặt đỏ tía tai, đang lúng túng định thu hồi ánh mắt, thì lại đối diện với một đôi mắt trong trẻo quen thuộc trong đám người ấy. Vẻ mặt Đại Thiện lãnh đạm yên tĩnh nhìn tôi. Tim tôi đập thình thịch từng trận, bối rối dời mắt đến nơi khác, lại phát hiện bên trên chỗ Đại Thiện, lại là Chử Anh đang ngồi, vẻ mặt u ám dữ tợn, đôi mắt hung ác trừng với tôi, như muốn đem tôi ăn tươi nuốt sống.


Tôi không khỏi run cầm cập, lại bị Nỗ Nhĩ Cáp Xích dùng sức ôm lấy thắt lưng: *"Sợ ta?"*


Đúng vậy, tôi sợ hắn! Hắn giam cầm tôi ba năm lâu như thế, tôi có thể nào mà không sợ hắn? Thế nhưng tôi lại càng sợ nhìn thấy bọn họ ------Chử Anh và Đại Thiện, thậm chí còn có Đông Quả cách cách, Mãng Cổ Nhĩ Thái.......Đã từng, tôi đã từng cùng bọn họ vui đùa thân thiết nhất, nhưng hiện tại số mệnh đã định trước rằng tôi phải phản bội lại bọn họ, lựa chọn đi trên con đường mà tôi không thể nào không nghe theo.


Tôi đã từng tự tin cùng kiên quyết như thế mà nói với Đại Thiện, rằng tôi tuyệt đối sẽ không làm mẹ kế để chiếm lấy lợi ích của hắn......Chuyện cũ rõ ràng trong mắt, trong lòng tôi từng trận đau đớn, tựa như bị lưỡi dao sắc bén khoét tim, nhịn không nổi nước mắt trào dâng, một giọt lặng lẽ không tiếng động rơi xuống vạt áo.


Tiếng nhạc cụ đàn sáo chậm rãi vang lên, Nỗ Nhĩ Cáp Xích kêu một tiếng "Hay", tôi thừa dịp hắn không chú ý, lặng lẽ đưa ống tay áo lên lau đi nước mắt trong khóe, trong lúc liếc qua lại thấy Hoàng Thái Cực đang ngồi xổm trong một góc nhíu chặt mày lại, dường như đang đăm chiêu xem xét tôi.


Trên sảnh hoan hô rền vang, tôi quay đầu lại, nhìn thấy một đám nữ tử vận váy cập ngực* qua lại không ngớt tựa như bướm, nhẹ nhàng uyển chuyển bắt đầu múa. Lúc này tôi nào có tâm tư để mà thưởng thức ca múa, chỉ cúi mặt im lặng, trong đầu ngớ nga ngớ ngẩn tựa như đang nấu cháo.


**Váy cập ngực:* hay Tề hung nhu quần, là loại Hán phục phổ biến vào thời Tùy, Đường và Ngũ Đại Thập quốc. Là loại váy kiểu chiết ngực, gồm áo là đối khâm hoặc giao lĩnh mặc. Tay áo ngắn thường là thường phục, tay áo dài thường là lễ phục phối với phi bạch thể hiện sự ưu nhã. (nguồn: yên vũ các, vongthuuyen.) (Ảnh cuối chương.)


*"Không đẹp sao?"* Nỗ Nhĩ Cáp Xích đột nhiên trầm giọng mở miệng, *"Ta thật có chút mới lạ, nữ tử người Hán nhỏ nhắn mềm mại và quyền rũ, rất khác với nữ tử Nữ Chân chúng ta......"*


Tôi ngơ ngác nhìn hắn, đây là lần đầu tiên nhìn thẳng vào hắn kể từ lúc tôi tiến vào điện. Thấy hắn đối với sứ thần Minh triều khom lưng uốn gối, thấy hắn đối với Kim Đài Thạch đắc ý tự mãn, thấy hắn đối với bề tôi nghiêm minh trọng tình, thấy hắn đối với tôi uy hϊế͙p͙ đe dọa......một nam nhân luôn thay đổi không biết bao nhiêu bộ mặt như thế, thật sự chính là Nỗ Nhĩ Cáp Xích sao? Một vĩ nhân đã làm nên lịch sử ấy!


Trước đây, tôi chưa từng kỹ càng tỉ mỉ mà nhìn vào công lao hiển hách sau lưng hắn, chỉ vì Nỗ Nhĩ Cáp Xích mà tôi biết hoàn toàn không giống với những điều mà hậu thế kể lại, tôi đã ảo tưởng mà nghĩ rằng đời sau đã khuếch đại năng lực của hắn và năng lực Mãn Thanh lên quá mức, đơn giản là vì Kiến Châu trước mắt tôi đây, cằn cõi và lạc hậu vượt quá tưởng tượng.


Nhưng mà......
Hắn đang hùng mạnh!


Khi ấy tôi chưa từng lưu ý đến, hắn đang từng bước từng bước một lớn mạnh lên. Mà sự lớn mạnh này lúc bình thường không đủ để lộ ra, mãi đến khi tôi bị giam cầm khép kín ba năm trời, tôi mới nguội lạnh mà ý thức được sự hùng mạnh này do tích lũy mà ra. Nỗ Nhĩ Cáp Xích có thể trở thành vĩ nhân một đời, tất nhiên là hắn phải có chỗ hơn người, tuyệt đối không chỉ vẻn vẹn dừng lại tại việc đánh trận thôi đâu.


Vì sao tôi không tỉnh ngộ sớm hơn chứ? Cùng một người lợi hại như vậy phân tranh cao thấp, một người bình thường nhỏ bé như tôi làm sao có thể thắng dù chỉ nửa phần?


*"Làm sao thế?"* Thấy tôi mãi ngẩn người nhìn chằm chằm, hắn như phát hiện điều gì đó liền thu hồi ánh mắt, quay đầu liếc nhìn tôi, sau đó cười khẽ*, "Ghen tị rồi? Ô, hóa ra nàng cũng có lúc ghen tị......yên tâm, nàng vẫn là đệ nhất mỹ nhân của Nữ Chân tộc, không người nào có thể đuổi kịp nàng."*


Tôi bi ai thở dài, suy nghĩ của hắn cùng suy nghĩ của tôi, căn bản không cùng một chuyện! Tôi thật sự có thể cam tâm tình nguyện sống cùng người đàn ông này hai mươi năm sao? Vì sao lại không để tôi ch.ết sớm một chút? Vì sao còn muốn để tôi vô vọng mà đau khổ chịu đựng hơn hai mươi năm?


Ca múa trong chốc lát đã diễn xong, tướng sĩ cả sảnh đường rục rịch quan sát, đang lúc này, Dư Hi Nguyên phía đối diện bỗng nhiên mỉm cười vỗ vỗ tay, chỉ thấy ngoài cửa từ từ tiến vào hai vị nữ tử tuyệt đẹp cùng trang phục lộng lẫy, khoan thai bước đi, song song đi đến trước sảnh, chỉnh đốn trang phục hướng Nỗ Nhĩ Cáp Xích mà vái chào. Tôi kinh ngạc đến nỗi tròng mắt sắp rơi ra, thật sự là tuyệt sắc giai nhân, vị lão gia Thiên triều này có thể nói là rất có tâm.


*"Đây là hai tỷ muội Hân Nguyệt và Tễ Nguyệt đến từ dòng dõi quý tộc Giang Nam Đại Minh......"* Lý Ức Lễ vuốt ve bàn tay cười khẽ giải thích, *"Được hoàng đế ưu ái, tướng quân thật là có diễm phúc."*


Tôi không để ý nghe nữa, chỉ là mắt không kìm được đánh giá các nàng. Bất quá vừa mới mười lăm mười sáu tuổi, một người hồng phấn, một người xanh lục. Vị váy hồng phấn Hân Nguyệt kia mặt tựa trăng tròn, mắt hạnh má đào, diện mạo vô cùng phấn khởi, khi hành lễ mỉm cười thản nhiên, trong nét kiều mỵ lộ ra một nét thanh thuần khiến người khác thương tiếc; vị Tễ Nguyệt váy xanh lại hoàn toàn tương phản, vai gầy eo thon, mắt phượng mày ngài, trong cử chỉ đoan trang nghiêm nghị lộ ra nét kiêu ngạo thần thánh không thể chối cãi.


Tôi đang ngẫm nghĩ Nỗ Nhĩ Cáp Xích sẽ vui sướng ngất ngây như thế nào để tiếp nhận phần đại lễ này, thì lại nghe hắn sang sảng cười: *"Đã là tiểu thư khuê các của Minh quốc, thiên kim quý tộc, hạ thần không dám thờ ơ khinh nhục."*Chỉ vào Hân Nguyệt kai cao giọng gọi, *"Chử Anh!"* Tôi ngẩng ra, còn chưa kịp khôi phục lại tinh thần, ngón tay hắn đã di chuyển sang trái, chỉ vào Tễ Nguyệt lại gọi to, *"Đại Thiện!"*


Tôi chấn động suýt chút nữa ngã từ trên ghế con xuống! Chử Anh mười bảy tuổi, đã thành gia lập thất, ban cho hắn mỹ nữ thì còn có thể miễn cưỡng hợp lý, chỉ là Đại Thiện mới vừa lớn không phải sao? Cư nhiên liền......tôi líu lưỡi, thế giới này quả nhiên là không thể dùng ánh mắt người thường để mà đánh giá.


Lý Ức Lễ hiển nhiên cũng sửng sốt, lắp bắp nói: *"Sao lại......tướng quân ngươi......"*
*"Hai đứa con ta đều là nhân trung long phượng, tin rằng đem hai vị cô nương này chỉ cho chúng, cũng không đến mức bôi nhọ xuất thân của các nàng."* Hắn nói to, trong lời nói tràn đầy kiêu ngạo cùng tự hào.


Dư Hi Nguyên lúc đầu ngạc nhiên, sau đó cười giễu, dáng vẻ cổ quái không nói nên lời: *"Man di lấy loại tiện nhân này làm vợ, thật sự là trời đất tác thành."*


Nỗ Nhĩ Cáp Xích không hiểu hắn nói gì, Lý Ức Lễ cười dịch lại: *"Ý tứ của Dư đại nhân là nói......hai vị cô nương cấp làm con dâu tướng quân này, vừa phù hợp với thân phận tướng quân lại vừa hòa hợp lẫn nhau, thật là trời đất tác thành."*


Tôi một bên nghe được mà hãi hùng khiếp vía, thật hận lỗ tai của bản thân quá thính, nghe được vài thứ không nên nghe. Tôi sợ bị người khác nhìn thấy vẻ mặt khác thường của bản thân, vội mở tầm mắt ra, nhìn về phía khác.


Chỉ trong chốc lát, Chử Anh và Đại Thiện đồng loạt tiến lên tạ ơn, bọn họ ở gần như vậy, tôi cảm thấy đứng ngồi không yên, chỉ muốn che mặt mà chui xuống ghế con cho xong.


Đợi đến khi hai vị mỹ nữ được hai vị a ca khác nhau dẫn lui ra, trận tiệc tùng chủ khác đều vui này cuối cùng cũng kết thúc, Thư Nhĩ Cáp Tề đưa ra lời mời, thỉnh sứ thần đại giá quang lâm đến nơi của hắn, bởi hắn cũng là một chủ nhân. Nỗ Nhĩ Cáp Xích cuối cùng cũng không lên tiếng chuyện tôi hiến vũ, đột nhiên hắn từ trên ghế dựa đứng lên, người tôi cũng bị hắn kéo lên theo.


*"Đều rời khỏi đi."* Sau khi để lại những lời này cho thuộc hạ, hắn không nghe phân minh mà vòng tay ngang eo ôm tôi vào trong ngực, giữa tiếng hô kinh hãi của tôi, không hề để ý đến ánh mắt mọi người đang đi ra khỏi cửa, *"Chử Anh đi đến chỗ tam thúc con, thay a mã chiêu đãi nồng hậu sứ thần Minh quốc này, không được chậm trễ."*


Tôi sợ hãi nhìn quanh trái phải, cảm giác chóng mặt nghiêng trời lệch đất trùng điệp bao bọc lấy tôi, thứ mà tầm mắt có thể thấy, vẻn vẹn là sắc mặt của Chử Anh. Theo bản năng, tôi duỗi tay trái hướng đến phía hắn, không tiếng động mở khẩu hình: *"Cứu ta------"*


Cứu tôi! Tôi sợ hãi run rẩy, tựa như một kẻ đang đuối nước kinh hoàng lúng túng muốn bắt lấy thứ gì đó có thể cứu mạng, cho dù......thứ kia có là rơm rạ phù phiếm.


Vẻ mặt Chử Anh căng thẳng, trong nháy mắt lúc tôi bị mang khỏi phòng, tôi thấy hắn rốt cuộc cũng mở chân bước về phái trước......tôi hết sức mừng rỡ, thế nhưng ngay sau đó tay Hà Hòa Lễ rất nhanh đè trên vai hắn......


Chán nản......cửa sống duy nhất đã gắt gao bị đóng chặt, thứ cuối cùng còn sót lại chỉ có nỗi tuyệt vọng cùng đau khổ vô tận.
*----Ảnh----*
*Giày đế chậu*
*Bổ tử trên quan phục triều Nguyễn*
*Mãng bào*
*Váy cập ngực*






Truyện liên quan