Chương 9
- Hắc thiếu gia, Trương tiểu thư tìm ngài.- một người hầu kính cẩn cúi đầu nói với Hắc Long.
Ánh mắt của Hắc Long vẫn thản nhiên, ra lệnh cho người hầu mang Bối Nhi vào. Chỉ một lúc sau Trương Bối Nhi tao nhã bước vào, đằng sau còn có một hàng sát thủ đi theo. Bối Nhi đứng lại, hàng sát thủ cũng đứng nghiêm lại. Bối Nhi cúi người kiểu cách như một tiểu thư đài các, mở lời lạnh lùng nói:
- Xin lỗi đã làm phiền Hắc thiếu gia. Tôi đến đây có chuyện muốn nói với thiếu gia.
Hắc Long nhíu mi tâm lại, vẫy tay tỏ ý bảo hành sát thủ ra ngoài. Nhưng không ai nhúc nhích gì. Hắn định mở miệng thì Trương Bối Nhi đã nói:
- Bây giờ họ là thuộc hạ của tôi, mặc dù chức vị của tôi không được như ngài nhưng họ sẽ chỉ nghe theo mệnh lệnh của tôi, Trương Bối Nhi. Bất luận mệnh lệnh của kẻ nào cũng không bằng của tôi. Mong thiếu gia hiểu cho.
Hắc Long nhất thời cảm thấy tức giận nhưng cũng nguôi hạ nhanh chóng. Hắn khẽ đảo mắt nhìn hàng sát thủ: tất cả đều lạ sát thủ cấp A, cấp S trong tổ chức- những người giỏi nhất trong những người giỏi. Làm sao mà một người bình thường có thể thu phục thuộc hạ của hắn nhanh như thế? Cô gái Trương Bối Nhi này có bí mật gì, hắn không thể biết được. Trong đời, hắn chưa bao giờ gặp phải một người kì bí đến mức hắn không thể khống chế.
Trương Bối Nhi vẫn đứng yên, hai tay chắp ra sau lưng như một sát thủ khi gặp chủ nhân. Cả người cô toát ra khí thế cao ngạo ngút trời, tròng mắt trong suốt càng thêm vô cảm. Hắc Long nhìn Bối Nhi, đuôi mắt xẹt qua ý cười, hắn rất tò mò về nữ nhân này! Môi hắn thấp thoáng một nụ cười tàn nhẫn:
- Vậy Trương tiểu thư muốn nói chuyện với tôi mà có đông đảo thuộc hạ ở đây?
Bối Nhi lúc này mới nhẹ nhàng phẩy tay. Ngay lập tức, trong phòng chỉ còn lại Trương Bối Nhi và Hắc Long.
- Có việc gì?
Hắc Long chầm chậm hỏi.
- Tôi muốn hỏi một số việc. Không biết rằng liệu việc tôi nhậm chức đã có bao nhiêu người biết, Giác thiếu gia và Hắc chủ tịch đã biết chưa?
- Hiện tại chỉ có Giác Phong biết việc cô nhậm chức. Nếu không có gì thay đổi ngày mai tôi chính thức công bố. Có vấn đề gì sao?
- Tôi không muốn lộ mặt mình ra với quá nhiều người mà thôi. Đặc biệt là với Hắc chủ tịch.
- Tại sao lại là cha tôi? Cô có kế hoạch gì sao? - Hắn nhếch môi cười nhẹ. Gương mặt hắn cười nhưng lời nói lại lạnh băng khiến người khác run rẩy.
- Tôi cũng không rảnh mà lập kế hoạch với gia tộc họ Hắc. Chỉ là việc này nói ra không tiện. - Bối Nhi giở giọng giễu cợt. Lời nói thể hiện rõ sự khinh bỉ với gia tộc Hắc hùng mạnh.
Hắc Long đứng dậy, khí thế vương giả chèn ép người khác lập tức lan ra. Hắn cúi xuống nhỏ giọng truyền lời vào tai cô:
- Cô rất có bản lĩnh nhưng đừng coi trời bằng vung. Nếu tôi biết được cô có âm mưu gì thì kết cục không hay lắm đâu.
Trương Bối Nhi nghe vậy biểu hiện cũng không đổi, đôi mắt thậm chí thêm vài phần sắc lạnh. Lời nói nói ra cũng vô cảm đi mấy phần.
- Tôi sẽ nói lại, gia tộc họ Hắc cơ bản tôi không để tâm vào mắt. Còn thiếu gia, đừng cố gắng tìm hiểu thông tin của tôi nếu không muốn có thêm thuộc hạ cấp cao đi xuống âm phủ.
Hắc Long nhếch môi cười. Cô gái này dám mở miệng thách thức hắn. Rất thú vị a! Nhưng không để Hắc tộc vào mắt, có phải là quá tự tin rồi không?
- Tốt. Nếu không còn việc gì nữa. Cô có thể đi.
Bối Nhi không thèm nhìn hắn đến một cái, liền cúi chào rồi quay đi.
----
- Lập tức đưa người mang cho tôi tất cả thông tin của Hắc bang bao gồm các lãnh đạo cấp cao và những người khả nghi.
Trương Bối Nhi vừa đi vừa chỉ định.
- Diệp Hàn, đến giờ lên lớp rồi. -La Chí Thần đứng bên cạnh nhẹ giọng nhắc nhở.
- Được rồi, mọi người đi làm việc đi. Có vật cản lập tức liên lạc với tôi. La Chí Thần, anh cùng em lên lớp. - Bối Nhi vẫn tiếp tục bước đi. Dường như không có gì có thể cản trở bước đi của cô lúc này.
------
~Giảng đường~
Bối Nhi bước vào lớp lập tức cảm thấy rất nhiều ánh mắt đổ dồn vào mình. Cũng đúng thôi, đã mấy ngày rồi cô không đến trường. Bối Nhi vẫn thong dong bước đến chỗ của mình, không quên nhắn nhủ mọi người:
- Làm việc đi.
Một lúc sau thì Hắc Uyển cũng vào lớp, đằng sau còn có mấy hộ vệ. Bối Nhi thản nhiên như vô tình nhìn Hắc Uyển ngồi xuống bên cạnh mình. Ban đầu khi giảng viên muốn cố định chỗ ngồi của sinh viên, không ai dám ngồi cạnh Hắc Uyển vì lo sợ cái bóng của Hắc thị, cuối cùng chỉ còn Bối Nhi không có ý kiến gì nên hai người ngồi cùng nhau. Nhiều sinh viên gọi bàn mà họ ngồi là bàn cặp đôi vàng. Cả hai nữ sinh đều thanh tú hơn người, học lực cũng luôn trong top đầu, hơn nữa hai người này đều không phải người dễ động vào.
Bối Nhi nhíu mi tâm nhìn mấy người hộ vệ đứng sau Bối Nhi. Cô không thích có quá nhiều người không quen đứng gần. Bối Nhi mở miệng nhắc nhở Hắc Uyển:
- Tôi không thích đám người này.
Đang yên tĩnh nghe Bối Nhi nói vậy, Hắc Uyển sững người một chút rồi lè lưỡi cười:
- Xin lỗi, là anh trai tôi. Tôi cũng không đuổi được.
Bối Nhi nghe vậy mi tâm càng nhíu chặt lại, cô ra hiệu cho La Chí Thần mang họ ra ngoài. Hắc Uyển nhìn Bối Nhi một lúc lâu, không hiểu tại sao Bối Nhi lại khó chịu như vậy. Bối Nhi thậm chí không liếc sang cô mà trực tiếp nói:
- Nhìn đủ chưa?
Lúc này Hắc Uyển mới lúng túng xin lỗi, cố gắng quay đi khuôn mặt đang đỏ ửng của mình. Nhưng khi quay sang, cô lại nhận ra: đám vệ sĩ biến đâu mất?