Chương 10
Ngồi học chưa được bao nhiêu thì giảng viên bỏ dở đi ra ngoài. Bối Nhi lười nhác nhìn bóng giảng viên rời đi, trong lòng thầm than chán nản.
- Hội trưởng, hội đồng giáo viên nhà trường gọi cô.- một sinh viên chạy vào.
Bối Nhi không nói lời nào trực tiếp đứng lên đi về hướng phòng họp.
Đẩy cửa bước vào, toàn bộ giảng viên trong trường đều đang ở đây, có vẻ là một chuyện quan trọng đi. Bối Nhi cúi đầu chào rồi tự giác đi về chỗ của mình. Dù gì cô cũng đã quen với kiểu họp này, lâu lâu lại có một lần. Không phải có hoạt động gì thì cũng là tu sửa lại cái gì đó, nói chung là rất nhàm chán. Bối Nhi bây giờ đã thấy mình rất ngu ngốc nên mới đồng ý cái chức vụ Hội trưởng hội học sinh này.
- Tôi sẽ không lòng vòng mà vào thằng vấn đề chính luôn, dãy khách sạn Mạch Lam muốn ủng hộ trường chúng ta một dãy kí túc xá mới...
Im lặng.....im lặng..... Không ai nói gì cả... Dù sao dãy khách sạn Mạch Lam rất lớn, muốn quyên góp cả cái trường còn được..nhưng lần này có phải vô cớ quá không? Dù gì trường đại học này cũng là trường danh giá nhất nhì, không thiếu kém vật chất. Trong trường cũng không có hồ sơ sinh viên nào liên quan đến nhà họ Mạch, sự việc lần này đúng là quá vô cớ rồi..đến mức làm người ta thấy khó hiểu. Lúc này hiệu trưởng lại hắng giọng:
- Khụ..Trương Bối Nhi?
-Dạ.- Bối Nhi ngẩng đầu lên, tròng mắt lười biếng như có như không.
- Sự việc lần này...Mạch gia..
Lời nói chưa hết câu thì..
"Mạch thiếu gia!" Tất cả mọi người trong phòng họp nghe thấy chữ "Mạch thiếu gia" liền bật dậy. Mạch Mạnh Hùng đã đứng ở cửa phòng họp.
Bối Nhi nhíu mày nhìn Mạch Mạnh Hùng. Cô hiểu chuyện gì đang diễn ra rồi! Một cái kí túc xá để chiếm lấy ánh mắt của cô sao?
- Không phiền nếu tôi mang Trương tiểu thư đi một lúc chứ? - Mạch Mạnh Hùng lên tiếng cắt ngang không khí kì lạ trong phòng. Cũng không đợi ai nói gì, Mạnh Hùng đã đi đến bên cạnh Trương Bối Nhi. Bối Nhi cũng rất ngoan ngoãn phối hợp với trò chơi của hắn, không nói một lời lặng lẽ đi theo.
- Mạch thiếu gia, không biết việc gì có thể khiến thiếu gia đến đây.- Bối Nhi nói, giọng nói mang theo sự vô tâm hững hờ nhưng lời nói lại có ý giễu cợt.
Mạch Mạnh Hùng chăm chú quan sát Bối Nhi từ trên xuống dưới, ánh mắt dán chặt trên người cô. Một lúc lâu sau, anh ta cười toe toét như một đứa trẻ hỏi cô:
- Nhớ anh không?
Bối Nhi dành cho anh một ánh mắt lạnh lùng, thậm chí không thèm mở miệng trả lời. Mạch Mạnh Hùng tiếp tục nói:
- Lâu không gặp em, anh thật sự rất nhớ đấy.
Bối Nhi vẫn lãnh đạm, ánh mắt đã phóng đãng hướng ra đằng xa. Cô tuyệt nhiên là không có hứng thú với việc ngồi đây nói chuyện. Không để ý đến sự vô cảm của cô, Mạnh Hùng vẫn tiếp tục màn độc thoại của mình:
- Đợt trước anh bị ba phái đi học tập bên Mỹ, em không hồng hạnh vượt tường đấy chứ? Lần này anh về rồi, rất rảnh. Thế nào, có hứng thú không?...
Bối Nhi vẫn tiếp tục làm lơ, nhẹ nhàng khuấy tách cà phê, đưa lên miệng nhấm nháp. Cô biết La Chí Thần vẫn đang đứng trong góc tối, đợi đưa cô về. Cuối cùng do quá chán nản, Bối Nhi đặt tách cà phê xuống, đôi môi mỏng manh khẽ hé mở:
- Không hứng thú. Xin lỗi thiếu gia, tôi về trước.
Nói rồi, cô lập tức quay người đi.
- Diệp Hàn, Hắc Long sai người bảo chúng ta đi giải quyết sự kiện của Tư gia. - Giọng nói khàn khàn từ tính của La Chí Thần vang lên bên tai.
Bối Nhi vẫn bước đi không ngoảnh lại nhìn:
- Bảo người mang đến bộ hồ sơ của Tư gia cho em. Đồng thời báo Hắc Long ngày mai sẽ xử lí. Gọi Khải Đường đến đây nữa.
Về đến nhà, Bối Nhi nhàn nhã ngồi vào ghế lật tập hồ sơ nhà họ Tư. Khải Đường bước vào, cô không thèm ngẩng mặt lên, cũng không thèm nói câu gì. Khải Đường dường như đã quá quen nên biết điều tự nói ra:
- Tư gia có ý định tranh chấp cổ phần trong Hắc thị, chèn ép nhiều cổ đông bắt buộc phải bán lại với giá rẻ bằng hành động bỉ ổi. Các cổ đông bị đe doạ đã tìm đến Hắc gia nên chúng ta phải vào cuộc.
Bối Nhi vẫn tiếp tục nhìn vào hồ sơ, không lộ ra biểu cảm, thong thả nói:
-Nhàm chán! Phố X, khách sạn M, chìa khoá phòng 1375. Đặt một cuộc hẹn với Tư tổng trên danh nghĩa Hắc Long. Nói với anh ta trước.
Khải Đường khó hiểu nhìn Bối Nhi, lấy hết can đảm hỏi:
- Trương tiểu thư, tôi..không hiểu.
Bối Nhi không ngẩng đầu lên, trực tiếp ném một ánh mắt lạnh lùng vào Khải Đường biểu thị ý:" Tôi phải nói lại sao"
-.....
Khải Đường thấy vậy lập tức im bặt, không dám đả động gì nữa. Một lúc sau, Bối Nhi mới ngẩng đầu lên, mấp máy một khẩu hình: "Đi đi". Lúc này Khải Đường mới dám cúi chào rồi đi ra khỏi phòng. Chân hắn như rã rời ra, tê lên từng đợt đau buốt. Mỗi lần gặp Bối Nhi về, hắn đều cảm thấy tâm trí bị khủng khoảng, toàn thân bủn rủn. Chính là bởi khí chất hoàng tộc trên người cô. Thứ khí chất thoát tục cao lớn, ngạo nghễ mà không hề gượng ép, giả tạo. Thứ khí chất ấy không phải người thường muốn là có được, cũng không phải nói tập luyện sẽ làm ra mà là bẩm sinh. Hắn nhớ một lần duy nhất vô tình được nhìn ảnh của bố mẹ cô. Khi ấy hắn còn bé lắm, nhìn được cũng chỉ là thoáng qua khi các trưởng bối nói chuyện với nhau vậy mà hình ảnh ấy hắn còn nhớ mãi. Ánh mắt người đàn ông lạnh lùng vô cảm, tròng mắt sắc bén như xuyên thấu tâm can còn người phụ nữ lại có sự hiền hoà như nước, ánh mắt lơ đãng nhu tình nhưng có một lớp phòng bị chắc chắn. Cả hai người đều mang trong mình dòng máu lạnh của những đời quý tộc bẩm sinh. Không trách được Trương Bối Nhi lại vô cảm đến mức như vậy. Hắn chép miệng, bước chân nhanh về phía căn cứ ngầm của Hắc bang để triển khai lời phân phó vừa được giao. Một lần làm không tốt, hắn đã được Trương Bối Nhi tha mạng sống. Không ai biết được sẽ còn lần sau không...