Chương 94: Bước đường cùng
Khách sạn Bốn mùa, trung tâm thành phố Moscow.
Khi họ tiến vào gian phòng Hoàng gia nằm ở tầng bảy đã thấy hai người đàn ông ăn mặc Tây trang chỉnh tề, trên tay là cặp công văn và laptop đã chờ sẵn.
Thấy Phạm Trọng Nam dẫn theo Giang Tâm Đóa cùng tiến vào, tuy rằng có chút ngạc nhiên nhưng khi nghe Phạm Trọng Nam giới thiệu cô là vợ mình thì họ tỏ ra rất thân thiện, chào hỏi mấy câu.
Bởi vì không muốn cản trở họ bàn chuyện công, Giang Tâm Đóa nói muốn nghỉ ngơi một chút, không muốn theo họ cùng vào phòng họp nằm bên trong phòng Hoàng gia mà ngược lại, có chút hứng thú muốn khám phá tổ hợp phòng gồm tám gian rộng thênh thang này.
Tuy rằng toàn bộ gian phòng được trang hoàng tao nhã lại sang trọng nhưng lại không mấy thu hút sự chú ý của Giang Tâm Đóa, cô nhìn sơ qua một lượt rồi mở cửa ban công, bước ra ngoài.
Tuy rằng bên ngoài trời rét buốt nhưng có thể cảm nhận được sự khác biệt so với quê nhà, cảm giác này khiến cô thấy vui hơn nhiều.
Chỉ là, xem phong cảnh chưa được hai phút thì Giang Tâm Đóa đã bị người nào đó kéo vào.
"Ở ngoài lạnh lắm." Phạm Trọng Nam chỉ muốn đi xem xem liệu cô đã ngủ chưa, nào ngờ cô gái vốn nói muốn nghỉ ngơi kia lại chạy ra ban công hứng gió tuyết mùa đông.
"Em chỉ muốn xem một chút thôi..."
"Không phải nói muốn nghỉ ngơi sao?"
"Vẫn chưa mệt mà." Mấy ngày nay cô ngủ đủ lắm rồi cho nên hôm nay tinh thần đặc biệt tỉnh táo.
"Nếu không mệt, vậy vào phòng giúp anh ghi chép lại."
"Ghi chép biên bản cuộc họp sao?" Nghĩ đến chuyện cuối cùng mình cũng có thể giúp hắn được gì đó, Giang Tâm Đóa thấy rất vui.
"Ừ." Phạm Trọng Nam khoác tay lên eo dìu cô cùng vào phòng họp.
Giang Tâm Đóa ngồi bên cạnh hắn gần hai mươi phút mới phát hiện, thì ra mình bị lừa vào đây.
Ngoại trừ hai người đàn ông vừa nãy mới gặp, trong màn hình tinh thể lỏng khổng lồ trong phòng họp là hình ảnh một phòng họp khác ở Luân Đôn, bên trong có thật nhiều những vị quản lý cấp cao của tập đoàn Phạm thị.
Cô mờ mịt nghe được một lát mới đại khái đoán ra được nội dung của cuộc họp còn Phạm Trọng Nam căn bản chỉ ngồi nghe, ngẫu nhiên mới lên tiếng ra quyết định về một nội dung nào đó trong cuộc họp nhưng rất ngắn gọn, nào có gì để cô ghi chép chứ.
Giang Tâm Đóa nghe một hồi, tinh thần có chút rời rã, cô rất muốn về giường nằm xuống nghỉ ngơi nhưng dường như người trong màn hình đang rất nghiêm túc báo cáo, cô đột ngột rời đi như vậy không chừng sẽ ảnh hưởng đến người ta.
Thế là cô cố gắng ngồi thẳng lưng lên nhưng chưa tới hai phút, cả người Giang Tâm Đóa lại bắt đầu lắc lư, đầu gục gặc càng dữ.
Phạm Trọng Nam nhìn vẻ đáng yêu của cô, khóe môi không khỏi nhẹ giương lên, tất cả ánh mắt của mọi người đều nhịn không được hướng về phía cô, đợi xem thử Boss sẽ xử lý cô gái mà lần đầu tiên dẫn vào họp lại ngủ gật kia thế nào.
Rất nhanh, chiếc đầu đang gục gặc của Giang Tâm Đóa đã đổ về phía vai của Phạm Trọng Nam.
Ai nấy đều tưởng rằng vị Boss mặt lạnh của mình chắc chắn sẽ tức giận, nào ngờ chỉ thấy Boss động tác thật nhẹ nhàng dịch chiếc đầu nhỏ đang gác trên vai mình xuống cánh tay, bế bổng cả người cô lên, "Đợi tôi năm phút!"
Người trước giờ chưa từng bị bất cứ điều kiện ngoại cảnh nào ảnh hưởng đến công việc như Boss lại gián đoạn cuộc họp chỉ bởi vì ôm một cô gái về phòng ngủ sao!!!
***
Giang Tâm Đóa nằm ở chiếc giường lớn cực mềm mại của khách sạn Bốn Mùa ngủ thật sây, ngay cả giấc mơ cũng thật ngọt ngào.
Nhưng ở Singapore bên ngày, Giang Hán Sinh lại sốt ruột như kiến bò trên chảo nóng.
Không biết có phải là ông trời cố tình đày đọa ông hay không nữa, hơn một năm nay ông làm gì cũng không thuận lợi, công ty kinh doanh đã mấy chục năm suýt nữa sụp đổ trong tay ông nếu như không nhờ có Phạm Trọng Nam bên này giúp đỡ.
Vốn tưởng lần này hợp tác với Phạm Trọng Nam chính là thời cơ tốt để ông trở mình, thật không ngờ, kỳ giao hàng đầu tiên theo hợp đồng đã khiến ông bị một vố đau rồi.
Đầu tiên là xưởng cung ứng nguyên vật liệu ở Việt Nam trễ hẹn không thể giao hàng đúng hẹn khiến ông không thể không dùng giá cao mua những nguyên vật liệu này từ một nhà cung ứng khác, càng không ngờ là trước khi xuất hàng, kho hàng chẳng may phát hỏa, thiêu rụi gần một nửa số hàng.
Giờ Phạm Trọng Nam đã ra kỳ hạn cuối cho ông, vậy có khác gì trực tiếp muốn mạng của ông đâu chứ?
ch.ết tiệt! ch.ết tiệt! Làm gì cũng không thuận lợi!
Trong văn phòng làm việc hỗn loạn của mình, Giang Hán Sinh tức giận ném thẳng chiếc điện thoại trong tay xuống sàn.
Lần này hợp đồng cung ứng nguyên vật liệu với Phạm Trọng Nam cho công trình ở Moscow, hơn nữa còn phải trả một khoản tiền vi phạm hợp đồng với con số khổng lồ.
Bởi vì hợp đồng này, tất cả tiền mặt có thể huy động được của ông đều trút vào đây cả, bao gồm xây thêm nhà xưởng, lắp đặt thêm bốn dây chuyền sản xuất, nhưng xem ra toàn bộ đều vô dụng rồi.
Vốn định tìm Đóa Đóa xem liệu có cơ hội nào vãn hồi hay không nhưng điện thoại của con gái mãi mà không gọi được, càng quá đáng hơn là, gọi điện thoại cho Trình Truyền Phương ở New York, ngay cả người đàn bà trước giờ luôn nhút nhát chỉ biết nghe lời ông, không có chút chủ kiến nào như bà cũng dám chơi trò mất tích với ông.
Giang Hán Sinh ông có thật là đã đi đến bước đường cùng rồi hay không?
Nhớ lại năm xưa ông oai phong biết mấy, công thành danh toại, đàn bà vây quanh đếm không xuể, những người đó tuy rằng không ai có thể sinh cho ông được một đứa con trai nhưng đem những đứa con gái liên hôn với những nhà giàu có cũng từng mang lại cho ông những ích lợi không nhỏ.
Đúng vậy, đã từng!
Nhưng hiện giờ, những thứ đã từng có trong tay đó đã trở thành hư không.
Từ lần đó bị dự án khai phá mảnh đất kia liên lụy, ông đã thấy rõ một điều, khi không còn giá trị lợi dụng, nhà chồng của những cô con gái mà ông đã gả đi hoàn toàn không ai có ý định giang tay giúp đỡ ông cả.
Ngay cả Phạm Trọng Nam giờ cũng ném đá xuống giếng một cách lạnh lùng vô tình.
Giang Hán Sinh ông sao lại xui xẻo như thế chứ?
Cộc cộc cộc...
Tiếng gõ cửa càng khiến Giang Hán Sinh thấy phiền, ông nhìn về phía cửa, tức giận rống, "Cút ngay..."
Nhưng ngoài cửa truyền đến giọng nói đầy khiếp sợ của thư ký, "Chủ tịch, là nhị phu nhân cùng con gái của ngài đến, nói là có chuyện quan trọng muốn bàn với ngài!"
Hừm, đám đàn bà con gái không biết điều này lúc này lại dám đến quấy rầy ông? Đúng lúc đang định tìm người để trút giận nhưng bỗng dưng ông nhớ ra, bà hai không phải vẫn còn một cô con gái chưa lấy chồng sao?
Có lẽ...
Tâm tình đang bực dọc của ông chợt dịu lại, "Gọi họ vào!"
"Ba, ba không sao chứ?" Bà hai và cô con gái sau khi vào phòng thấy cả gian phòng hỗn loạn như bị bão quét qua thì giật nảy mình, lại nhìn thấy chiếc điện thoại bị ném xuống đất đã vỡ thành mấy mảnh thì càng thêm sợ hãi.
"Hai người đến đây làm gì?" Giang Hán Sinh nhìn vẻ không dám nói của bà hai cùng đứa con gái mới vừa lên tiếng hỏi.
So với người thường, đứa con gái này dáng vẻ cũng không tệ, nhưng không có dung mạo xinh đẹp như Đóa Đóa, chỉ sợ lần này khó mà kiếm được đối tượng như Phạm Trọng Nam, có thể cứu vãn nhà họ Giang rồi!
Nhưng, ch.ết đuối vớ được phao mới là quan trọng nhất.
Đứa con gái này, ông phải suy tính cẩn thận mới được!
"Lam Lam đang nghỉ hè, tôi với nó muốn đi Macao chơi một chuyến." Người nhà bà hai nhiều năm trước đã di dân sang Macao, họ muốn đi thăm người thân cũng là rất bình thường.
Nhưng lần này bà không phải là đi thăm người thân mà là vì loáng thoáng đoán được nhà họ Giang lần này dường như thật sự không ổn rồi, hai mẹ con không muốn đợi đến phút cuối, ngay cả căn nhà chính cũng bị tòa án niêm phong không có chỗ trú thân. Nếu đã vậy, không bằng nhân cơ hội này lấy được bao nhiêu tiền thì lấy rồi tìm đường thoát thân cho xong.
Cho nên hai mẹ con mới đến công ty tìm Giang Hán Sinh, muốn xin ông chút tiền, có được bao nhiêu hay bấy nhiêu.
Nếu như là ngày thường, Giang Hán Sinh không phải bảo họ đến phòng tài vụ lấy tiền thì là lên tiếng mắng người rồi đuổi đi nhưng nghe bà hai nói định sang Macao, ông dường như nghĩ ra được điều gì, lập tức lấy điện thoại bàn ấn phím.
"Chủ tịch, ngài tìm có việc?" Đầu bên kia điện thoại rất nhanh đã có người tiếp.
"Giám đốc Trương, đem toàn bộ tiền mặt có thể vận dụng chuyển đến tài khoản cá nhân của tôi." Giang Hán Sinh nói một cách dứt khoát.
Tuy rằng có chút ngạc nhiên khi nghe yêu cầu này từ chủ tịch nhưng giám đốc Trương vẫn đáp, "Được. Nhưng tài khoản tiền mặt của công ty chỉ còn 38 triệu..."
Còn không tới 50 triệu! Thật tốt! Giang Hán Sinh không ngờ Giang thị lại cùng quẫn đến mức độ này.
"Bất kể là bao nhiêu, ông cứ lập tức chuyển cho tôi là được rồi." Giang Hán Sinh nói rồi dập máy, nhìn sang hai mẹ con bà hai nãy giờ vẫn đứng thẫn thờ kia, "Về nhà thu dọn hành lý, tôi với hai người đi Macao một chuyến."
Hai mẹ con hoàn toàn không ngờ Giang Hán Sinh lại nói muốn theo họ cùng đến Macao.
Vậy là ý gì đây?!