Chương 95: Ai nấy đều có tâm tư riêng
Luân Đôn, nước Anh.
Trời đang mưa phùn, Phạm Uyển Viện tay cầm một cây dù đen mắt nhìn khu trang viên rộng mênh mông quen thuộc trước mắt mình, trong trang viên, bãi cỏ như trải dài đến vô tận, nằm giữa vô số cây cổ thụ, gian nhà chính được xây dựng theo phong cách Gothic thời Phục Hưng đang chìm trong màn mưa mờ mịt.
Đã bao lâu rồi bà chưa bước vào căn nhà này một bước? Bà nhớ trước đây sân trước có một mảnh đất lớn trồng toàn hòa hồng, thế nên tòa trang viên này mới được gọi là “Trang viên Hoa Hồng“.
Còn bây giờ, vườn hoa hồng sớm đã không còn nữa mà thay vào đó là một mảng lớn loại cây lá rộng gì đó mà bà không biết tên.
Thời gian qua như thoi đưa, thế sự cũng thay đổi quá nhiều, cô gái nhỏ ngày xưa thường cầm kéo cắt tỉa hoa hồng trong vườn nhà giờ đã già rồi.
Bà đã không còn là cô gái mười tám tuổi, ngây thơ, cao ngạo, không hiểu chuyện đời, tưởng rằng chỉ cần bản thân cố gắng là có thể đạt được năm đó nữa.
Trên đời này có những thứ, cho dù cố gắng hết sức cả đời cũng không có cách gì đạt được, đạo lý đơn giản như vậy nhưng bà phải mất hơn hai mươi năm mới có thể lĩnh ngộ ra được.
Có phải là trễ quá rồi không? Bà cười một cách tự giễu.
"Đại tiểu thư, lão thái gia đã đợi cô lâu rồi."
Cánh cổng lớn của trang viên mở ra, người bước ra là lão quản gia, một ông lão tuổi ngoài sáu mươi tóc đã hoa râm nhưng lưng vẫn thẳng tắp, trên người là bộ đồng phục cho người làm, bước ra.
"Được." Phạm Uyển Viện chậm rãi bước những bước tao nhã theo sau lưng quản gia đi vào nơi mà cô đã từng sinh ra, lớn lên nhưng cũng cực kỳ chán ghét này.
Ngoại trừ vườn hoa hồng không còn nữa thì mọi thứ ở đây vẫn giống hệt như năm đó, chỉ tiếc là, người sống ở nơi này bây giờ chỉ còn lại người cha mà cô đã từng rất yêu thương, rất tôn kính mà thôi.
Đúng vậy, đã từng...
Quản gia gõ nhẹ hai tiếng lên cánh cửa làm bằng gỗ đào lâu năm, "Lão thái gia, đại tiểu thư đã đến."
Nghe tiếng đáp từ bên trong vọng ra, Phạm Uyển Viện đẩy cửa bước vào.
Trong gian phòng sách cổ xưa, đèn một màu vàng nhạt, lò sưởi trong phòng lửa đang lách tách cháy, trong một khoảnh khắc, Phạm Uyển Viện tưởng chừng như mình đang quay trở lại nước Anh của thế kỷ mười bảy.
Phạm Nhân Kính đang ngồi trên chiếc trường kỷ êm ái bên cạnh lò sưởi, trên đầu gối đặt một tờ báo gì đó, bên cạnh là cây gậy chống, nhìn thấy Phạm Uyển Viện bước vào, ông ngẩng đầu lên, "Về rồi sao?"
Phạm Uyển Viện chợt khựng lại, không bước lên nữa, "Ba tìm con có chuyện?"
Giọng điệu thật xa cách.
"Sự giáo dục mà con tiếp thu từ nhỏ đi đâu cả rồi? Dám nói chuyện như vậy với cha mình sao?" Đối với Phạm Uyển Viện, Phạm Nhân Kính đối đãi hoàn toàn không giống với cách mà ông đối đãi Phạm Trọng Nam, không tức giận mà chỉ lạnh lùng, lạnh đến tưởng chừng đông ch.ết người.
Đứa con gái này đã từng rất gần gũi với ông.
"Sự giáo dục mà con được dạy không bao gồm có thể chịu đựng được chuyện bản thân có một người cha đáng sợ còn hơn cả ác quỷ địa ngục." Tâm tình của Phạm Uyển Viện bởi vì câu nói này mà có chút kích động.
"Gọi con về không phải để con phê phán cách làm người của ta." Phạm Nhân Kính tức giận hỏi, "Tại sao muốn li hôn với Lạc Khải?"
Tin đồn li hôn của hai người đã truyền khắp xã hội thượng lưu ở Anh, người làm cha như ông đương nhiên phải quan tâm một chút.
"Đây là chuyện giữa con với anh ta." Không đi tiếp được nữa, không muốn tiếp tục ủy khuất bản thân, chỉ đơn giản vậy thôi.
"Nhưng chuyện này liên quan đến thanh danh của nhà họ Phạm chúng ta." Nếu như không phải bởi vì Lạc Khải gây nên những tin đào hoa ai cũng biết kia, hai người sẽ li hôn sao?
Nhưng li hôn bằng phương thức này không khỏi quá mất mặt!
Lạc Khải cuối cùng lại để cho Phạm Nhân Kính ông phải khó xử lẫn mất mặt như vậy, xem ra ông đã nhìn nhầm người rồi!
Nhưng lúc đầu là vì ông thật sự rất tán thưởng tài hoa kinh người của Lạc Khải nên mới không tiếc đem đứa con gái mới mười tám tuổi của mình làm mồi nhử, cuối cùng nhốt hắn ở tập đoàn Phạm thị, giúp Phạm thị ra công ra sức hai mươi mấy năm. Không thể không nói, tập đoàn Phạm thị có được sự nghiệp rộng khắp như ngày hôm nay, Lạc Khải đích thực là một người có công rất lớn.
Mà với cục diện hôm nay, cho dù Lạc Khải có rời khỏi Phạm thị hay không, ông cũng đã rất khó khống chế được người này.
Không biết liệu có phải vì những năm này ông buông lỏng cho Lạc Khải ở tập đoàn Phạm thị thoải mái muốn làm gì thì làm nên mới dưỡng thành mối họa ngày hôm nay hay không?
"Danh dự của nhà họ Phạm?" Phạm Uyển Viện cười khẩy hỏi ngược lại, "Ba cũng quan tâm sao?"
"Không phải ta phản đối con li hôn với Lạc Khải." Phạm Nhân Kính cũng không vì vậy mà tức giận, thái độ của ông ngược lại khiến Phạm Uyển Viện rất ngạc nhiên.
"Vậy ba tìm con về là gì chuyện gì?"
"Con với Lạc Khải bao giờ thì làm xong thủ tục?"
"Không biết." Hôm đó ở nhà lớn họ Phạm ở Singapore, hai người nói chuyện không thành, sau đó bà bay thẳng về Luân Đôn, không hỏi han gì đến nữa.
Ông muốn luật sư riêng của mình thảo lại thỏa thuận li hôn thì bà có nghĩa vụ phải ở lại đó chờ ông sao?
Bà đã chuẩn bị sẵn tất cả, chỉ cần ký tên là ông có thể tự do rồi, thế mà ông lại không muốn.
Nhưng không muốn cũng không được.
Nhất định phải li hôn.
Nhưng bà cũng không vội, đến lúc đó người vội chắc phải là vị Irina tiểu thư bụng to vượt mặt kia mới phải. Hoặc có lẽ ông sẽ cùng người yêu đầu nối lại tình xưa cũng không chừng.
Nhưng mặc kệ là ông muốn ở với ai, chuyện đó đã không còn liên quan gì đến bà.
"Charlie cũng li hôn rồi." Phạm Nhân Kính đột nhiên thốt lên một câu.
"Charlie li hôn thì liên quan gì đến con?"
Phạm Uyển Viện biết Charlie mà cha mình vừa nhắc đến chính là người từ nhỏ cùng cô lớn lên, cùng nhau đi học kia. Trước đây tình cảm giữa họ quả thực rất tốt nhưng từ khi cô kết hôn sớm, giữa họ đã từ lâu chẳng còn liên lạc.
Sau này Charlie cũng kết hôn, trong cái xã hội thượng lưu nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ kia, bà với vợ ông cũng thường gặp nhau, còn thường cùng nhau đi Spa làm đẹp, giữa những lần trò chuyện bà nhận ra tình cảm giữa họ khá tốt, không ngờ lại cũng đi đến bước này.
Xem ra trên đời này không có thứ gì thật sự bền lâu.
"Con li hôn, nó cũng li hôn, con nói có liên quan nhau hay không?" Phạm Nhân Kính điềm nhiên nói.
Có nhầm lẫn hay không vậy? Bà còn chưa li hôn thì cha của bà đã vội giúp bà tìm một mối khác rồi sao? Phạm Uyển Viện biết Phạm Nhân Kính nhất định có mục đích riêng.
Cha của Charlie với cha của bà là người quen biết cũ, trên tay còn nắm không ít cổ quyền của tập đoàn Phạm thị, chỉ là ông không thích tham dự vào việc kinh doanh nhưng cũng không muốn bán lại số cổ quyền đó cho Phạm Nhân Kính mà bản thân Charlie là người thừa kế thứ hai của tập đoàn Stanley, đương nhiên hai người này ai cũng có giá trị lợi dụng đối với Phạm Nhân Kính.
Mục đích của ông khi muốn lôi kéo bà và Charlie hoàn toàn không thoát khỏi danh và lợi hai thứ này.
Trong mắt ông, chẳng lẽ ngoài danh vọng và tiền bạc thì chẳng còn thứ gì khác nữa sao?
Năm đó mẹ vì sao lại chịu gả cho một người đàn ông như vậy chứ? Cũng may mẹ đã qua đời sớm, không tận mắt nhìn thấy những hành vi vô sỉ khiến người ta thống hận không thôi của ông, bằng không nếu không li hôn chắc cũng bị ông chọc cho tức ch.ết.
"Con sẽ không để ba khống chế cuộc đời của con đâu."
Lúc đầu bà đồng ý gả cho Lạc Khải, ông tưởng bà tuổi nhỏ không hiểu chuyện sao? Không phải như vậy! Bà chỉ vì thích ông nên mới đồng ý gả cho ông.
Nhưng bà bây giờ đã không còn là cô nữ sinh mười tám tuổi năm ấy nữa, những chuyện bà không muốn làm, ai cũng không thể miễn cưỡng được.
"Nếu như đã về, có thời gian thì gặp mặt Charlie bồi dưỡng tình cảm." Phạm Nhân Kính vẫn không giận, hòa hoãn nói.
"Cho dù con có li hôn thì cũng sẽ không có cơ hội với Charlie, ba đừng cố gán ghép nữa. Nếu như không có chuyện gì nữa, con đi trước." Phạm Uyển Viện cảm thấy mình đã không cần thiết tiếp tục ở lại đây, nói xong bà xoay người rời đi.
"Con không muốn dây dưa với người ta thì cũng đã dây dưa rồi!"
"Là ý gì?" Phạm Uyển Viện khựng bước, quay đầu lại, "Ba lại làm gì nữa rồi?"
"Không làm gì cả. Chỉ là không muốn Lạc Khải dùng cách kia làm mất mặt Phạm Nhân Kính ta." Phạm Nhân Kính ngạo nghễ nói.
"Rốt cuộc ba đã làm gì rồi?" Phạm Uyển Viện sốt ruột tiến lên mấy bước hỏi.
"Tự mình xem thì biết." Phạm Nhân Kính đem quyển tạp chí đặt trên đầu gối đưa đến trước mặt con gái.
Phạm Uyển Viện đón lấy, đập vào mắt bà là tiêu đề thật lớn của một bài báo: “Cuộc li hôn của Uyển Viện – Phạm chính thức tiến hành”
Vội vàng lật tới trang có nội dung...
“... Theo tin tức nhận được từ Phạm Nhân Kính, chủ tịch của tập đoàn Phạm thị, cha của Uyển Viện – Phạm, tình cảm giữa hai vợ chồng Uyển Viện – Phạm và Lạc Khải sớm đã rạn nứt, hai năm nay gần như là sống li thân...”
“... Tình cảm giữa Uyển Viện – Phạm và người bạn thời thanh mai trúc mã của bà, người thừa kế thứ hai của tập đoàn Stanley – Charlie dường như đang sống lại, sau khi Charlie li hôn, Uyển Viện – Phạm cũng mượn cơ hội Lạc Khải có tư tình mà đề xuất li hôn...”
“... Hai người vừa mới li hôn sẽ đính hôn trong thời gian sớm nhất. Điều này cũng chứng minh tập đoàn Phạm thị và tập đoàn Stanley sắp tới sẽ có một sự hợp tác chiến lược, cùng nhau đón lấy một tương lai huy hoàng...”
Cha bà đường đường là chủ tịch của một tập đoàn đa quốc gia thế mà lại mượn tay giới truyền thông để gây sức ép với con gái mình?!