Chương 18: Hủy hoại ngươi, bắt đầu từ danh tiếng

Một nha đầu vội vàng chạy tới đỡ Tạ Vân Lam, “Đại tiểu thư, người bị sao vậy, không thoải mái ở đâu sao? Có muốn nô tỳ đi gọi đại phu tới khám không?”


“Cút ngay!” Tạ Vân Lam cầm một chiếc ly ném về phía nha đầu kia, chiếc ly đó bay thẳng đến trán nàng ta, vài giọt máu tươi nhỏ xuống mặt đất.
Nha đầu bị hù dọa không ít, nhưng cũng không dám lau máu trên trán mình, vội vàng quỳ xuống, “Tiểu thư, nô tỳ đáng ch.ết, nô tỳ đáng ch.ết,…”


“Ngươi thật sự đáng ch.ết, các ngươi đều đáng ch.ết!”
Có phải nghĩ rằng nàng mất thể diện còn chưa đủ? Đại phu, đại phu! Đều do cái tên Quan đại phu ch.ết bằm đó gây họa! Không, đều là do Tạ Vân Hi!
Hai người đó, nhất định nàng sẽ không bỏ qua!


“Ngươi, nhanh mời đại phu nhân tới đây, các di nương dám đứng ngoài cửa trêu chọc bổn tiểu thư, để đại phu nhân giáo huấn lại bọn họ!” Bọn họ ngứa da có phải không?


“Nhưng mà, nô tỳ nghe Lưu ma ma bên cạnh đại phu nhân nói, đại phu bị bị lão phu nhân gọi tới phòng niệm Phật rồi, phải tới giờ Dậu mới để đại phu nhân về lại viện.”


Cái gì? Giờ Dậu mới cho trở về, chẳng lẽ lão phu nhân muốn phạt mẫu thân sao? Tạ Vân Lam càng thêm nóng ruột, “Ngươi, gọi là Hỉ Tử có phải không? Ra ngoài đuổi ba di nương kia đi đi!”
“… Vâng!” Hỉ Tử lo lắng bò dậy từ dưới đất đi ra ngoài.


available on google playdownload on app store


Một nha đầu nhỏ tuổi hơn bưng ly trà dâng lên, Tạ Vân Lam thuận tay cầm lấy nhấp một hớp, bỗng “Choang” một tiếng, ly trà bể tang tành trên mặt đất.


“Ngươi muốn hại ta ch.ết sao?” Trà gì mà nhiều bọt vậy? Chẳng khác gì nước rửa chén! Nếu không phải tiện nha đầu Tạ Vân Hi dẫn nàng tới chỗ lão phu nhân, làm sao chuyện nàng mang thai lại để người ngoài biết?


Tiểu nha đầu sợ hãi ngồi xổm xuống nhặt mảnh sứ vỡ, có lẽ là người hầu lần đầu đến hầu hạ trong phòng, cả người hoảng loạn, lo sợ không ngừng dâng lên.


Tạ Vân Lam càng thêm tức giận, nàng đường đường là đích nữ nhưng lại để người hầu chả biết lễ nghi gì hầu hạ! Nếu người ngoài biết còn không bị cười nhạo sao?
Càng nghĩ trong lòng càng tức giận, nàng nâng chân lên đá một cước vào ngay ngực nha đầu kia.


Nha đầu kia ôm ngực, nước mắt rơi xuống không dám lên tiếng.
“Đồ vô dụng! Ngay cả pha trà cũng không được, cút ra ngoài!”
Phát hỏa xong lại cảm thấy bụng co rút đau đớn, nhưng nàng ta chỉ biết cắn răng chịu đựng.


Chuyện xảy ra quá đột ngột, trợ thủ đắt lực nhất bên ngoài đã bị đuổi đi hết, nàng đành phải gọi hai thị nữ đứng ở cửa vào hầu hạ tạm thời.
Nhưng dù thế nào cũng không thể tốt như cũ được, ở bên ngoài người khóc, người lại nhục mạ nàng, càng khiến nàng tâm phiền ý loạn.


Trọng viện, Lai Quý Gia đã dẫn mẹ mìn tới, ba di nương không đợi Hỉ Tử tới đuổi mà đã nhanh chóng chạy đi nhanh như khói, mấy người đó cũng không muốn chọc tới Lai Quý Gia đâu. Mà nha đầu cùng bà tử thấy việc đuổi đi là thật sự, càng ra sức khóc to thêm.


Không khóc sao được? Đuổi ra ngoài đã đành, còn bắt họ xuất phủ mà không có gì bên mình, ngay cả y phục cũng không cho mang theo, không phải bắt các nàng ch.ết rét sao?


Nếu có người nhà thân thích ở Kinh thành còn có được sự giúp đỡ, còn đây đều là những người bơ vơ, làm sao mùa đông này có thể sống nổi?
Ai có thể để ý đến các nàng chứ? Người trên đã có lệnh, trước khi trời tối phải đưa người rời đi.


Lai Quý Gia không chần chừ mà lôi các nàng ra khỏi Lam Viên.
Lục Châu cùng Hồng Châu đi tới, chia quần áo thành sáu phần rồi đưa tận tay cho các nàng ta. Sáu người kia kinh ngạc nhìn đống quần áo.


“Tam tiểu thư nói, mọi người ở Tạ phủ nhiều năm như vậy, dù không có công lao thì cũng làm phiền mọi người nhiều, nên đưa tới một chút tâm ý của tiểu thư.


Bên ngoài rất lạnh, sau khi rời phủ thì mọi người nhớ bảo trọng. Các ngươi cũng đừng trách đại tiểu thư, chuyện như vậy không phải do nàng ta làm chủ đâu.”


Lục Châu dịu dàng nói, nhưng lúc này trong bụng lại đang nén cười, một bên là chủ tử hầu hạ đã hơn mười năm, một bên là tam tiểu thư vô dụng khiến các nàng ta luôn không vừa mắt, mấy người đó đưa tay nắm lấy đống quần áo cùng chút tiền ít ỏi, tuy ít như vẫn đủ để giữ ấm qua mùa đông này, trong lòng dâng lên trăm loại cảm xúc.


Không phải đại tiểu thư làm chủ, nhưng chuyện như thế này càng giấu đầu lại càng hở đuôi, càng làm người ta nghi ngờ. Trong lòng mọi người đã bắt đầu thay đổi.
Nhất là chuyện trước kia đã cười nhạo tam tiểu thư, bọn họ xấu hổ đến mức muốn tìm một cái hang nào đó để chui vào.


Có bà tử còn quỳ xuống, khóc đến mức trên mặt toàn là nước mắt, “Hai vị cô nương, hãy thay nô tỳ cảm ơn tam tiểu thư, có cơ hội nhất định ta sẽ báo đáp ơn nghĩa của tiểu thư…”
Hồng Châu khoát tay, “Đứng lên đi, cũng không có nhiều tiền…”


Tiền không nhiều nhưng cũng có lòng, đại tiểu thư nhiều tiền nhưng cũng không chi ra dù là một đồng!
Lục Châu đi tới trước mặt Hương Xảo nói nhỏ vào tai nàng ta mấy câu, Hương Xảo liền thay đổi nét mặt, “Chuyện đó ta cũng không biết, sao lão phu nhân lại muốn làm như vậy?”
“Tại sao ư? Vì…”


Hai người bên này còn đang thầm thì, Lai Quý không nhịn được, “Lục Châu cô nương, chuyện như vậy mà tam tiểu thư nên ít xen vào sẽ tốt hơn.” Nói rồi đẩy Lục Châu qua một bên, đẩy sáu người kia đi tới cửa phủ.


Hương Xảo nghĩ làm sao mấy người kia lại có thể chịu thua thiệt như? Nếu là vì các nàng phạm sai lầm mà bán đi, giá trị thấp không nói, chỉ sợ không ai muốn mua, nhưng phải nói là chủ nhà vì tức giận mà đuổi các nàng ra khỏi phủ, vậy thì sẽ không nói đến chuyện đưa trở về.


Sau khi Hương Xảo tung lời đồn ra khỏi Tạ phủ, đại tiểu thư của Tạ phủ chưa gả đã có thai, sau khi lão phu nhân biết chuyện, cho rằng có người trong phủ truyền ra ngoài nên trong cơn tức giận đã cho bán toàn bộ nha hoàn bên cạnh.


Có câu: Chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu truyền xa ngàn dặm. Đặc biệt là chuyện của các tiểu thư khuê phòng, cho đến buổi chiều thì Tạ Vân Lam là cái tên bị nhắc tới nhiều nhất trong các chủ đề được nói đến trong các quán trà, danh hiệu một người dịu dàng, khéo léo, hiểu biết lễ nghĩa đã xuống dốc không phanh.


Trong Tạ phủ, mấy nha đầu trốn sau các viện cũng bàn tán chuyện này, Vân Hi nghe xong cũng cười nhẹ đi ngang qua.
Tạ Vân Lam, hủy hoại ngươi, bắt đầu từ danh tiếng. Mặc dù Tấn Vương phủ xuống dốc, nhưng cũng là hoàng thân trăm năm, không biết Tấn Vương phi trước kia có muốn ngươi trở thành con dâu hay không?


Trong Hi Viên, Vân Hi đang ngồi trầm tư bên lò sưởi, chỉ nghe thấy có giọng nha đầu bên ngoài truyền tới.
“Nhị phu nhân…”


“Tay của Tam tiểu thư đang bị thương, các người cẩn thận một chút, đừng để tiểu thư đụng vào nước, càng không thể nghịch tuyết.” Hạ Ngọc phân phó với mấy nha đầu cùng bà tử.
Vân Hi vén rèm ra bên ngoài, thấy Hạ Ngọc đang nói, nha đầu bên cạnh bà còn bưng theo một chiếc khay.
“Nương.”


“Ngồi xuống đi, để nương xem tay con nào, sớm biết việc trong Tiêu Viên ầm ĩ như vậy, nương sẽ không đồng ý cho con đi, còn khiến tay con bị thương.” Hạ Ngọc vừa làm bộ tức giận kéo tay Vân Hi, lại kêu nha đầu kia bưng nước nóng lại.


Thật ra thì vết thương trên tay cũng không lớn, cũng chỉ bị thương ngoài da, nhưng gương mặt của Hạ Ngọc rất lo lắng, băng bó cũng vô cùng tỉ mỉ.


Sau giờ Ngọ, ánh mặt trời ấm áp chiếu lên mặt bà, khiến sắc mặt bà càng thêm dịu dàng. Trên búi tóc cao còn gắn thêm một chiếc trâm, nhìn chất lượng thì cũng không phải loại tốt lắm, mà hình dáng thì cũng đã lỗi thời.


Gương mặt Hạ Ngọc hình trứng ngỗng, hai hàng lông mày như lá liễu, ánh mắt cong cong biết cười, da trắng như sứ. Nàng ăn mặc không hoa lệ nhưng đồ nàng mặc lại có phong cách riêng, cả người toát ra vẻ tri thức, xuất thân nghèo khổ nhưng không sủng nịnh ai bao giờ.


Dáng dấp bà không xấu, ít nhất là không thua An thị, toàn thân cũng không mất đi khí chất của một người chủ mẫu. Tại sao lại phải ngấm ngầm chịu đựng trong phủ? Để cho An thị hống hách cũng là vị tự vệ, nhưng cũng không cần tỏ ra xa lạ với Tạ Thượng thư như vậy, không phải đây là đường lui sao?


“Nương, không biết phụ thân đang làm gì? Chúng ta tới xem một chút đi!” Vừa đúng cơ hội thăm dò tình hình ở Thuận Thiên phủ.
Hạ Ngọc cũng không ngẩng đầu lên, “Nương có chút chuyện, không đi được, con muốn thì đi một mình đi.”
Nương bất kể phụ thân có chuyện gì hay sao?


“Nương…”
“Nương còn phải đi cho người may đồ mới cho con, nương về viện đây, con đi đi.” Nói xong bà đứng dậy ra khỏi Hi Viên.
Lời nói của Hạ Ngọc với Tạ Thượng thư vô cùng xa cách, khiến cho Vân Hi cũng bị ảnh hưởng.


Người ta thường nói con gái là nhịp cầu để nối cha mẹ lại với nhau, Hạ Ngọc lại cao ngạo không chịu cúi đầu, lập tức rời khỏi như vậy.


Nhưng nàng không cam lòng, có thể nào để cho An thị hô mưa gọi gió ở An thị sao? Nàng cũng là đích nữ ở trong phủ, còn là do vợ cả sinh ra, có thể nào yếu kém hơn Tạ Vân Hương do di nương sinh ra?






Truyện liên quan