Chương 65: Bọn họ không vui, nàng liền phấn chấn
Edit: Quan Vũ.
Phàn Dương Vương phủ ₯‖ẽễὪ ĐD@"p LL₤ἒ QQῴΰΎ dddὌὌṅ náo nhiệt cả đêm, cũng bất an cả đêm luôn.
Từ đường chính là nơi thờ cúng bài vị của tổ tiên, bị hỏa hoạn tất nhiên là có điềm xấu, huống chi là bị lửa thiêu rụi?
Ban đầu, Thẩm Cẩm Thành cho phong tỏa tin tức, rồi phái người đi dò la một phen, không tr.a ra được một chút dấu vết phóng hỏa do con người làm ra nào.
Từ đường bị đốt cháy tới thành tro tàn cũng chỉ trong thời gian nửa khắc đồng hồ, dù là ai đó cũng nghĩ rằng định bỏ thêm trấu, rượu trắng, những vật dễ cháy mới có thể đạt được hiệu quả như thế.
Mà tối hôm qua Quân Khởi La vẫn chưa dùng vật dễ cháy gì cả, chỉ tốn chút nội lực xúc tác thế lửa càng cháy càng mạnh, chờ tới khi người cứu hỏa tới rồi thì từ đường đã bị thiêu hơn phân nửa, đã không thể xoay chuyển tình thế rồi.
Làm sao có thể tr.a ra nữa chứ?
Thiệu thị luôn tin Phật, bất ngờ nghe tin từ đường tự dưng bốc cháy, bài vị tổ tông cũng không được lấy ra một cái nào, ý niệm đầu tiên nảy ra trong đầu là nghi ngờ có phải những chuyện xấu năm đó đã bị ông trời biết rồi không, nên mới báo ứng lên đầu bọn họ, khiến cho tổ tiên dưới đất của bọn họ gặp phải tai ương.
Cái này, bảo bà sau trăm năm còn có mặt mũi gì để gặp họ?
Bà càng nghĩ càng cảm thấy là đúng như thế, không thở nổi, lại ngất đi, nhưng bị sốt, rồi nói mớ. Rõ ràng bị cháy tới u mê luôn, miệng vẫn la: “Đúng là báo ứng, đúng là báo ứng mà!”
Bà ta ngất một cái, khiến cho đám người Thẩm Cẩm Thành, Chu thị bị giày vò hơn nửa ngày.
【Xin hãy giữ nguyên tình trạng của bản edit! Xin cảm ơn!】
Cho đến khi mọi chuyện xong xuôi, thì trời đã sáng hẳn, Thẩm Cẩm Thành hoàn toàn không có tâm lực đi vào triều sớm, đành phải phái người vào triều xin phép. Ai ngờ đang chuẩn bị đi nghỉ một lát, chuyện từ đường Thẩm thị bị cháy truyền khắp kinh thành, bách tính đều biết hết.
Ai cũng nói rằng cả nhà Thẩm Cẩm Thành làm nhiều chuyện thất đức, chọc giận ông trời, ₯‖ẽễὪ ĐD@"p LL₤ἒ QQῴΰΎ dddὌὌṅ mới thiêu từ đường của nhà hắn.
Quân Khởi La nghe Nhạc Sênh, Nhạc Tiêu nói chuyện này, quả thật muốn cười sặc.
Không thể trách não của chúng bách tính nghĩ ngay rằng, ngay cả ông trời cũng tức giận loại chuyện này cũng lôi ra hết, thật ra là kết quả do Long Dận phái người âm thầm truyền bá đi.
Quân Khởi La xoay người đứng dậy khỏi nhuyễn tháp, nói: “Nhạc Sênh, Nhạc Tiêu, chúng ta về kinh lâu như vậy, vẫn chưa ra ngoài đạo phố bao giờ, hôm nay tâm tình của ta vui vẻ, vậy nên mang các ngươi ra ngoài chơi, thuận tiện nếm thử mỹ thực của Nhất Phẩm Lâu có thật sự xứng danh đệ nhất kinh thành hay không.”
“Dạ dạ.” Nhạc Tiêu vỗ tay nói: “Nghe nói có một nhà Tụ Bảo Trai, cho tới nay, trang sức bên trong luôn đa dạng, dường như các nữ tử quý tộc trong kinh đều đặt trang sức ở đó, chúng ta cũng đi xem một lần đi.”
“Ta nghe nói xiêm y ở Thượng Y Hiên cũng rất đẹp.” Nhạc Tiêu cũng nói.
“Được, hôm nay, tiểu thư ta sẽ tặng cho các ngươi mỗi người một bộ trang sức ở Tụ Bảo Trai, hai bộ xiêm y ở Thượng Y Hiên.” Quân Khởi La hào phóng nói.
“Tiểu thư vạn tuế!” Nhạc Sênh ôm một cánh tay của Quân Khởi La, nhanh chân rướn người lên.
“Được rồi được rồi, nhưng đừng có trét nước miếng lên mặt ta.” Quân Khởi La lập tức nói để ngăn lại. Điều này, nàng hoàn toàn tin tưởng, từ xưa đến nay, chỉ cần là nữ tử, thì không thể không thích trang sức quý báu và xiêm y tinh mỹ đâu!
Phàn Dương Vương phủ ở khu vực phồn hoa nhất trong kinh thành, ra cửa, quẹo hai con đường chính là khu náo nhiệt, mà Tụ Bảo Trai và Thượng Y Hiên là cửa hàng thứ nhất thứ nhì trong kinh thành, cũng có cửa hàng ở khu náo nhiệt. Cho nên các nàng cũng không cần chuẩn bị xe ngựa, định đi bộ đến.
【Xin hãy giữ nguyên tình trạng của bản edit! Xin cảm ơn!】
Mấy người nói đi là đi.
Đi thẳng một mạch, hôm nay không khí của Phàn Dương Vương phủ rất ngột ngạt, đè nén lạ thường, cứng nhắc nặng nề.
Bọn họ không vui, ₯‖ẽễὪ ĐD@"p LL₤ἒ QQῴΰΎ dddὌὌṅ Quân Khởi La thì thích ý, đi dọc đường lại hát ca những điệu hát dân gian.
Nhưng tinh thần phấn chấn này kéo dài đến cửa lớn của Vương phủ, thì tiện nhân Long Túc Vân đi tới trước mặt nên dừng lại.