Chương 87: Câu chuyện nhỏ số 12 - Tình địch
Mãi đến năm Hoa Dao mười tám tuổi, Mục Huyền mới quyết định cưới cô. Mỗi khi hồi tưởng lại, Mục Huyền đều cảm thấy thất sách, không biết từ năm mười lăm đến mười tám tuổi, cô có từng tiếp xúc với người con trai nào khác?
Tất nhiên, từ phản ứng ngượng ngùng của Hoa Dao, có thể thấy cô không có kinh nghiệm với đàn ông. Nhưng văn minh Trái Đất không bảo thủ. Theo tư liệu điều tr.a của Mạc Lâm, thiếu nữ mười mấy tuổi mất trinh triết không phải là hiếm, ôm ấp và hôn hít là chuyện thường ngày.
Vậy người phụ nữ anh yêu thương có từng hôn người đàn ông khác? Rung động trước người đàn ông khác?
Thời gian đó, Mục Huyền và Hoa Dao mới xác nhận mối quan hệ không bao lâu, cũng là thời điểm ngày đêm dính lấy nhau như keo con voi. Một hôm, nhân lúc Hoa Dao bị chinh phục đến mức toàn thân mềm nhũn, không còn sức lực, Mục Huyền ôm cô vào lòng, cất giọng nhàn nhạt: “Hoa Dao, em đã từng tiếp xúc thân mật với người đàn ông khác lần nào chưa?”
Hoa Dao suýt nữa hỏi lại: ‘Mức độ như thế nào được coi là tiếp xúc thân mật?’ Nhưng cô lập tức cảnh giác, kiên định lắc đầu: “Không, đến nắm tay cũng chẳng có nữa là...”
Tất nhiên cô chưa từng nắm tay con trai, chỉ là trao tặng nụ hôn đầu...
Có điều, cậu con trai Hoa Dao trao tặng nụ hôn đầu trông như thế nào, cô cũng chẳng nhớ rõ.
***
Diện mạo sáng sủa.
Lông mày rậm, mắt to, ngũ quan cân đối, khí chất không tầm thường.
Mục Huyền chau mày nhìn chàng thanh niên trẻ tuổi đẹp trai và ôn hòa trên tấm ảnh: “Là cậu ta?”
Mạc Phổ mất nửa tháng điều tr.a mới ra kết quả. Nghe ngài chỉ huy hỏi vậy, anh ta âm thầm thở dài: “Vâng ạ.”
Mục Huyền lại đảo mắt qua tư liệu: Thủ khoa đại học ngành kỹ thuật của tỉnh K, sinh viên xuất sắc đại học X, bố là bộ trưởng bộ XX, mẹ là viện trưởng viện XXX. Sau khi tốt nghiệp, tự thành lập công ty XXX, chỉ trong hai năm đã trở thành doanh nghiệp mũi nhọn của tỉnh.
Kết luận là... một người đàn ông rất xuất sắc.
Người đàn ông cướp nụ hôn đầu của Hoa Dao... vô cùng xuất sắc.
“Có cần quyết đấu với cậu ta không ạ?” Mạc Phổ dè dặt hỏi. Thật ra vấn đề này hoàn toàn không công bằng. Một người đàn ông Trái Đất xuất sắc cỡ nào, cũng không phải là đối thủ của hoàng tử có sức chiến đấu cấp S.
Mục Huyền trầm mặc trong giây lát, lắc đầu.
Buổi tối hôm đó khi về phòng, Hoa Dao phát hiện Mục Huyền rõ ràng có tâm sự. Bởi vì thấy cô đi ra khỏi nhà tắm, anh không lao đến đẩy cô xuống giường như thường lệ, mà chỉ nhìn cô chăm chú, ánh mắt sâu thẳm khó dò.
Ánh mắt của Mục Huyền khiến Hoa Dao hơi kinh sợ. Sau khi kết thúc cuộc ân ái, Hoa Dao càng cảm thấy bất ổn. Bởi vì mọi bữa, cô đều nằm xem tivi, còn anh chuyên tâm ɭϊếʍƈ thân thể cô. Trong khi đó, hôm nay Mục Huyền nằm thẳng trên giường, nói nhỏ: “Hoa Dao, ɭϊếʍƈ tôi.”
Hoa Dao đỏ mặt.
ɭϊếʍƈ anh?
Thân thể trắng nõn của anh nằm bất động trên giường, trông giống bức tượng điêu khắc bằng đá, đẹp đẽ vô cùng, rắn chắc vô cùng, đồng thời không thể không thừa nhận, cũng rất... gợi cảm.
Hoa Dao thẹn thùng lắc đầu: “Em...”
“Mau ɭϊếʍƈ tôi.” Mục Huyền giữ gáy cô, đến trước ngực anh: “Nghe lời.”
ɭϊếʍƈ thì ɭϊếʍƈ.
Lúc đầu lưỡi chạm vào da thịt Mục Huyền, Hoa Dao mới có cảm giác, cơ bắp của anh mềm dẻo có tính đàn hồi, không quá cứng cũng không quá mềm. Khác với làn da trắng trẻo sạch sẽ thơm tho, mỗi bắp thịt của anh đều rắn chắc, tràn đầy sức mạnh.
Mới ɭϊếʍƈ láp một chút, Hoa Dao đã động tình. Khi giải quyết xong nửa thân trên, cô hoàn toàn ý loạn tình mê, nhìn anh bằng ánh mắt mơ mơ màng màng. Mục Huyền nhận ra tâm tư của cô, liền kéo cô ngồi lên người anh, không rời mắt khỏi gương mặt đỏ bừng của cô, thân dưới của anh bắt đầu luật động điên cuồng.
Kết quả, mãi đến nửa đêm, Mục Huyền mới hài lòng. Cũng phải nói thêm, buổi tối hôm đó, Mục Huyền đặc biệt dịu dàng, đặc biệt quấn quýt dây dưa.
Nửa đêm, Mục Huyền đã ngủ say. Bởi vì ban ngày ngủ quá nhiều nên Hoa Dao không buồn ngủ, cô thức dậy mở máy vi tính nghịch ngợm. Sau đó, cô đột nhiên phát hiện một thư mục bí mật mang tên ‘Đối thủ không thể xem thường’. Trầm tư vài giây, Hoa Dao thử nhập mật mã, là sinh nhật của cô.
Quả nhiên mật mã thông qua. Hoa Dao mở ra xem, bên trong xuất hiện tấm ảnh chụp một người đàn ông trẻ tuổi, trông hơi quen quen. Lại xem thêm tài liệu, Hoa Dao trợn mắt, đây chẳng phải là đối tượng cô trao nụ hôn đầu hay sao?
Hoa Dao cảm thấy kinh ngạc trước tiên, sau đó là kinh hãi. Cuối cùng, nhớ đến sự dịu dàng say mê của Mục Huyền tối nay, nhớ đến chuyện anh bắt cô ɭϊếʍƈ toàn thân anh, cô bất giác mềm lòng.
Trong đầu vụt qua một ý nghĩ, Hoa Dao liền đổi tên thư mục thành ‘Người qua đường chẳng liên quan’.
Ngày hôm sau, khi Mục Huyền ngồi trước máy tính xử lý quân vụ, Hoa Dao cầm cốc trà lặng lẽ quan sát anh từ phía xa. Một lúc sau, khóe miệng Mục Huyền cong lên, để lộ ý cười vui vẻ. Hoa Dao cũng mỉm cười, nước trà rất đắng, nhưng cô ngược lại cảm thấy rất ngọt ngào.