Chương 88: Ngoại truyện 1 - Người – Thú

Kể từ lần Mục Huyền nhắc tới chuyện muốn Hoa Dao làʍ ȶìиɦ với anh trong hình dạng thú, cô liền chột dạ lo lắng. Bởi vì cho đến tận bây giờ, Mục Huyền cũng không phủ định khả năng làm chuyện đó. Anh chỉ nói sẽ chờ, chờ đến khi cô cam tâm tình nguyện.


Nhưng vấn đề vướng mắc ở chỗ, cô có nên cam tâm tình nguyện hay không?
Về phía Mục Huyền, dù đã nói bóng gió đề cập đến chuyện người và thú giao hợp, nhưng vì lời cam kết tôn trọng cô nên anh buộc phải cấm dục khổ sở, chờ đến ngày Hoa Dao gật đầu đồng ý.


Mục Huyền đợi nhiều ngày, Hoa Dao vẫn còn tỏ ra lưỡng lự. Chỉ cần nhắc đến từ ‘thú’ là cô liền đỏ mặt. Thậm chí khi thấy đám lông rậm rạp dưới bụng anh, cái đầu nhỏ bé của cô không biết nghĩ tới điều gì mà gương mặt lúc thì đỏ bừng, chốc lại chuyển sang trắng bệch.


Dáng vẻ nũng nịu nhăn nhó và nhạy cảm của Hoa Dao đã thành công khiến cơ thể Mục Huyền bùng lên một ngọn lửa dục vọng chưa từng có. Cuối cùng, thuộc tính ‘phúc hắc’ đã chiến thắng bản chất thật thà trời sinh, anh bắt đầu hết nói xa lại nói gần, thẳng thắn đề cập và ám chỉ đủ kiểu, chậm rãi tiến từng bước một.


Ví dụ sau một buổi ân ái, Mục Huyền vuốt ve kẽ mông trắng muốt mịn màng của Hoa Dao, giả bộ vô tình hỏi: “Em còn nhớ hình dạng thú của anh không?”


Hoa Dao lập tức đờ người, sau đó cô trở mình cúi đầu, giả vờ mệt mỏi nhắm mắt, miệng lẩm bẩm: “Em buồn ngủ quá... Chúng ta ngủ thôi, đừng nói chuyện nữa.”


available on google playdownload on app store


Lại một lần khác Hoa Dao đang tắm, Mục Huyền biến thành hình dạng thú đi vào. Trước ánh mắt kinh ngạc của cô, vẻ mặt Mục Huyền vẫn thản nhiên như không. Anh thong thả bước tới vòi hoa sen, mông thú to khỏe đối mặt Hoa Dao, để cô nhìn rõ vật thô cứng to lớn giữa hai chân anh.


Ai ngờ vừa quay người, Mục Huyền thấy Hoa Dao trần truồng bỏ chạy ra ngoài, cô cất giọng hơi run run: “Anh tắm trước đi, cứ tắm từ từ, em không làm phiền.”
Chứng kiến Hoa Dao hoảng hốt bỏ chạy hết lần này đến lần khác, Mục Huyền trầm mặc không lên tiếng.
***


Cuối cùng, vào một buổi tối trăng thanh gió mát, lúc Hoa Dao bị Mục Huyền làm cho thần trí điên đảo, anh đột ngột rút vật cứng ra ngoài, đón nhận ánh mắt tràn ngập nỗi thất vọng của cô. Tay trái Mục Huyền khẽ nâng cằm Hoa Dao, tay phải luồn xuống phía dưới, mơn trớn khu vườn ẩm ướt của cô, nhẹ nhàng hỏi: “Hoa Dao, chúng mình thử làm trong hình dạng thú nhé?”


Mặt Hoa Dao đỏ ửng ngay tức thì, cô quay đầu đi chỗ khác định trốn tránh. Nhưng làm sao cô có thể đọ sức với Mục Huyền, mặt cô bị anh giữ chặt, bên dưới bị anh thuận thế chọc một ngón tay vào bên trong. Ngón tay anh không nhanh không chậm ra ra vào vào, giống như đang tấu khúc dạo đầu của một bản nhạc kích tình.


Mục Huyền cũng không vội ép buộc Hoa Dao, anh chỉ nhìn cô chăm chú bằng ánh mắt sâu thẳm và sáng rực: “Hoa Dao, anh muốn cùng em thưởng thức khoái cảm cực hạn.”


Ưu điểm lớn nhất của Hoa Dao là lương thiện, còn khuyết điểm lớn nhất là dễ mềm lòng. Nghe những lời này của Mục Huyền, cô vừa cảm động vừa rung động, chút lý trí cuối cùng dần dần tan rã: “Nhưng mà em sợ...”


Câu nói của cô chẳng khác nào đồng ý. Gương mặt tuấn tú trắng nõn như ngọc của Mục Huyền lộ vẻ vui mừng, anh mỉm cười nói: “Đừng sợ, cứ giao tất cả cho anh.”


“Ừm.” Hoa Dao xấu hổ đến mức mặt đỏ bừng bừng như quả cà chua chín. Thật ra, cô không sợ Mục Huyền làm cô đau, anh yêu thương cô như vậy, chắc chắn sẽ không khiến cô bị tổn thương hay khó chịu. Chỉ là cô vẫn không thể khống chế bản thân sợ hãi và kháng cự.


Trong lúc Hoa Dao còn đang thấp thỏm căng thẳng, người đàn ông bên cạnh đã biến hình. Cơ bắp của anh lúc này rắn chắc hơn con người, thân hình tráng kiện hơn dã thú. Đôi mắt thú màu vàng sáng quắc, khuôn mặt dữ tợn, bốn chân thẳng tắp, dáng vẻ của anh khiến người đối diện nảy sinh cảm giác sợ hãi trong lòng.


Tuy rất yêu Mục Huyền, nhưng nghĩ tới cảnh bị anh đè dưới thân như một con thú cái, để mặc anh ra vào luật động, sắc mặt Hoa Dao trở nên cứng ngắc. Biểu cảm của cô rơi vào đáy mắt Mục Huyền, khiến anh bị tổn thương.
Cô vẫn không thích bộ dạng này của anh.


Sau vài giây trầm tư suy nghĩ, Mục Huyền quyết định không bỏ qua cơ hội, mà sẽ từng bước khiến Hoa Dao thích ứng.
Vì vậy, Mục Huyền nghiêng người nằm xuống, thân hình thú to lớn chiếm nửa chiếc giường rộng lớn, anh giơ một móng vuốt cầm bàn tay nhỏ bé của cô kéo xuống bên dưới: “Sờ anh.”


Phán đoán của Mục Huyền quả nhiên không sai, chỉ ở mức độ thân mật này, chướng ngại tâm lý của Hoa Dao không đến nỗi quá lớn. Thậm chí, sự hiếu kỳ còn lấn át cả cảm giác sợ hãi và e dè ban đầu. Cô chỉ đắn đo vài giây, sau đó đỏ mặt dùng hai tay nắm vật cứng. Sự tiếp xúc với bàn tay mềm mại khiến Mục Huyền âm thầm hít một hơi sâu. Hoa Dao ngược lại trợn mắt kinh ngạc: “To quá cơ...”


Nhận xét của cô khiến Mục Huyền rất vui mừng, anh cố đè nén dục vọng đang cuồn cuộn trong cơ thể. Mặc dù vậy, anh cũng suýt nữa đánh mất lý trí. Anh không ngừng nhắc nhở bản thân, bây giờ cần phải nhẫn nại, để sau này có thể hàng đêm giao hoan với cô trong hình dạng thú. Nghĩ vậy, anh mới miễn cưỡng khống chế bản thân, anh nhìn cô và cất giọng dịu dàng: “Hoa Dao, nó thuộc về em.”


Mục Huyền không biết, những lời này khiến thân thể Hoa Dao bứt rứt khó chịu.


Bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn của cô cầm chặt vật thô cứng và lớn hơn so với kích thước của con người. Khi Hoa Dao đưa tay theo nhịp lên xuống với tốc độ không nhanh không chậm, nhịp thở của cô và Mục Huyền trở nên gấp gáp ngay tức thì, thân thể hai người hừng hực như ngọn lửa. Hình dạng của vật cứng đó cũng không giống con người, đỉnh đầu của nó to và tròn hơn, bề ngoài lồi lên vô số mạch chằng chịt. Càng nhìn nó, trong lòng Hoa Dao càng nơm nớp lo sợ, nhưng thân dưới của cô ngược lại càng ẩm ướt hơn.


Phản ứng mãnh liệt của cơ thể Hoa Dao làm sao có thể qua mắt Mục Huyền? Nơi tư mật của cô tỏa ra mùi mật hoa nồng đậm đến nỗi miệng lưỡi anh khô khốc. Anh vô thức muốn khám phá điểm nhạy cảm đó, nhưng chợt nhớ ra bây giờ anh không có ngón tay, chỉ có nanh vuốt sắc nhọn, nếu sờ vào chắc chắn sẽ khiến cô bị thương.


Phải làm thế nào bây giờ?
Gương mặt thú đen sì của Mục Huyền hiện lên một tia ửng đỏ mà Hoa Dao không thể nhìn thấy.


Hoa Dao bỗng dưng cảm thấy một thứ có lông chạm vào nơi nhạy cảm của cô, sau đó từ từ tiến vào bên trong, khiến cô vừa ngưa ngứa, vừa trương trướng. Cả người cô cứng đờ, cô ngẩng đầu liền bắt gặp đôi mắt vàng tràn ngập dục vọng của Mục Huyền, như muốn chiếm đoạt cô ngay lập tức. Hoa Dao lại cúi đầu nhìn xuống.


Đuôi! Không ngờ anh dùng đuôi thăm dò nơi đó của cô!


Mật hoa chảy ra làm ướt đỉnh đuôi, trên đuôi có vô số sợi lông tơ mềm mại, tựa như hàng nghìn hàng vạn bàn tay nhỏ bé, vuốt ve cánh hoa, nhụy hoa. Cảm giác này quá mới mẻ, quá kích thích, và quá bất thường. Hoa Dao thở hổn hển, cất giọng khàn đặc cầu xin anh: “Đừng...”


Ý định ban đầu của Mục Huyền là dùng đuôi thay ngón tay, thăm dò khu vườn bí ẩn của Hoa Dao xem nó đã tiết ra đủ mật, để có thể dung nạp vật cứng to lớn của anh hay chưa? Nhưng nhìn thân thể trắng nõn của cô nằm trước mặt anh, bàn tay mềm mại nhỏ bé nắm chặt vật cứng, cặp mông bị ép nhấc lên, nơi bí ẩn ướt át đã hút nửa non đoạn đuôi, còn cô khó chịu vặn vẹo lắc lư... Hai mắt Mục Huyền tối sầm, anh âm thầm tăng lực đạo, cái đuôi bắt đầu tăng tốc ra vào theo quy luật...


“Thích cái đuôi... của anh không?” Giọng nói trầm khàn vang lên, mang theo ȶìиɦ ɖu͙ƈ nồng đậm.


Hoa Dao xấu hổ và quẫn bách vô cùng. Cô biết rõ làm vậy là không nên, nhưng mà... cảm giác này... dễ chịu ch.ết đi được. Cô đành trầm mặc không lên tiếng, nghe tiếng cười vui vẻ khe khẽ phát ra từ cổ họng của Mục Huyền.


Căn phòng sáng trưng, dã thú đen nhánh nghiêng mặt ngồi tựa trên giường, chân sau ôm người phụ nữ vào lòng. Người phụ nữ đỏ bừng mặt, hai tay túm chặt vật thô cứng to lớn dưới bụng dã thú, đuôi của dã thú chậm rãi ra vào nơi tư mật của người phụ nữ, tiến vào rất sâu, rất sâu... Người phụ nữ theo tần suất ra vào của cái đuôi mà run rẩy kịch liệt. Một người, một thú đều trầm mặc, im lặng hưởng thụ cảm giác kích thích cùng cực này...


Ngay tại thời khắc Hoa Dao sắp đánh mất chính mình, cái đuôi kia dường như cảm nhận được sự thay đổi của cô, liền chậm rãi rút ra. Hoa Dao giương đôi mắt mờ mịt nhìn Mục Huyền, nhưng Mục Huyền tỏ ra rất kiên định. Mãi mới chờ được lần đầu tiên cùng cô quan hệ trong hình dạng thú, anh sao có thể để cái đuôi hoàn thành giai đoạn cuối cùng? Tuy chỉ một đoạn đuôi nhỏ cũng đủ khiến cô thở hồng hộc.


“Nằm sấp xuống.” Mục Huyền đứng thẳng dậy, bốn chân chạm đất, đôi mắt thú nhìn chằm chằm xuống phía dưới bụng Hoa Dao. Khu vườn bí ẩn của cô đã ướt đẫm, tràn ngập mật hoa. Hoa Dao giơ tay che mặt, nằm úp sấp người xuống trước mặt Mục Huyền. Sau đó, cô liền có cảm giác bàn tay thú to lớn ôm lấy thắt lưng cô. Bộ lông thú ấm áp chạm vào lưng và mông cô. Toàn thân Mục Huyền cũng nằm sấp trên người cô.


Cảm giác này quả thật rất kỳ dị, Hoa Dao đột nhiên thấy hoảng sợ. Đến khi vật cứng nóng bỏng ấy đặt ngay ở cửa động hoa của cô, trong đầu Hoa Dao bỗng hiện lên kích thước vật thô mà cô vừa nhìn thấy, nó ít nhất to gấp rưỡi cái của Mục Huyền trong hình dạng con người...


“Không, không chơi nữa!” Hoa Dao giãy dụa bò về đằng trước. Móng thú lập tức giữ chặt eo cô, khiến cô không thể nhúc nhích. Tuy Mục Huyền luôn thương hoa tiếc ngọc với Hoa Dao, nhưng vào thời khắc này, anh làm sao có thể chấp nhận sự cự tuyệt của cô?


“Không được chạy trốn.” Giọng nói khàn đặc nhưng quyết đoán vang lên, Mục Huyền đồng thời điều khiển sức mạnh tinh thần trói tay chân Hoa Dao. Bụng dưới anh dùng sức, cố gắng mãi cũng chỉ có thể chọc một nửa thanh cứng vào động hoa.


Cơn đau buốt truyền đến, toàn thân Hoa Dao cứng đờ, cô hét lên: “Anh lừa em, không nhét được vào kia kìa!”
Mục Huyền lập tức rút ra, thân hình nặng nề của anh cũng rời khỏi người cô. Hoa Dao thở phào nhẹ nhõm, tưởng anh bỏ cuộc. Nhưng... trong lòng cô lại vương vấn, anh cứ bỏ cuộc như vậy sao?


Hoa Dao còn chưa kịp xoay người, chân trước của Mục Huyền đã đặt lên thắt lưng cô. Một luồng khí nóng hổi đột nhiên phả vào cửa động hoa của cô. Đầu lưỡi to lớn, mềm mại gấp mấy lần con người từ từ trượt vào, khẽ tách cánh hoa, tiến sâu vào trong ɭϊếʍƈ ʍút̼.


Toàn thân Hoa Dao run rẩy. Anh đang ɭϊếʍƈ cô, anh đang dùng đầu lưỡi thú ɭϊếʍƈ láp nơi đó của cô... Trong đầu Hoa Dao hiện lên hình ảnh con dã thú đen nhánh to lớn ngồi xổm phía sau người cô, vùi đầu vào khu vườn bí ẩn giữa hai chân cô. Chỉ nghĩ đến đây, Hoa Dao cũng đủ phát điên phát rồ.


Cùng lúc đó, thanh âm khàn đặc của Mục Huyền vang lên: “Chúng ta sẽ từ từ làm... Nhưng ngày hôm nay, anh nhất định phải tiến vào.”


Dường như muốn khiêu khích giới hạn chịu đựng của Hoa Dao, đầu lưỡi kia như có ma lực bắt đầu luật động cuồng dã, thân thể Hoa Dao run rẩy theo động tác đó. Lần này, cô không khống chế nổi, chỉ sau mười mấy giây, cô liền đạt đến đỉnh cao khoái cảm ngay tại đầu lưỡi của Mục Huyền. Sự giải phóng của cô khiến Mục Huyền vô cùng hưng phấn nhưng cũng không khỏi tiếc nuối, không ngờ lần đầu tiên của cô lại dành cho đầu lưỡi của anh.


Tuy hơi đáng tiếc, nhưng đầu lưỡi của Mục Huyền vẫn rất linh hoạt, mật hoa ngọt ngào trào ra liên tục, đều bị anh dùng lưỡi quyện hết vào miệng. Trong lúc Mục Huyền vẫn ở dưới tiếp tục nhấm nháp, cả người Hoa Dao không còn chút sức lực, cô mềm nhũn người nằm thẳng cẳng trên giường. Dưới ánh đèn sáng chói mắt, một con thú đen sì ghé sát đầu vào nơi tư mật ở giữa hai đùi cô, không ngừng ɭϊếʍƈ ʍút̼, cái đuôi của nó hưng phấn ngoe nguẩy vẫy vẫy.


Mục Huyền còn chưa có chính thức tiến vào, Hoa Dao đã đạt khoái cảm gấp mấy lần bình thường. Sau đó, thân thể cô hoàn toàn trầm luân, để mặc Mục Huyền chi phối.
“Hoa Dao, dạng chân nữa ra... thêm một chút nữa. Giống tư thế mà trước khi cưới chúng ta được chỉ dẫn ấy... Đúng rồi, tách nữa ra...”


Trên chiếc giường rộng lớn, thân thể cô được bao bọc bởi sức mạnh tinh thần màu xanh lam, lơ lửng giữa không trung, để mặc Mục Huyền điều khiển. Tư thế này thật sự khiến cô vô cùng xấu hổ. Hoa Dao cúi đầu nhìn xuống, nhưng chẳng biết anh đang làm gì ở bên dưới. Cặp mông trắng trẻo, tròn trịa của cô nhô cao, hai chân dạng ra thành chữ ‘nhất’ (–). Khu vườn bí ẩn tách đến cực hạn, đối diện với gương mặt Mục Huyền. Đây là tư thế tốt nhất mà bọn họ được chỉ dẫn trước khi hết hôn. Nhưng ở tư thế này, Hoa Dao không thể nhìn thấy gì, điều đó khiến cô cảm giác giống nô lệ ȶìиɦ ɖu͙ƈ của anh.


Mục Huyền lại phủ lên người Hoa Dao một lần nữa, vật cứng thức tỉnh từ lâu cuối cùng cũng chậm rãi tiến vào. Nhờ được bôi trơn bởi nước bọt có tác dụng kích thích từ đầu lưỡi Mục Huyền, cuối cùng Hoa Dao cũng có thể dung nạp thanh cứng to lớn một cách miễn cưỡng. Cơn khoái cảm mãnh liệt đến như thác lũ vào thời khắc hai thân thể hòa nhập làm một khiến họ rên rỉ thành tiếng.


Rất dài, rất thô, rất cứng.


Sau vài nhịp ra vào, Hoa Dao cảm thấy một cơn rẩy bao trùm toàn thân, khoái lạc nhấn chìm cô hoàn toàn, khiến cô lập tức buông giáp đầu hàng. Mục Huyền cũng cảm nhận được một luồng dịch nóng hổi trào ra vật cứng của anh. Anh không nhịn được, khẽ gầm một tiếng, bắt đầu điên cuồng luật động. Động hoa vừa mới lên đỉnh cao trào của Hoa Dao lúc này không chịu nổi bất cứ sự giày vò nào, huống hồ là động tác cướp đoạt cuồng dã như vậy. Do đó, dòng điện lưu kích thích vẫn còn chưa tan biến lại được kích hoạt, sóng sau cao hơn sóng trước, hoàn toàn chôn vùi ý thức của Hoa Dao...


Cuối cùng Hoa Dao đã hiểu, thế nào gọi là khoái cảm gấp nhiều lần.
Bởi vì cô luôn ở trên đỉnh cao trào.


Không bao lâu sau, Hoa Dao rơi vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê. Nhưng hôm nay, Mục Huyền không hề có ý định dừng lại. Anh luật động không ngừng nghỉ, thậm chí ngày càng nhanh hơn. Anh lặp đi lặp lại tiếng rên rỉ bên tai Hoa Dao: “Hoa Dao.... Quá tuyệt vời.... Quá tuyệt vời...” Cánh cửa dục vọng của dã thú một khi đã mở ra, sao có thể dễ dàng thỏa mãn?


Trong lúc mơ mơ màng màng, Hoa Dao nhìn thấy trên cửa kính phản chiếu hình ảnh một người phụ nữ quỳ gối trên giường, đầu cúi thấp, cặp mông nhô lên rất cao. Thân hình dã thú đen sì áp sát từ đằng sau, thắt lưng thú điên cuồng lắc lư.


Ngày hôm sau, lúc Hoa Dao tỉnh lại, cô thấy ông xã mặt mũi tươi tỉnh đứng trước cửa sổ, miệng cười tủm tỉm với cô. Ngắm gương mặt thanh tú đẹp đẽ của anh, cô thật sự khó có thể liên tưởng anh với con dã thú đen sì, thậm chí... hơi ɖâʍ đãng đêm qua.


“Sau này nhiều nhất mỗi tháng một lần!” Toàn thân Hoa Dao đau nhức, cô lập tức định ra điều ước có lợi cho bản thân.
“Một tuần.” Ánh mắt Mục Huyền thanh lãnh: “Đây là giới hạn cuối cùng của anh.”
“.... Được rồi.”
Nhưng đến tối ngày hôm đó...


Hoa Dao kinh ngạc nhìn con thú đen nhánh thong dong từ nhà tắm đi ra, nó thoải mái lắc lắc thân hình, nước bắn tung tóe lên người cô.
“Không phải đã nói một tuần một lần rồi hay sao?” Hoa Dao lùi lại phía sau.


“Đúng.” Mục Huyền nhẹ nhàng trèo đến giữa hai đùi Hoa Dao, giữ chặt eo cô, cúi thấp đầu: “Anh chỉ ɭϊếʍƈ một chút thôi.”
Nghe anh nói vậy, Hoa Dao mới thả lỏng toàn thân, nằm xuống giường, hưởng thụ sự phục vụ của đầu lưỡi vừa mềm mại vừa nóng bỏng.
ɭϊếʍƈ láp một lúc...


“Cái đuôi của anh đang làm gì vậy?”
“Sờ sờ tý thôi.”
“Nhưng... nhưng... đuôi và lưỡi có thể cùng tiến vào sao?”
“Em không thích à?”
“.... Ưm... Không phải vậy...”


Một lúc lâu sau, toàn thân Hoa Dao mềm nhũn ra như cọng bún, cô đỏ mặt quay sang một bên thỏ thẻ: “Hay là... chúng ta làm đi... Nhưng không có lần sau đâu đấy.”
“Được.” Thanh âm sung sướng vang lên.


Buổi tối ngày hôm sau nữa, Hoa Dao nằm trên giường, thấp thỏm hồi lâu. Cô lại một lần nữa nhìn thấy con thú lông đen đi từ trong phòng tắm ra.
“Chẳng phải nói một tuần một lần rồi hay sao!” Hoa Dao không nhịn nổi, gào lớn tiếng.


Lần này, Mục Huyền chẳng thèm dụ dỗ hay lừa bịp vợ yêu, gương mặt thú để lộ ý cười nhàn nhạt, anh từ tốn trèo lên trên giường, nhẹ nhàng dùng miệng kéo Hoa Dao từ góc giường ra ngoài, thân hình thú từ từ phủ lên người cô...


PS: ( Giải thích một chút về tư thế... chữ (–) , tư thế này Mục Huyền dùng sức mạnh tinh thần để Hoa Dao mới làm ra kiểu... đó, như trong chương truyện trước khi kết hôn ấy, có bài giảng ý... người máy giảng có nhắc đến là cần dùng SMTT để hỗ trợ tư thế ý, nên mọi người đừng hỏi vì sao HD có thể...)






Truyện liên quan