Chương 1: Dạo đầu
Berlin, tháng mười hai rét đậm, tuyết nhỏ, âm hai độ C.
Trên bảng trắng trong phòng học có ba chữ tiếng Hán rất đẹp, toàn bộ học sinh da trắng ở trong giảng đường nhíu mày, khó hiểu nhìn nhau.
Người đàn ông đứng trước bảng trắng khẽ nhếch môi: “Charlotte không khỏe, tôi là ‘sư thúc’ của mọi người, từ ngày hôm nay, mọi người cũng có thể gọi tôi là thầy giáo. Thời gian tới, tôi sẽ thay Charlotte dạy mọi người môn triết học.”
Giọng người đàn ông rất ôn hòa, trong sáng; nở nụ cười nhìn mọi người đầy dịu dàng.
“Đây là tên tôi. Còn vấn đề nào nữa không?” Anh liếc mắt nhìn nhiệt kế, không quan tâm đến chuyện những sinh viên bên dưới có hiểu chữ Hán hay không, “Trước khi nhiệt độ lên đến mười bảy độ C, tôi sẽ trả lời tất cả các câu hỏi của mọi người.”
Dưới giảng đường có người nôn nóng, muốn thử; rốt cục cũng xuất hiện bạn học đầu tiên đứng lên, hỏi một vấn đề muôn thuở: “Năm nay thầy bao nhiêu tuổi?”
Anh vẫn cười: “Cũng không hơn mọi người là bao. Nhưng mọi người cứ yên tâm, rời khỏi đây, không ai khinh bỉ mọi người vì bị IQ của người bằng tuổi áp đảo lại đâu. À đúng rồi, vừa nãy quên chưa nói, tôi là thiên tài. Trên thế giới cũng chẳng có mấy ai. Mọi người không cần tự ti.”
Giọng nói của anh trầm ổn, mạnh mẽ, không mang theo chút ngả ngớn nào, khiến cho người ta không hề có cảm giác đó là sự vô lễ, kiêu ngạo.
Lời ấy vừa nói ra, giảng đường lại nổi lên một trận xì xào bàn tán, sau đó lại lặng ngắt như tờ.
Nhiệt độ trong phòng lập tức tăng lên mười lăm độ C, lại có người không chịu nổi, “Thầy! Vậy thầy biết tướng mạo của mình trông thế nào chứ?”
Câu hỏi này, còn mang theo chút ý trêu ghẹo, anh đứng yên tại chỗ, cười nhẹ, “Cảm ơn lời ca ngợi của bạn, có điều, tôi thích dùng cụm từ ‘Hồng nhan bạc phận hơn’
(1)
.”
(1): Câu gốc :”đẹp trai đến cực kỳ bi thảm”
Lại thêm một trận xì xào bàn tán rồi lại rơi vào im lặng.
Nghe đến đây, một người luôn trong trạng thái mệt mỏi, gục đầu xuống bàn, Dạ Sắc, cuối cùng cũng ngẩng đầu lên đưa mắt nhìn chủ nhân của câu nói tự luyến kia.
Hai mắt anh trong veo, sáng rực, nụ cười ấm áp nơi khóe môi.
Lời mỉa mai cô định nói ra liền dừng lại ở kẽ răng. Không cách nào thốt ra được.
Họa thủy.
Cô nghĩ.
“Chỉ còn đủ thời gian cho một câu hỏi cuối cùng nữa thôi.”
Anh cởi chiếc áo khoác dài, khoác lên ghế, để lộ vết sẹo màu hồng trên cổ. Vết tích trên da rõ như vậy, khiến người khác muốn bỏ qua cũng không được.
Ánh mắt anh khẽ đảo qua mọi người bên dưới, nụ cười vẫn tươi như ban đầu: “Được rồi, tôi biết mọi người muốn hỏi gì rồi.”
Tay anh đặt lên gáy, sờ sờ vết sẹo nhỏ: “Tháng trước, sự kiện bom nổ ở khu tàu điện ngầm, mọi người còn nhớ không, đây là vết thương ngoài ý muốn từ sự cố đó.”
Vụ đánh bom ở tàu điện ngầm trung tâm thành phố.
Dạ Sắc nhớ rõ.
Nghi phạm của một vụ án giết người liên hoàn sắp sa lưới. Cảnh sát phái chuyên gia ra đàm phán, người đàm phán tin rằng cuối cùng nghi phạm cũng chấp nhận buông tay chịu trói, đồng ý phối hợp với cảnh sát để điều tr.a mọi chuyện. Nhưng sau khi nghi phạm được cảnh sát áp giải vào ga tàu điện ngầm, quả bom trong miệng hắn phát nổ, tất cả cảnh sát tiến vào đó gần như bị diệt sạch.
Dạ Sắc nhớ rõ trong một đêm tất cả các tờ báo, đài đều nhắc đến cái tên ấy.
Có người đồn, tài năng phân tích tâm lý tội phạm của anh giống như có thể đọc được suy nghĩ của người khác, và vị chuyên gia phân tích tâm lý ấy cũng đến từ phương Đông, giống cô.
Cô nhìn quanh căn phòng ấm áp, ba chữ Hán trên bảng trắng đập vào mắt cô: Bùi Bạch Mặc.
Hoàn toàn khớp với cái tên mà cô nhìn thấy trên tin tức nhiều ngày trước.
Trắng đen rõ ràng.
Đấy chính là ấn tượng đầu tiên của cô với anh.