Chương 15: Virus Marbug – Cuộc gặp chết người (7)

Dạ Sắc nhíu mày: “Đúng vậy, nhưng Diệp Trường An đã ch.ết.”


Bùi Bạch Mặc liếc cô một cái: “Đúng, một người ch.ết dẫn dắt em đặt chú ý lên đồng nghiệp của anh ta. Viết thư đe dọa là đồng nghiệp của anh ta, chân dung tâm lý tội phạm, còn cả những người quen biết ở công ty hàng không, phàm là những người biết nghĩ, đều có thể xâu chuỗi mọi việc rồi suy ra đồng nghiệp của anh ta.”


“Nếu Diệp Trường An là chủ mưu trong chuyện phát tán virus này, vậy sao anh ta lại để chính bản thân mình nhiễm bệnh đầu tiên?” Dạ Sắc hỏi tiếp.
Bùi Bạch Mặc cười cười: “Ha, điều này thì phải đi hỏi Cố Thải Vi. Xem xem rốt cuộc cô ta có quan hệ gì với Ninh Hán Và Cố Thần.”
Dạ Sắc nhớ rõ.


Cố Thải Vi, là người phụ nữ trẻ luôn nói mình và chồng rất yêu nhau, quê ở tỉnh R.
Dạ Sắc còn nhớ, khi đến nơi ở của Diệp Trường An, Bùi Bạch Mặc đã từng lén đưa cho cô một tờ giấy, có ghi một số vấn đề, trong đó cũng có hỏi có phải cô ta và Ninh Hán, Cố Thần quen nhau hay không.


Ngay từ lúc đó Bùi Bạch Mặc đã nghi ngờ Diệp Trường An?
***************
Trong giây lát, người bị hại liền biến thành kẻ hại người.
Trong năm người nhiễm virus Marbug, Diệp Trường An và Ninh Hán đã ch.ết. Theo phân tích của Bùi Bạch Mặc, còn lại mỗi Cố Thần, là người liên quan nguyên nhân dẫn đến vụ án này.


Như vậy, hai người nhiễm bệnh khác là Kiều Kiều và Tiêu Tử Quy là người vô tội bị liên lụy.
Thành phần tri thức phạm tội, trước giờ vẫn rất độc ác.
Nghĩ đến Tiêu Tử Quy, lòng Dạ Sắc liền trầm xuống.
***************
Trong lần gặp này, Cố Thải Vi lại đặc biệt phối hợp.


available on google playdownload on app store


Không biết do Diệp Trường An ch.ết, hay vì việc Diệp Trường An gây án đã bị lộ khiến cô ta mất động đi cơ che giấu.
Nhưng Dạ Sắc vẫn luôn thắc mắc, sao Cố Thải Vi lại báo án.
Đó là yêu cầu của Diệp Trường An, hay là quyết định của chính cô ta.


Đáp án của Cố Thải Vi rất đơn giản: “Tôi nghĩ mãi không thông.”
Ánh sáng mờ ảo của phòng thẩm vấn chiếu vào khuôn mặt tươi trẻ hoạt bát của cô, lại mang theo chút gì đó mục nát.
“Tôi cần các anh nói cho tôi biết, vì sao anh ấy lại chọn cái ch.ết để rời khỏi tôi.”


“Cô biết anh ta muốn giết người không?” Cảnh sát của tổ chuyên án hỏi.
Cố Thải Vi nhẹ nhàng gật đầu.
“Sao lại không ngăn cản?”


Cô nhíu chặt lông mày lại, sau đó lại dãn ra, nở nụ cười: “Sao lại phải ngăn cản, trong mơ, tôi đã giết ch.ết mấy tên cạn bã đó cả trăm, cả nghìn lần rồi.”
Cô ta nói rất trực tiếp, dứt khoát, không chút kiêng nể gì, mà cũng không sợ phải chịu trách nhiệm.


“Diệp Trường An có nói với cô kế hoạch giết người của mình không?” Cảnh sát lại hỏi tiếp.
Cố Thải Vi lắc đầu, cười tươi: “Không cần nói. Chúng tôi là vợ chồng, anh ấy không cần nói tôi cũng biết anh ấy đang nghĩ gì.”
“Mục tiêu của anh ta là ai?”
“Không biết.” Cô thẳng thắn.


“Nói dối!”
Cố Thải Vi ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt của mọi người: “Anh ấy ch.ết, việc giết người cũng bại lộ. Tại sao tôi phải nói láo?! Mấy người cũng biết tôi là trẻ mồ côi, rời khỏi anh ấy là tôi mất tất cả.”


Thậm chí cô còn nghiêng người về phía trước, dịu dàng hỏi vị cảnh sát trẻ tuổi đang hỏi cung cô: “Anh có thể nói nguyên nhân cho tôi biết được không?”
Cảnh sát điều chỉnh lại góc chiếu của ánh đèn, chiếu thẳng vào người Cố Thải Vi.


Sau đó hỏi tiếp: “Quan hệ của cô và Cố Thần, Ninh Hán là gì.”
Thái độ của Cố Thải Vi liền thay đổi 180 độ, từ ngoan ngoãn phối hợp, trở thành ngậm miệng không nói một lời.
Dù cảnh sát có cố gắng thế nào, cô ta cũng không chịu mở miệng lên tiếng nữa.
***********************


Dạ Sắc đứng ở căn phòng kín bên ngoài tưởng thủy tinh, im lặng quan sát Cố Thải Vi bên trong.
Mà đồng nghiệp bên tổ tin tức lúc này lại có phát hiện mới.
Hồ sơ của Cố Thần, Ninh Hán và Cố Thải Vi đều đã bị sử lý sạch sẽ.
Không có lấy một chữ nhắc đến chuyện liên quan đến năm đó.


Nhưng trong những tờ báo, có một tờ lại vô tình nhắc đến tên của Cố Thải Vi và hai họ Cố, Ninh.
Trong tờ báo ấy, là một chuyện cũ về thanh niên mất lý trí rồi trượt chân.
Tìm trong hồ sơ ghi chép các vụ báo án ở địa phương, lại có thể tìm đầu mối liên quan đến vụ án năm đó.


Dạ Sắc đột nhiên hiểu ra, vì sao Cố Thải Vi lại có vẻ bi thương khi nói:
 ‘Tôi cần các anh nói cho tôi biết, vì sao anh ấy lại chọn cái ch.ết để rời khỏi tôi.’.
Chênh lệch nhau 10 tuổi không là gì cả.
Diệp Trường An và Cố Thải Vi vẫn có thể sống với nhau đến đầu bạc răng long.


Nguyên nhân của bi kịch lần này, thì ra là cuộc gặp đau thương của Cố Thải Vi khi còn trẻ.
Khoảng cách của cô và Diệp Trường An, lại là….. Lần thứ nhất, không phải anh.
Dạ Sắc đoán, thứ mà Cố Thải Vi muốn có người nói cho cô ta biết, cũng không phải là nguyên nhân mà Diệp Trường An lựa chọn bỏ cô ta.


Mà là nguyên nhân vì sao những năm gần đây, anh ta nói cả đời quên đi chuyện này, nhưng rồi vẫn không thoát khỏi được chuyện xưa.
Cố Thải Vi nhất định rất muốn biết, trong mắt Diệp Trường An, cuộc sống mấy chục năm sau của cô ta, thật sự không bằng một đêm xuân kia hay sao?


Nếu như họ không gặp lại Cố Thần liên quan đến chuyện năm đó ở tỉnh N.
Chuyện cũ kia, liệu có cơ hội để được thời gian vùi lấp đi hay không?
Cố Thải Vi hẳn là có thể bước ra khỏi bóng đêm ấy, nhưng Diệp Trường An ch.ết…. Chuyện này không còn khả năng diễn ra nữa.
***********************


Kết thúc vụ án, Dạ Sắc cảm thấy rất thổn thức.
Người mới đầu là nạn nhân, lại chính là hung thủ.
Càng không nói đến tình yêu không trọn vẹn, tàn nhẫn của Diệp Trường An và Cố Thải Vi
Cô đứng trong trụ sở lớn của cục cảnh sát thành phố, nhìn ánh trăng, chỉ cảm thấy toàn thân lạnh buốt.


Tin tưởng, hóa ra lại là chuyện khó khăn đến vậy.
Bùi Bạch Mặc bước xuống từ xe cảnh sát, Dạ Sắc nhìn anh, đột nhiên cảm thấy may mắn.
Cô có thêm một cơ hội, gặp lại người mà cô từng chìm đắm suốt những năm tháng thanh xuân.
Có được cơ hội thứ hai thế này, là may mắn của cô.


Cô vẫn luôn tích phúc.
Bùi Bạch Mặc đi rất chậm, chậm hơn nhiều tốc độ Dạ Sắc nhảy từ bậc thang xuống rồi chạy đến trước mặt anh.
Ánh trăng trong trẻo càng tiếp thêm lòng dũng cảm cho Dạ Sắc, giúp cô có dũng khí để nói ra những lời mà ngày thường cô không dám nói.


Cô hỏi rất chân thành, từng chữ, từng chữ một, chỉ sợ Bùi Bạch Mặc nghe không rõ.
“Sư thúc.”
Cô nghe thấy nhịp tim mình đang đập thình thịch như trống.
“Khi ở Đức, em đã từng theo đuổi anh, anh có biết không? Em rất thích anh. Em cũng không hiểu vì sao, anh thông minh như vậy, nói cho em biết nguyên nhân đi.”


********** Vở kịch nhỏ.
Khi Bùi Sảo Sảo còn bé, có một tật rất xấu, đó chính là thích gặm mặt mẹ mình.
Khi còn chưa biết nói, thường xuyên y y, a a rồi cắn một cái lên mặt mẹ.
Mỗi lần như vậy, mẹ cậu sẽ hô vào phòng ngủ: “Bùi Bạch Mặc, anh mau ra trông nói đi.”


Mãi đến tận khi cậu được ba, bốn tuổi, vẫn có thói quen dính lấy mẹ.
Nhưng mẹ cậu lại rất vô trách nhiệm.
Cậu muốn nghe kể chuyện, mẹ cậu liền ngồi cạnh giường, nói to ra ngoài: “Bùi Bạch Mặc, con anh muốn nghe kể chuyện.”


Cậu muốn được mẹ ôm đi ngủ, mẹ cậu liền xốc chăn lên, nói với ông bố đang ngắm mông cậu: “Con của anh là tên ɖâʍ ma, đòi ngủ với em.”
Những lúc như vậy, cuối cùng cậu đều phải khóc lớn tiếng để bày tỏ sự phản đối của mình.


Nhưng không ai chịu để ý đến cậu, bà mẹ vô trách nhiệm của cậu còn khích lệ cậu khóc to hơn.
Mà bố cậu thì nhíu mày, chê cậu ồn ào, xách cậu ra ngoài cửa, sau đó đóng cửa, tắt đèn, xây lều cùng mẹ.
Về sau, cậu nghe nói, có rất nhiều bạn nhỏ được nhặt về để nuôi.


Lúc này cậu mới hiểu, vì sao mẹ cậu lại giống mẹ kế, bố cậu lại giống cha ghẻ.
Thì ra, đúng là mẹ kế và cha ghẻ!
Cậu được nhặt ngoài đường về!!!






Truyện liên quan