Chương 62: Mang thai (2)
Tôi ngồi yên lặng, chờ đợi Hoàng thượng, thế nhưng, Hoàng thượng chưa thấy đến thì Hoàng quý phi và các nàng kia đã tới.
Nếu như, các nàng biết tôi mang thai rồi, nhất định sẽ càng tức giận hơn, chắc chắn thế…
“Hoàng quý phi tỷ tỷ cát tường, Mai phi tỷ tỷ cát tường…” Tôi thỉnh an từng người một
“Muội muội thỉnh an là như thế này sao?” Hoàng quý phi liếc mắt nhìn tôi “Dám để bổn cung chờ lâu như vậy”
“Muội muội vừa rồi còn chưa rửa mặt chải đầu xong, để tỷ tỷ đợi lâu, là lỗi của muội muội” tôi cũng không muốn chọc tức nàng thêm, càng huống chi tôi bây giờ…
Từ lúc Hoàng thượng nghỉ lại ở Lãnh Thu cung, cũng như sau việc Hoàng thượng đồng ý cho tôi xuất cung, trong cung mọi người đều hiểu rằng Hoàng thượng đối tôi vô cùng sủng ái. Băng phi, tước hiệu này, dưới nguyện vọng của tôi, Hoàng thượng không hề thay đổi, thế nhưng, trong cung mọi người cũng đều biết, Băng phi lại trở thành phi tử được sủng ái nhất ở trong hậu cung, hơn nữa, bởi vì tôi, bởi vì tôi đối với đám nô tài đều rất tốt, cho nên trong cung hầu như mọi người, cũng đều rất quý mến tôi. Không chỉ có hoàng tổ mẫu, thái hậu đối với tôi vô cùng tốt, mà ngay cả những lão ma ma lão công công trong cung cũng đều đối với tôi cực kỳ tốt, không phải là dạng nịnh nọt gì cả, mà thực sự xem tôi giống như người thân để thương yêu…
Thế nhưng, trong cung này, được sủng ái cũng không hẳn là một chuyện tốt, đương nhiên người đố kị cũng sẽ không ít…
Trong khoảng thời gian này, tuy rằng Hoàng thượng bề bộn nhiều việc, thế nhưng, lại thường xuyên đến chỗ của tôi, hiển nhiên cũng sẽ khiến cho bốn người các nàng mang hận, bởi dù sao, trước đây khi chưa có tôi, Hoàng thượng sủng ái nhất chính là bốn người các nàng, cho nên, vẫn luôn tìm đến tôi gây phiền toái, đối với tôi có thể tránh được việc gì thì tránh… Có điều, hôm nay, tôi chỉ mong sẽ không có chuyện gì xảy ra…
“Tỷ tỷ, hãy nể mặt Nguyệt nhi muội muội, tỷ tỷ đừng nóng giận, Nguyệt nhi muội muội cũng nhận lỗi rồi, tỷ tỷ ngồi xuống đi! Cùng lắm hãy để Nguyệt nhi muội muội dâng chén trà tạ tội lên tỷ tỷ…” Là thanh âm của Mai phi…
Nàng ta lại thay tôi thỉnh cầu, chỉ có ma quỷ mới tin…
Vì muốn dàn xếp mọi chuyện cho ổn thỏa, tôi đón lấy chén trà trong tay Lan nhi, nửa quỳ trên mặt đất, dâng tới trước mặt Hoàng quý phi
“Là lỗi của muội muội, mong tỷ tỷ tha thứ”
Nhưng nàng ngay cả nhìn cũng không ngó lấy một cái, khiến tôi cứ quỳ mãi như vậy.
“Nương nương, tiểu thư nhà ta…” Không đợi Lan nhi nói xong, tôi trừng mắt nhìn nàng, đừng thêm lửa vào nữa…
“Muội muội đã chân thành như vậy, bổn cung không uống cũng thật không phải” tay nàng giơ lên cao, nước trà rơi xuống trên đầu tôi…
Còn một vài giọt bắn lên trên người nàng, đột nhiên nàng đứng dậy, tôi không kịp né tránh, liền lập tức ngã xuống…
“Muội muội sao lại không cẩn thận như vậy, dâng có mỗi chén trà mà còn đánh đổ, hãy nhìn chiếc váy của hoàng quý phi tỷ tỷ kìa, cũng bị thấm ướt rồi…” Chỉ sợ nàng không có việc gì…
“Là sơ xuất của Nguyệt nhi, mong tỷ tỷ thứ tội!” Xem ra các nàng hôm nay đến chính là vì muốn làm tôi mất mặt…
“Còn không quỳ xuống” là thanh âm của Hoàng quý phi “Ngươi có biết bộ y phục này là của Hoàng thượng vừa mới ban tặng không, vậy mà lại bị ngươi…”
“Nguyệt nhi biết sai, mong tỷ tỷ thứ lỗi…” Tôi quỳ trên mặt đất, cú ngã vừa rồi, khiến bụng đau quá, vẫn phải quỳ trên mặt đất, trong lòng thầm cầu nguyện, tiểu bảo bảo ngàn vạn lần không nên xảy ra chuyện gì…
Quỳ cũng đã lâu, cũng không thấy nàng có ý cho đứng lên, vẻ mặt Lan nhi không hài lòng
“Tiểu thư nhà ta thân thể không được tốt, mong nương nương hãy tha cho tiểu thư”
“Nô tỳ lớn mật, chỗ này đâu tới lượt ngươi có thể nói” tôi nhìn thấy nàng khẽ nhấp một ngụm trà…
Tôi vội vàng lên tiếng “Là Lan nhi vô lễ, mong tỷ tỷ thứ tội”
Thoáng chốc hướng phía Lan nhi nghiêm giọng nói “Còn không mau lui xuống” “Tiểu thư” thấy tôi nháy mắt, liền hiểu ý của tôi.
Nhanh chóng lui xuống rồi…
Cơ thể của tôi, có cảm giác càng ngày càng mệt mỏi, dần dần không chống đỡ nổi nữa…
Chỉ là, trước khi tôi mất đi tất cả cảm giác, dường như được ai đó ôm vào trong lòng…