Chương 37
Bắc Diệc Uy cả kinh, vô ý thức nắm chặt cánh tay Tầm Thiên Hoan, tay kia duỗi ra đem thân thể Tầm Thiên Hoan ôm vào trong ngực, sau khi ổn định thân thể của cô, nhíu mày, ngữ khí càng lạnh như băng còn mang vài phần tức giận:“[uy,] Tầm Thiên Hoan? Tầm Thiên Hoan! Cô đừng giả vờ ở trước mặt tôi, cô cho rằng cô giả vờ hôn mê tôi sẽ buông tha cô sao? Cô đừng có nằm mơ!”
Tầm Thiên Hoan nhắm mắt lại, sợi tóc đã ướt đẫm, giọt mưa từng giọt từng giọt theo gương mặt chảy xuôi dưới xuống, sắc mặt tái nhợt dị thường.
Bắc Diệc Uy trong nội tâm cả kinh, đưa tay vỗ vỗ gương mặt của cô, nói:“Tầm Thiên Hoan? Tầm Thiên Hoan, tỉnh tỉnh!”
Những sợi tóc thật dài như lụa rủ xuống ở giữa không trung, sợi tóc nặng nề đung đưa, mặc mưa xối xả rột rửa, gương mặt tái nhợt không có một chút sức sống……
Mưa to, mưa tầm tả tuôn xuống, tiếng sám rền vang, không chỉ có xối người, cũng xối tâm……
Vẻ mặt Bắc Diệc Uy tức khắc hoảng hốt, nghiêng thân một cái, đem Tầm Thiên Hoan bế bỗng lên, chạy vào trong màn mưa, cuống quít chạy về phía cỗ xe Lincoln……
Bắc Diệc Uy đem Tầm Thiên Hoan vào xe, bỗng nhiên đóng cửa xe, lạnh lùng nói:“ Ân Khả, nhanh lái xe! Về nhà!”
Bắc Diệc Uy đem thân thể ướt đẫm của Tầm Thiên Hoan ôm vào trong ngực, thân thể của cô ẩm ướt và lạnh lẽo, bàn tay xoa thái dương, lại bỏng dọa người, sắc mặt tái nhợt không có một chút máu, thân thể xụi lơ……
Bắc Diệc Uy dùng tay áo lau khô nước mưa trên mặt cô, tiếc rằng tay áo của mình vốn ẩm ướt càng lau càng uớt, Bắc Diệc Uy hoả tốc đem áo khoác ướt đẫm của mình cỡi ra quăng bỏ, Bắc Diệc Uy vội la lên:“ Đưa khăn tay đưa cho tôi!”
Tài xế và Ân Khả nghe vậy vội vàng đem khăn tay lấy ra đưa cho Bắc Diệc Uy, Bắc Diệc Uy nhanh chóng tiếp nhận khăn tay, bối rối lau khô nước mưa trên mặt cô, nhưng trên người cô ẩm ướt không thôi, nước mưa rơi xuống trên ghế, đã thấm ướt nệm ghế, bàn tay của cô lạnh buốt, lạnh đến dọa người……
“Đem áo khoác của cậu cởi, tôi mặc cho cô ấy.”
“Được.” Ân Khả tất cung tất kính trả lời, sau đó cùng lái xe bên cạnh cởi áo khoác của mình, đưa cho Bắc Diệc Uy .
Bắc Diệc Uy tiếp nhận quần áo, trước để ở một bên, đem Tầm Thiên Hoan đặt ở một vị trí thích hợp, đưa tay đang chuẩn bị cởi áo cho cô, bất chợt ngừng tay, sau đó hướng Ân Khả lạnh lùng nói:“Không cho phép quay đầu lại!”
“Dạ!” Ân Khả hết sức chuyên chú lái xe.
Bắc Diệc Uy rốt cục cởi bỏ nút áo đầu tiên, rồi đến nút thứ hai…… Cuối cùng sau đó đem than thể của cô bao chặt chẻ lại dưới lớp áo khoác, một tia xuân quang cũng không cho lộ……
Nhưng than thể của cô vẫn lạnh đến phát run, ánh mắt Bắc Diệc Uy thâm thúy, lần nữa đem cô ôm chặt, hy vọng có thể đem nhiệt độ của mình truyền hết cho cô, một tay xoa xoa từng sợi tóc ẩm ướt của cô mày nhíu lại:“Đáng ch.ết, chưa thấy qua người phụ nữ không thương tiếc bản than như vậy, muốn ch.ết cũng không cần phải chạy ở trong mưa tr.a tấn chính mình!”
Trong hôn mê Tầm Thiên Hoan ý thức mơ hồ, nỉ non :“Không……”
Bắc Diệc Uy thấy cô tựa hồ có phản ứng, ánh mắt lóe lên, vội vã gọi:“Tỉnh chưa? Mau tỉnh lại! Tầm Thiên Hoan!”
“Máu……” Nhắm chặc hai mắt nỉ non một lát, tuy là hôn mê nhưng biểu lộ này lại tựa hồ nhận phải chuyện gì kinh hãi, vô cùng hoảng sợ.
Bắc Diệc Uy không cách nào, khác chỉ phải thúc giục Ân Khả lái xe nhanh lên, liếc qua Tầm Thiên Hoan trong ngực nói:“Nếu cô dám xảy ra chuyện gì, tôi tuyệt đối sẽ không buông tha cô! Có nghe hay không?!”
Xe hơi rốt cục chạy đến cửa nhà, Bắc Diệc Uy ôm Tầm Thiên Hoan hấp tấp chạy vào biệt thự Bắc gia, Ân Khả theo sát phía sau……
Bắc gia có đội ngũ bác sĩ riêng túc trực 24/24, bất cứ lúc nào cũng có thể trực tiếp gọi đến, hơn nữa y thuật tuyệt đối là số 1, so về bệnh viện, Bắc Diệc Uy càng tin tưởng bọn họ hơn.
Đem Tầm Thiên Hoan đặt ở trên giường bệnh, bác sĩ Mạch cũng vừa đến.
Bắc Diệc Uy nghiêm túc nói:“Mạch Khả, cô ấy giao cho ông không thể có bất kỳ sai lầm!”
Mạch Khả lão thành gật đầu:“Thiếu gia, xin cậu cứ tin tưởng tôi, tôi tuyệt đối có thể chữa khỏi cho cô ấy, hay là cậu đi ra ngoài đi.”
Bắc Diệc Uy “Ừm” một tiếng, liếc qua Tầm Thiên Hoan hôn mê trên giường, quay đầu liền rời khỏi gian phòng.
Bắc Diệc Uy ra khỏi phòng, thân thể thon dài tựa tại trên vách tường, nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, trong đầu rối như tơ vò……
Tại sao có thể như vậy ? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Cô ấy không giống loại người không thương tiếc thân thể của mình như vậy, nhưng xem bộ dáng vừa rồi của cô ấy, hẳn là đã dầm mưa ít nhất vài tiếng đồng hồ, thẳng đến hôn mê……
Tâm, dần dần yên tĩnh.
Lại hồi tưởng lại vừa rồi, hắn không hề nghĩ đến chính mình sau khi thấy cô té xỉu lại khẩn trương như vậy, tâm căng như bị treo trên bầu trời, lúc đó hắn thật sự sợ hãi, sợ hãi cô sẽ như thế mà ngủ mất……
Đó là loại tâm tình gì? Hắn rõ ràng là hận không thể đem cô vĩnh viễn biến mất tại trong thế giới của hắn, lại sẽ khẩn trương như thế, bởi vì sao ? Là vì trong tay của cô có đoạn video lieen quan đến danh dự của hắn sao? Bởi vì nếu là cô có một cái gì không hay xảy ra, sợ đoạn ghi hình đó sẽ rơi vào tay người khác……
Còn có chính là, nếu cô ch.ết, như vậy, danh dự của Bắc gia sẽ phải chịu tổn thất rất lớn……
Đúng vậy, chỉ là bởi vì những nguyên nhân này!
Bắc Diệc Uy hít vào một hơi thật sâu, được rồi, đợi khi cô tỉnh lại, sẽ tiếp tục hảo hảo tính sổ với cô!
Tầm Thiên Hoan dưới sự tận tình trị liệu của Mạch Khả, thoát ly nguy hiểm, chỉ là vẫn chưa tỉnh, cũng không nói mê sảng nữa cứ như vậy lẳng lặng nằm ở trên giường, Bắc Diệc Uy hôm nay thân là tổng tài tập đoàn Bắc thị tất nhiên là không có nhiều thời gian ở bên cạnh cô, biết được cô không có nguy hiểm, hắn phải đến công ty.
Bắc gia có rất nhiều người hầu, thay phiên chiếu cố Tầm Thiên Hoan.
Ân Khả phát hiện, trên đường đến công ty, Bắc Diệc Uy có chút không yên lòng, ngồi ở trong phòng làm việc cũng thường xuyên nhìn xem một cái gì đó ngẩn người, có đôi khi đột nhiên nhắc điện thoại, do dự thật lâu, lại buông, sau nhiều lần như thế, rốt cục bấm số điện thoại trong nhà……
“Tiểu Ngô, Thiếu phu nhân thế nào?”
“Còn đang hôn mê.”
“…… Ừm, các người hầu hạ Thiếu phu nhân cho tốt đó.”
“Vâng.”
Sau khi cúp điện thoại Bắc Diệc Uy lại vẫn nhìn điện thoại đến xuất thần……
Một ngày, cứ trôi qua trong tình trạng như thế, không cách nào để tâm vào công việc được, Bắc Diệc Uy quyết định tan tầm sớm, trực tiếp về nhà.
Xuống xe, Bắc Diệc Uy mặt không biểu tình bước vào phòng, bỏ đi áo ngoài ném cho một người hầu gần đó, sau đó xuyên qua đại sảnh, đi đến lầu trên, đi vài vòng, cuối cùng dừng lại trước cửa một gian phòng ngủ, nhìn cánh cửa đóng chặt, Bắc Diệc Uy cua mày, sau đó nhẹ nhàng mà đẩy cửa phòng ra.
Trong phòng ngủ rất yên tĩnh, gian phòng trước đây thơm ngát khắp nơi,vào lúc này lại tràn ngập vị thuốc nước nhàn nhạt, Tầm Thiên Hoan lẳng lặng nằm ở trên giường, ngọn đèn chậm rãi chiếu vào trên mặt của cô, ánh lên vẻ mặt buồn bả của cô……..
Bắc Diệc Uy đứng ở đó nhìn cô thật lâu, thật lâu…….. Không biết qua bao lâu, lại xoay người rời đi, nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại………