Chương 39

Tầm Thiên Hoan lẳng lặng đứng ở phía trước cửa sổ, gian phòng này vị trí rất tốt, liếc nhìn lại, có thể đem hơn phân nửa Bắc gia thu hết vào đáy mắt, Bắc gia, đích xác không hổ là danh môn thế gia, đừng nói cả kiến trúc, chỉ nhìn đám hoa hoa cỏ cỏ này mà nói, đã là quý giá vô cùng! A, ở Bắc gia chưa dưỡng ra được gì, nhưng thực sự mở rộng tầm nhìn không ít.


“Phanh --!!” một tiếng, cửa bị đá bật ra
Môn bị đá mở! Một luồng nộ khí đằng đằng đánh úp lại! Tràn đầy cả phòng ngủ!
Tầm Thiên Hoan bỗng nhiên quay đầu lại --


Chỉ thấy Bắc Diệc Uy lạnh lùng đứng ở cửa ra vào, ánh mắt phẫn nộ bắn thẳng đến Tầm Thiên Hoan, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng, sắc mặt tái nhợt, còn có nắm tay hết buông ra rồi lại buộc chặc.


Tầm Thiên Hoan không khỏi cau mày, ngẫm lại bản thân giống như không có làm sai cái gì a? Nhìn vẻ mặt của hắn giống như cô đã giết tổ tông mười tám đời của hắn vậy!
Tầm Thiên Hoan liếc qua, hoàn toàn không để ý tới cơn giận của hắn, tức giận nói:“Hùng hổ như vậy, ai chọc anh à?”


đôi mắt sắc bén của Bắc Diệc Uy lóe lên ánh sáng lạnh, chỉ thấy thân ảnh kia nhoáng một cái, chỉ trong nháy mắt, Bắc Diệc Uy đã đến trước mặt Tầm Thiên Hoan, năm ngón tay xiết ở cổ của cô, trong cơn tức giận, ngón tay có chút run rẩy......


Tầm Thiên Hoan cảm thấy ở trong tích tắc đó, hô hấp gần như bị cắt đứt, tựa hồ sắp từ trong cơ thể của mình biến mất, cô vô ý thức bắt lấy cái tay của Bắc Diệc Uy, dùng sức muốn giật tay của hắn ra, gian nan từ trong cổ họng bật ra mấy chữ:“Thả, tôi, ra......”


available on google playdownload on app store


Trên cổ trắng nõn, rất nhanh liền xuất hiện mấy dấu ngón tay đỏ ửng, khí lực năm ngón tay ẩn ẩn lúc nhẹ lúc nặng, Bắc Diệc Uy căm tức nhìn Tầm Thiên Hoan:“Cô đáng ch.ết! Cô sao lại nhẫn tâm như vậy?!!!”


Cổ của cô bị hắn xiết chặt, ngoại trừ vô cùng khó thở, ngay cả ngũ quan cũng vặn vẹo, nhưng trong đôi mắt kia vẫn ánh lên vẻ không hiểu, rốt cuộc cô đã làm gì để hắn tức giận như vậy?
Bắc Diệc Uy căm tức nhìn Tầm Thiên Hoan, cả giận nói:“Đoạn phim hôm đó cô đã đưa cho ai?!”


Trong ánh mắt Tầm Thiên Hoan lóe lên nghi hoặc,“Tôi, không có......”
Bắc Diệc Uy nghe vậy càng giận không thể nuốt, xiết chặt cổ của cô:“Đáng giận! Đến lúc này còn dám nói dối!!”
Cổ càng ngày càng khó thụ, yết hầu gần như bị gãy lìa, gần như hít thở không thông.


Bắc Diệc Uy trước mắt, làm cho cô cảm thấy lạnh lẽo lan từ long bàn chân đến từng mõi tế bào trong cơ thể, cơn sợ hãi từ trong long càng ngày càng mạnh mẽ.


Tầm Thiên Hoan cô tự nhận hơn hai mươi năm nay tuy không có làm việc thiện, nhưng cũng chưa từng làm chuyện xấu xa gì, vì sao, phải gặp tình cảnh như hôm nay, tánh mạng của cô tràn đầy nguy cơ bị đặt trong tay Bắc Diệc Uy, cô phi thường phi thường sợ hãi, trái tim, ngăn không được run rẩy......


Bắc Diệc Uy kháp Tầm Thiên Hoan cổ, đem cô gắt gao ép lên cửa sổ -- lúc Ân Khả tiến vào, chứng kiến chính là một màn này.


Vừa rồi khi Bắc Diệc Uy nhận được đoạn video đó hắn cũng có mặt tại hiện trường, lúc ấy, hắn tinh tường cảm nhận được cơn phẫn nộ của Bắc Diệc Uy, rất là lo lắng, liền theo đi lên, quả nhiên, Tầm Thiên Hoan gặp nguy hiểm.


Vị trí Tầm Thiên Hoan đứng đối diện cửa ra vào, Ân Khả đến, Tầm Thiên Hoan rất nhanh liền phát hiện, hiện tại cơ hội duy nhất ở tại trên người của hắn, cô nén đau đớn, dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn chằm chằm vào Ân Khả, hiện tại chỉ có hắn mới có thể cứu cô......


Ân Khả liếc qua Tầm Thiên Hoan, vẽ mặt đầy suy tính, đi nhanh lên phía trước:“Thiếu gia, ngài bình tĩnh một chút!”
Bắc Diệc Uy ngoảnh mặt làm ngơ, tiếp tục kháp cổ của cô!
Phẫn nộ trong lòng của hắn, chỉ có một mình hắn biết rõ......


Ân Khả khuyên bảo hoàn toàn không ảnh hưởng gì đến Bắc Diệc Uy, mắt thấy bộ dáng Tầm Thiên Hoan càng ngày càng thống khổ, Ân Khả hítmột hơi thật sâu, hai tay chế trụ cái tay của Bắc Diệc Uy, dùng sức kéo mạnh ra, liền khuyên nhủ:“Thiếu gia, không thể làm như vậy, phải bình tĩnh giải quyết, nếu cứ như vậy, dạng chỉ càng đem sự tình càng náo càng lớn!”


Bắc Diệc Uy giận dữ hét: “Cậu dựa vào cái gì để quản tôi? Nên làm gì đi làm gì đi!”
Lời nói của Bắc Diệc Uy, làm cho Ân Khả ngẩn người, trên khuôn mặt tuấn tú xuất hiện một tầng bóng tối, một lát sau, mắt sáng như đuốc:“Thực xin lỗi, thiếu gia, hôm nay tôi phải quản!”


Ánh mắt Bắc Diệc Uy giận dữ như nước thủy triều......
Dưới sự trợ giúp của Ân Khả khẽ đảo lăn qua lăn lại, cuối cùng cũng thoát khỏi ma trảo của Bắc Diệc Uy, Tầm Thiên Hoan lảo đảo, té ngã bên giường, vịn thành giường, từng ngụm từng ngụm tìm về hô hấp......


Ân Khả gắt gao giữ chặt Bắc Diệc Uy, liều ch.ết cũng không để cho hắn tới gần Tầm Thiên Hoan, làm ầm ĩ hồi lâu, Bắc Diệc Uy đột nhiên ngừng lại, vẻ mặt lạnh như băng......


Ân Khả thấy được Bắc Diệc Uy tựa hồ trong tích tắc này đã tỉnh táo lại, vì vậy nhẹ nhàng thở ra, kinh ngạc thối lui một bước, đợi Bắc Diệc Uy hạ lệnh.
Chỉ nghe thanh âm không hề có nhiệt độ của Bắc Diệc Uy nói:“Ân Khả, cậu đi xuống lầu.”


Đây là chuyện đã được đoán trước nhưng Ân Khả lại vẫn còn có chút do dự, vừa rồi bộ dáng của Bắc Diệc Uy như là hận đến mức muốn giết Tầm Thiên Hoan, hắn sợ chính mình sau khi rời đi, Bắc Diệc Uy lại......


Bắc Diệc Uy tựa hồ biết rõ hắn đang băn khoăn cái gì, ngữ khí quỷ dị nói:“ Cậu yên tâm, tôi sẽ không giết cô ta.”
Ân Khả nghe nói, cũng không biết nói gì, cuối cùng liếc qua Tầm Thiên Hoan dần dần khôi phục thể lực, lúc này mới lén lút rời khỏi gian phòng.


Trong phòng, lại chỉ còn lại có Bắc Diệc Uy cùng Tầm Thiên Hoan hai người.


Tầm Thiên Hoan ngồi ở bên giường, trải qua một phen điều tức, hô hấp rốt cục dần dần khôi phục vững vàng, hô hấp vững vàng, làm cho Tầm Thiên Hoan đột nhiên phát lên một cổ dũng khí, chỉ cần có hô hấp, chỉ cần còn có tánh mạng, hết thảy, cũng không còn cái gì phải sợ!


Ánh mắt Bắc Diệc Uy lạnh như băng, chậm rãi đi đến trước mặt Tầm Thiên Hoan, sau đó ngồi xổm người xuống cùng Tầm Thiên Hoan đối diện nhau, nhìn chằm chằm vào cô một lát, đột nhiên hai ngón tay xiết ở cằm của cô, nâng mặt cô lên, Tầm Thiên Hoan quật cường nghênh đón ánh mắt của hắn, trên mặt của cô, trong ánh mắt của cô, cũng tìm không được vẻ sợ hãi vừa rồi, giờ phút này, trong mắt của cô, hắn bất quá cũng chỉ là một người đàn ông bình thường mà thôi!


Bắc Diệc Uy cười lạnh:“Muốn đòi tiền như vậy có phải không?”
“Tiền?” Tầm Thiên Hoan ngược lại cười lạnh:“Ai không muốn tiền?Không phải anh cũng thế sao? Liều mạng muốn bảo vệ địa vị của Mình ở tại Bắc gia, nói đến nói đi, còn không phải cũng vì tiền sao?”


Bắc Diệc Uy sửa lời của cô, nói:“Tôi không giống cô, tôi bảo vệ thứ mà tôi xứng đáng có, mà cô, lại không từ thủ đoạn?!”
“Xứng đáng?” Tầm Thiên Hoan thật muốn cười ha ha:“Xứng đáng là anh dùng hai tay của chính mình tìm được sao? Nếu không phải có cha anh, anh sẽ có hôm nay?”


“Đó chuyện của tôi!” Ánh mắt Bắc Diệc Uy hung ác:“Cô muốn tiền cũng được, nhưng tôi ghét nhất người khác uy hϊế͙p͙ tôi, hơn nữa còn lại dùng thứ đó!”
Tầm Thiên Hoan lập tức nói:“Tôi không có!”


Vật kia rõ ràng cũng chỉ tồn tại trong điện thoại di động của cô, cũng không có ai chạm qua, thậm chí kể cả Tịch và Kiki, hoàn toàn không có khả năng chạy ra ngoài.


Bắc Diệc Uy ngoảnh mặt làm ngơ, kháp càm của cô, nghiến răng nói:“Muốn tiền có phải không? Được ..... Nhưng mà, cô phải lấy bản thân để trao đổi!”






Truyện liên quan