Chương 14: Ma Quân Tàn Diên
“Tự luyến cuồng?” Đôi mắt phượng của Tàn Diên khó có lúc hiện lên tia hoang mang. Hắn không hiểu tự luyến cuồng là thế nào.
Ngải Thiển liếc mắt, mặt đầy khinh bỉ nhìn hắn: “Tự luyến cuồng chính là loại người tự cho là đúng như huynh, kiêu ngạo cho rằng khắp thiên hạ này ai gặp cũng thích mình. Huynh cho rằng ai cũng thích huynh sao? Không phải chỉ dựa vào vẻ ngoài đẹp đẽ này à? Hơn nữa lại chẳng phải tốt nhất. Bản, tiểu thư, không, thèm, nhìn, huynh.” Câu cuối cùng, nàng nhấn từng chữ từng chữ một.
diễ✱n。đàn。lê。q✲uý✳đônThật là khó chịu. Mặc kệ hắn là Ma Quân gì, không thèm quan tâm xem hậu quả ra sao, cứ nói cho sảng khoái cái đã! Ngải Thiển nói một hơi xong còn thở ra thật dài, nhìn hắn khiêu khích.
Tàn Diên nghe xong thì hiểu tự luyến cuồng nghĩa là gì. Hắn không giận mà còn cong khóe môi lên, tà ý nơi đáy mắt càng sâu thêm. Hắn tới gần nàng, nghiêng người, nhìn nàng từ trên cao, đầu như đụng vào cái trán trơn bóng của nàng. Ngải Thiển ngửa ra sau, muốn rời xa hơi thở của Tàn Diên. di♫ễn♠đà‿n☼lê♠q♦uý♠đônSự sợ hãi dâng lên trong lòng nàng. Nàng sợ là bởi vì tự đáy lòng dường như không bài xích hơi thở này mà còn có cảm giác hưng phấn khó tả. Điều này khiến nàng rất bất an. Tại sao mình lại không bài xích luồng tà khí đen tối này?
Tàn Diên không cho Ngải Thiển có cơ hội tránh xa. Hắn duỗi tay ra, ôm lấy cái eo tinh tế của nàng, tới gần nàng hơn, buộc nàng phải đối mặt với mình, còn cười tà mị, nói: “Bây giờ nàng không thích bản quân, vậy từ giờ bản quân sẽ làm cho nàng thích. Hơn nữa…”
Hắn dừng lại, càng cười tà mị hơn, đôi mắt phượng lóe ra sức quyến rũ câu hồn. Ngải Thiển không kìm được mà rùng mình. Tàn Diên dừng một lúc lâu mới nói tiếp: “Mặc kệ nàng có thích hay không, nàng cũng chỉ có thể là Ma Hậu của bản quân!”
Lời nói bâng quơ mang theo khí phách mơ hồ. Ngải Thiển vốn có chút sợ nhưng khi nghe những lời này lại đột nhiên nổi giận. di✣en⊰danlequyd⊱n☀c☽mLời này đã giẫm lên ranh giới cuối cùng của nàng. Nàng ghét nhất là người bá đạo, càng ép nàng thì nàng càng phản kháng. Nàng véo mạnh vào bàn tay đang ôm cái eo nhỏ nhắn của mình. Nàng trừng lớn mắt nhưng trên mặt không tỏ ra tức giận trên mặt mà rất bình tĩnh nhếch môi cười ngọt ngào: “Sao huynh lại muốn bản tiểu thư làm Ma Hậu của mình?”
Nàng càng giận thì càng tỏ ra bình tĩnh, khí chất cao quý của thiên kim nhà giàu nhất nước cũng tản ra lúc nàng không để ý. Tàn Diên tà từ nhìn Ngải Thiển, mặt không thay đổi, không buông tay ra, nói khẽ: “Chỉ bằng bốn chữ Ma Quân Tàn Diên.”
Ma Quân Tàn Diên! Ngải Thiển hừ lạnh, tự cho mình là giỏi à?
Tàn Diên cười tà khi nhìn thấy sự khinh thường nơi đáy mắt nàng: “Xem ra không cho nàng lĩnh giáo qua bốn chữ này thì sẽ không hiểu nghĩa của nó. Rất khinh thường sao?”
Ngải Thiển không mở miệng mà chỉ nhìn chằm chằm. d۩iễn‿đàn‿l♡ê‿quý‿đ║ôn.
Tàn Diên buông eo nàng ra, giơ tay lên….
Hắn định làm gì? Ngải Thiển nghi ngờ nhưng cũng yên lặng theo dõi thay đổi.
Bỗng, một luồng ánh sáng cực mạnh hiện ra từ phía sau, Tàn Diên nâng tay vung về hướng ngược lại, thay đổi hướng đi của nó.