Chương 78
"Hừ, yêu quái nho nhỏ mà thôi. Bà cô ra tay còn không sợ bọn nó sẽ bị dọa tới mức hồn bay phách tán sao?" Thủy Linh Nhi rất khinh thường mà nói.
Vân Chiến lập tức nói: "Chỉ bằng muội? Nếu hù được bọn nó thật cũng là bởi vì vấn đề diện mạo của muội."
"Gì hả?" Thủy Linh Nhi ngẩng đầu, hai mắt như hai ngọn đuốc.
Ngải Thiển và Nguyệt Ca liếc nhìn nhau, cười hiểu ý. Còn đám Thủy Trình thì lúng túng không biết nên làm sao cho phải.
"Chúng ta cũng nên cáo từ." Nguyệt Ca bỗng ôn nhã nói, phá vỡ tình trạng giương cung bạt kiếm của Thủy Linh Nhi.
"Được rồi, mang theo trách nhiệm nặng nề, lão phu cũng không giữ lại nữa." Thủy Trình nghiêm túc nói.
Thủy Hổ nhìn Nguyệt Ca đầy kính nể.
Nguyệt Ca gật đầu chào.
Ngải Thiển cười ngọt ngào với mọi người: "Ngày khác con sẽ trở lại bái kiến ông nội và bá phụ bá mẫu nhé." Sau đó đẩy Nguyệt Ca từ từ rời đi. Vân Chiến và A Thương đuổi theo, Thủy Linh Nhi phất tay với ba người Thủy Trình rồi sải bước rời đi theo.
Ba người Thủy Trình đưa mắt nhìn bọn họ rời đi.
"Cứ để Linh Nhi đi theo bọn họ có được không?" Thủy Tuyết lo lắng nói.
"Để nó đi theo đi, đi theo cạnh Nguyệt môn chủ, nói không chừng có thể ngộ ra được chút đạo, vô cùng có ích cho tu vi của nó." Thủy Trình thở dài.
"Chúng ta cũng nên xuống núi hành động." Thủy Hổ hùng tâm tráng chí, hận không thể bắt được ma tinh ngay bây giờ, đấu một trận với nó.
"Ừ."
Bốn người Ngải Thiển bây giờ biến thành năm người. Vốn bọn họ rời khỏi phái Thủy Lăng thì có thể đi thẳng về phía Đông Hiên Viên nhưng Ngải Thiển nói nàng còn có thứ quan trọng phải lấy, phải trở về Tử Nguyệt Môn một chuyến.
Kết quả là, năm người ngự kiếm về thẳng Tử Nguyệt Môn.
Trên đường đi, Vân Chiến và Thủy Linh Nhi vẫn đấu không ngừng. Nhưng Vân Chiến trốnd✿đ✿L✿q✿đkhông được, chỉ đành phải đối mặt đón đòn. Đấu khẩu miệng lưỡi rất náo nhiệt, Ngải Thiển còn thỉnh thoảng chen vào một câu, càng thêm dầu vào lửa cho bọn hắn.
Nguyệt Ca lắc đầu bất đắc dĩ. Nha đầu là sợ thiên hạ không loạn.
Nhưng lúc Thủy Linh Nhi đang cãi vã với Vân Chiến cũng không quên tâm sự với Ngải Thiển. Mà Vân Chiến cũng không quên tiện thể hủy mặt mũi của Ngải Thiển. Sau đó thật thương hại cho hắn khi phải đối mặt với sự tấn công của hai nữ nhân.
Cảm thấy chỉ chớp mắt một cái mà thôi bọn họ đã đến Tử Nguyệt Môn.
Ngải Thiển chạy thẳng tới "thiên đường" của nàng. Thủy Linh Nhi tò mò theo sau nàng, không biết rốt cuộc Ngải Thiển quên mất bảo bối quan trọng gì.
Lại thấy Ngải Thiển lật ra một xấp có vẻ giống bức họa.
"Đây là gì?" Thủy Linh Nhi hỏi.
"Bức họa." Ngải Thiển vừa sắp xếp lại vừa trả lời Thủy Linh Nhi, cầm bức họa thì trái tim liền dễ chịu.
"Ai vậy?" Thủy Linh Nhi thấy lạ. Đi thăm dò ma tinh thì Ngải Thiển cầm bức họa theo làm gì?
"Nguyệt Nguyệt sư phụ." Ngải Thiển cười khẽ, đáp.
"Hả?" Thủy Linh Nhi kinh hãi che miệng: "Nguyệt môn chủ? Muội cầm theo làm gì? Ta xem chút nào." Dứt lời liền vươn tay ra cướp.
Ngải Thiển chặn ma trảo của Thủy Linh Nhi: "Ta cho tỷ xem cũng được, cẩn thận chút đấy. Thứ này rất có ích, là nguồn châu báu của ta đấy."
Thủy Linh Nghi nghe nhưng không hiểu, ngơ ngác nhìn Ngải Thiển mở bức họa ra. Mỹ nam tuyệt thế được vẽ rõ ràng trên giấy, tư thế khác nhau nhưng tuyệt mỹ và dịu dàng giống nhau.
Còn không đợi Thủy Linh Nhi kịp lấy lại tinh thần, Ngải Thiển đã nhanh chóng thu bức họa lại, cất thật kỹ.
"Đi thôi." Ngải Thiển dẫn đầu bước ra.
Thủy Linh Nhi máy móc đi theo sau Ngải Thiển.
Trong thời gian rảnh rỗi này, Nguyệt Ca đã khai báo rõ ràng mọi chuyện cho Lưu Niên, cũng để A Thương ở lại giữ nhà.
Thấy hai người Ngải Thiển đi tới, Nguyệt Ca nói khẽ: "Chúng ta chia làm hai đường để hành động đi."
"Chia thế nào?" Vân Chiến sợ tới mức nhảy bắn lên từ trên đất.
Ngải Thiển nghe nói thế thì mắt lập tức tràn đầy ý cười: "Vậy mà phải hỏi nữa hả? Dĩ nhiên là muội và Nguyệt Nguyệt sư phụ đi với nhau, huynh và Linh Nhi đi với nhau."
"Không được." Vân Chiến kiên quyết từ chối, buộc mình phải tỉnh táo lại.
Thủy Linh Nhi gầm lên: "Sao lại không được?" Huynh không muốn, bà cô càng muốn quấn lấy.
"Không được là không được." Giọng Vân Chiến cương quyết. Hắn không thể để sau này mình phải sống trong cảnh nước sôi lửa bỏng được. Hắn phải cố gắng bảo vệ quyền lợi của mình, cố gắng vì hạnh phúc tương lai.
"Vậy rất tốt, bốn người đi cùng nhau thì khí tức quá nặng, khiến người ta nhìn chằm chằm. Hai người đi thì dễ hơn nhiều." Nguyệt Ca không thèm nhìn sự lo lắng của Vân Chiến, nói tiếp.
Ngải Thiển bỗng đi tới cạnh Vân Chiến, nói khẽ: "Có phải huynh sợ mình sẽ có thiện cảm với Linh Nhi, cho nên không dám đi cùng tỷ ấy không?" Giọng tuy nhỏ nhưng tiếc là mọi người đều nghe thấy.
Vân Chiến như thẹn quá hóa giận: "Có thể à? Sao có thể?"
"Vậy huynh lo lắng cái gì? Sao không dám đi cùng tỷ ấy?" Ngải Thiển nhíu mày, ép hỏi.
"Đi cùng thì đi cùng." Vân Chiến phẩy tay áo một cái, tức giận nói, quay lưng lại với mọi người.
Ngải Thiển cười xảo quyệt, lặng lẽ làm thế tay "cố lên" với Thủy Linh Nhi.
Thủy Linh Nhi nhìn bóng lưng Vân Chiến, đáy mắt lóe lên sự kiên quyết.
"Vậy thì đi thôi." Thấy không ai có ý kiến gì khác, Nguyệt Ca cười cưng chiều với Ngải Thiển.
Ngải Thiển ngọt ngào tiêu sái đi tới bên cạnh Nguyệt Ca.
Phất tay áo, ánh sáng trắng bao phủ, hai người Nguyệt Ca biến mất ngay sau đó. Về phần hai người Vân Chiến làm thế nào thì là chuyện của bọn họ.
Kinh đô của Đông Hiên Viên tên là Mộ Thành, đường phố chỉnh tề, cửa hàng san sát, rấtd✩đ✩L✩q✩đnhiều quán rượu. Người đi đường mặc quần áo đủ màu hiển rõ sự sầm uất. Lúc đầu là Ngải Thiển tỉnh lại ở một góc Mộ Thành.
Ngải Thiển và Nguyệt Ca vững vàng rơi xuống đất trước một quán rượu. Ngải Thiển đang định kêu lên rằng có phải dung mạo của Nguyệt Ca không còn quá thu hút ánh nhìn hay không? Người đi đường vừa nhìn thấy đều như không thấy bọn họ, mắt nhìn thẳng, đi về phía quán rượu.
Ngải Thiển cảm thấy kỳ lạ, không đợi nàng mở miệng hỏi, Nguyệt Ca liền nói: "Ta dùng Chướng Pháp Nhãn, người phàm không thấy được chúng ta."
"Không thấy chúng ta? Vậy con ăn thế nào?" Ngải Thiển lo lắng nói.
Nguyệt Ca sửng sốt, lập tức nói: "Ta giải trừ ngay."
"Nhưng dung mạo của người..." Ngải Thiển không nói tiếp. Dung mạo của Nguyệt Nguyệt sẽ chọc phải rất nhiều rắc rối.
"Việc này không phải lo." Nguyệt Ca nở nụ cười, tay áo trắng như tuyết khẽ giơ lên.
Ngải Thiển chưa phát hiện ra có gì bất thường đã thấy người đi đường đều ném ánh mắt quái dị về phía họ. Trong lòng cả kinh, Ngải Thiển vội la lên: "Thấy chúng ta rồi. Làm sao bây giờ?"
"Con nhìn vẻ mặt họ xem ngoài quái dị ra có gì khác không?" Nguyệt Ca bình tĩnh hỏi.
Ngải Thiển nghe vậy thì quan sát biểu tình của người đi đường cẩn thận, ngoài ngạc nhiên ra thì không có gì thật, đâu thấy được dung mại kinh diễm kinh thiên của Nguyệt Ca.
Cảm thấy có nhiều ánh mắt kỳ lạ, Ngải Thiển lại nhìn Nguyệt Ca. Vẫn là dung mạo tuyệt mỹ mà, sao lại thế này?
"Ta dùng tiên thuật để biến ảo, trong mắt người phàm ta chỉ là một nam tử trẻ tuổi bình thường mà thôi." Nguyệt Ca cười, giải thích.
"Nhưng con vẫn thấy người..." Ngải Thiển lẩm bẩm.
"Con không phải người phàm." Nguyệt Ca lại nói. Lúc trước hắn đã giấu tiên khí trên người Ngải Thiển đi. Bây giờ người phàm có nhìn cũng chỉ thấy một người tàn phế có dáng dấp bình thường và một tiểu cô nương ngọt ngào mà thôi.
Ngải Thiển nghiêng đầu suy nghĩ mới tiêu hóa được những tin tức này, sau đó cười ngọt ngào, nói: "Vậy cho con nhìn xem người phàm sẽ thấy bộ dáng gì của người đi."
Nguyệt Ca cười một tiếng, ngón tay khẽ động.
Ngải Thiển chỉ thấy trước mắt thay đổi, dung mạo bình thường, ngũ quan bình thường, bất kể là nhìn riêng hay tổ hợp lại cũng chẳng có chỗ nào đặc biệt. Thật là thần kỳ.
Nhưng Ngải Thiển vẫn cười hài lòng: "Được, cứ như vậy đi. Ai cũng sẽ không thích gương mặt này đâu." Trong lòng thật đúng là yên tâm không ít.
Nguyệt Ca mỉm cười, để Ngải Thiển nhìn diện mạo thật của mình, "Có muốn vào ăn gì đó không?"
"Muốn, đương nhiên muốn." Ngải Thiển gật đầu lia lịa, nhìn ba chữ đỏ tươi "Hồng Bài lâu" trên tửu lâu, cảm giác nước miếng của mình sắp chảy ra ngoài rồi. Nguyệt Nguyệt sư phụ thật hiểu nàng.
Nguyệt Ca lắc đầu đầy bất đắc dĩ, tự đẩy xe lăn vào tửu lâu. Ngải Thiển hoàn hồn, đuổi theo.
Tiểu nhị đứng trước cửa tửu lâu thấy tuy nam tử này tàn tật nhưng ăn mặc hoa lệ, vội vàng cười toe toét, bước lên đón: "Mời hai vị khách quan vào trong."
Ngải Thiển gật đầu hài lòng, chủ động đẩy xe lăn vào trong.
Vai trái tiểu nhị vắt một cái khăn tay, bước từng bước theo sau hai người.
"Hai vị muốn ngồi ở đâu? Trên lầu có nhã gian." Đôi mắt trên khuôn mặt gầy nhom của tiểu nhị lóe sáng.
Ngải Thiển nhìn quanh đại sảnh trang trí một cách phóng khoáng, hơn một nửa đã có người ngồi, chỉ có một cái bàn gần cửa sổ là chưa có ai. Vì vậy nàng chỉ tay về phía đó, cười nói: "Chúng ta ngồi đó là được rồi."
"Được được được." Tiểu nhị vội vàng bước lên lau mặt bàn, dẫn hai người Ngải Thiển ngồi xuống.
Đợi bọn họ ngồi vào chỗ của mình, hắn hỏi: "Khách quan muốn gọi gì?"
"Ừm" Ngải Thiển chống má, suy nghĩ một chút, "Có cánh gà nướng không?"
"Có có có, cánh gà nướng của chúng ta là thơm ngon nổi danh nhất ở đây đấy. Cô nương thật tinh mắt." Tiểu nhị càng cười tươi hơn.
Ngải Thiển mím môi cười cười: "Mang cho chúng ta chút đồ ăn chay nữa nhé."
Tiểu nhị ngẩn người rồi mới cười nói: "Sẽ mang lên nhanh thôi, khách quan chờ chút."
Đồ ăn được bưng lên, Ngải Thiển mới nhìn Nguyệt Ca ở đối diện, nói: "Phong cảnh ở đây không tệ, phía dưới có một con sông xanh biếc."
"Ừ." Nguyệt Ca ôn nhã nhìn ra ngoài cửa sổ, nước sông xanh trong, đủ mọi loại thuyền trôi lững lờ, tạo từng vòng từng vòng sóng, còn có thể nghe tiếng ca trong trẻo của nữ tử.
"Nhưng chắc chắn không bằng phong cảnh của núi Tử Nguyệt." Ngải Thiển nói thêm một cái, đôi mắt sáng lấp lánh.
Nguyệt Ca quay sang cười một tiếng, nói: "Mỗi thứ đều có cái hay của nó. Vẻ đẹp của núi Tử Nguyệt là trong trẻo lạnh lùng, ở đây là vẻ đẹp nơi trần thế của người phàm."
Ngải Thiển gật đầu đồng ý với lời Nguyệt Ca.
Lúc này, tiểu nhị đã nhanh nhẹn dâng trà, chỉ chốc lát sau lại lui xuống.
Ngải Thiển nhìn nước trà xanh biếc trong veo, tuy mùi trà tràn đầy cánh mũi nhưng nàng vẫn khôngd♂đ♂L♂q♂đmuốn uống. Sao thứ này so được với trà cỏ tiên của phái Thủy Lăng được. Aiz, không biết lúc nào mới có thể uống thứ trà cực phẩm đó lần nữa.
Nguyệt Ca cũng không uống trà mà chỉ chuyên chú nhìn Ngải Thiển.
Ngải Thiển bị nhìn nên hơi xấu hổ, vội vàng giả vờ chú tâm vào những người khác nhưng không ngờ lại nghe được vài câu bát quái quan trọng.
Ba nam tử trung niên mặc cẩm phục ngồi trong đại sảnh, coi như bên cạnh không có ai mà ba hoa khoác lác.
Một người trong đó nói một cách thần bí: "Mọi người có nghe nói không? Trong phủ Thừa tướng có yêu quái."
"Ừ, ta cũng nghe nói, không biết là thật hay giả."
"Là thật đó. Ngay cả hai mươi phòng tiểu thiếp của Thừa tướng vừa cưới chưa được ba ngày cũng ch.ết bất đắc kỳ tử, đều bị hút hết máu."
"Thừa tướng cũng càng ngày càng tiều tụy, sắp không chịu nổi rồi. Đã mời rất nhiều cao nhân tới nhưng không tìm được nguyên nhân."
Những người khác nghe thấy bát quái thì nhao nhao vây tới, cùng nghe ngóng.
Ngải Thiển nhếch mày, hỏi Nguyệt Ca: "Là yêu quái thật ạ?"
"Ừ, xà yêu ngàn năm." Nguyệt Ca gật đầu.
"Chúng ta phải đi trừ yêu ạ?" Ngải Thiển lập tức hưng phấn, lòng tràn đầy kích động.
"Ăn xong rồi đi." Nguyệt Ca không nhanh không chậm nói.
"Vâng." Mắt Ngải Thiển nhìn phía trước chằm chằm, hy vọng đồ ăn nhanh được mang lên. Trong lòng nàng vẫn tò mò rằng yêu quái hút máu thế nào? Không phải ma cà rồng mới hút máu à?
Đồ ăn được mang lên rất nhanh trong sự mong đợi của Ngải Thiển.
Mùi thơm bay vào mũi, cánh gà vàng ươm khiến miệng Ngải Thiển hoạt động hết công suất, lập tức vươn móng vuốt bốc lên, không để ý tới hình tượng mà gặm.
Nguyệt Ca cười khẽ, cầm đũa lên gắp tượng trưng vài miếng đồ ăn chay, sau đó chú tâm nhìn Ngải Thiển gặm cánh gà như đang thưởng thức cảnh đẹp gì vậy.
Ngải Thiển một lòng vùi đầu vào thức ăn ngon, sớm quên mất mọi thứ xung quanh.
Chờ tới lúc Ngải Thiển gặm hết một mâm đùi gà, rốt cuộc thỏa mãn ợ khẽ một tiếng. Thật ra từ sau khi nàng có tiên cốt thì căn bản không cần ăn ngũ cốc nữa. Nhưng lòng trần của nàng còn chưa hết. Lúc tham lên là ăn rất vui vẻ, không phải ăn cho no bụng mà là để đỡ thèm.
Với những đồ ăn chay kia, Ngải Thiển không hề ham thích. Thấy Nguyệt Ca dường như không động tới nàng cũng không nói gì, sảng khoái gọi tiểu nhị tính tiền, còn thưởng cho hắn không ít bạc.