Chương 6

Hôm sau quả nhiên Thư Thái phi sai một nội thị tới truyền khẩu dụ, Tô thị mới biết việc này là ván đã đóng thuyền. Lần này đi mất nửa tháng, nữ nhi rất ít khi rời xa bà, Tô thị vô cùng lo lắng, nhân lúc Thư Quân về sân viện nghỉ trưa, tức giận véo thật mạnh vào eo tam lão gia.


“Đều tại ông, không biết chống lưng cho hai mẹ con chúng ta, hại chúng ta khổ như thế này.”


Tam lão gia vừa bực vừa thẹn, tự đánh mình mấy cái:” “Phải phải phải, là ta vô dụng, không bảo vệ được mẹ con nàng…” Ông ngẫm nghĩ: “Để lát trưa ta đi qua Hàn Lâm Viện một chuyến, tìm ân sư chào hỏi một tiếng, nhờ ông chăm sóc giúp đỡ chút.”


Tô thị cười lạnh, làm phu tử sao có thể làm khó học trò, sợ là sợ mấy Công chúa điêu ngoa trong cung và mấy quý nữ nâng cao đạp thấp trong kinh thành sẽ thừa dịp chế nhạo con gái bà thôi. Tô thị đau lòng vô cùng: “Cứ thế này mãi cũng không phải biện pháp, chúng ta vẫn nên mau chóng tìm cho Quân Nhi một hôn phu, rời khỏi cái vũng bùn Thư gia này.”


Nói kén rể, chẳng qua là dỗ dành Thư Quân mà thôi, cách cư xử của Thư gia như thế còn không bằng tìm một nhà tương xứng gả ra ngoài, còn hơn ở chỗ này chịu đựng người ta dày vò mỗi ngày.


Tam lão gia gật đầu, mày hơi nhíu lại: “Mấy ngày qua ta cũng đang cân nhắc, hay là chọn ra danh sách một vài giám sinh, mang về cho Thư Quân xem. Ngoài ra, chuyện nhận con thừa tự cũng cần phải đưa vào xem xét.”
Suy cho cùng là bắt nạt tam phòng không có người nối dõi.


available on google playdownload on app store


Tô thị nhớ tới chuyện không có con trai, hốc mắt đỏ lên, nắm góc áo ông cúi đầu: “Cũng do ta thân thể không biết cố gắng, liên luỵ ông...”


“Nói cái gì vậy...” Tam lão gia vội vàng ôm thê tử vào trong lồng ngực: “Còn không phải vì sinh con gái cho ta mà nàng mới tổn hại thân thể đó sao? Không nên tự trách như vậy.”


Tô thị dựa vào ngực ông thở dài: “Nhận con thừa tự cũng không phải việc dễ dàng như vậy, chọn một hài tử trong tộc Lâm Xuyên không khó. Khó là khó ở chỗ không qua được cửa lão thái thái kìa.” Lão thái thái một mực chắc chắn là bà không thể sinh, khăng khăng phải nạp thiếp cho tam lão gia. Mặc dù tam lão gia đi giải thích, nhưng chỉ sợ mấy nhóm tộc lão kia cũng là đứng về phe lão thái thái.


Việc này thực sự không phải dăm ba câu là có thể quyết định, tam lão gia rầu rĩ trong lòng, nhưng thấy hàng mày thê tử nhíu lại buồn bã, giọng ông lại kiên định: “Những việc này cứ giao cho ta, nàng an tâm bồi dưỡng thân thể. Còn Quân Nhi, con bé khờ thì khờ thật, nhưng không ngốc, sẽ biết tự bảo vệ mình.”


Sự trấn an của trượng phu đối với Tô thị không có tác dụng gì, bà vẫn lo lắng sốt ruột. Buổi chiều bà tự mình chuẩn bị thu dọn hành lý cho Thư Quân, dặn dò đủ thứ, cuối cùng nhét một xấp ngân phiếu cùng với mấy thỏi vàng cho nàng.


“Bây giờ chúng ta không thiếu bạc, con đừng tiết kiệm quá, lén lút đưa cho mấy quan lại bậc trung kia. Mặc dù ngoài mặt những người đó nghe lời sai khiến của Thái phi và Công chúa, nhưng cũng sẽ âm thầm chăm sóc con.”


Tuy trong lòng Thư Quân không yên, nhưng trước mặt mẫu thân, nàng vẫn bày ra vui vẻ: “Mẫu thân, việc này có tốt có xấu. Dù sao con cũng là thư đồng của Công chúa, sau này nói chuyện nghị thân sẽ dễ dàng hơn.”
Lời này thật sự có thể an ủi Tô thị vài phần.


Ngày 17 tháng Hai, trời tờ mờ sáng, Thư Quân rời giường theo phụ thân ra khỏi nhà. Tô thị khoác áo bông dài đứng dưới cửa sổ nhìn theo nữ nhi đi xa, khoé mắt chảy ra hai hàng lệ.


“Ta muốn che mưa chắn gió cho con bé biết bao nhiêu, nhưng cuối cùng cũng không thể ở bên nó cả đời, luôn khuyên bản thân phải nhẫn tâm để con bé ra ngoài học hỏi nhiều kinh nghiệm, nhìn được sự hiểm ác của lòng người. Như vậy thì sau này con bé cũng sẽ không dễ dàng bị người khác lừa gạt.”


Thương thay cho tấm lòng người làm cha mẹ.


Đơn ma ma khuyên bà: “Cô nương có số mệnh tốt, chưa biết chừng có thể gặp được quý nhân che chở. Hơn nữa, nếu cô nương xảy ra chuyện gì, Thư Thái phi cũng khó thoát trách nhiệm liên quan. Thư Thái phi lại không phải người ngốc, sẽ không tự tìm phiền phức cho mình. Ngài cứ yên tâm.”


Tam lão gia tự mình đưa Thư Quân đến Đông Hoa Môn, có nội thị chờ sẵn dẫn Thư Quân đi tẩm cung của Thư Thái phi. Thư Quân tới sớm, không gặp được người khác, một đường ngáp dài đi dọc theo hành lang đến Hàm An Cung của Thư Thái phi.


Thư Thái phi có nét mặt ôn hoà, thưởng cho Thư Quân một bộ giấy và bút mực, dặn dò cung nhân đưa hai người đi Anh Hoa Điện. Ngày đầu tiên nên không ai dám đến muộn, vào trong điện, đã thấy tốp năm tốp ba tụ tập.


Chính điện của Anh Hoa Điện rất rộng, ở giữa treo một tấm rèm che, bên trái là hàng ghế cho nam, bên phải là hàng ghế cho nữ. Thư Quân ôm sách và bút mực hỏi Công chúa Thục Nguyệt:
“Công chúa, chúng ta ngồi chỗ nào?”


Công chúa Thục Nguyệt đưa mắt nhìn bốn phía, thấy hai hàng ghế đầu đã có người ngồi, hàng cuối cùng cũng có người đặt bút mực: “Vậy thì ngồi hàng thứ hai từ dưới đếm lên đi.”


Thư Quân thở dài một hơi nhẹ nhõm, vội vàng chọn một ghế xa xa rồi bày biện sách. Nàng thầm nghĩ, Công chúa Thục Nguyệt này không phải người ham học, nàng ta cũng không nên ngồi hàng phía trước. Thế tử Hoài Dương vương từng nói cho nàng, có lúc hắn ta bị Thái Thượng Hoàng bắt ngồi ở hàng thứ nhất, hứng hết một ngày toàn nước bọt.


Đợi nàng dọn xong sách bút mực, mới tò mò quan sát người ngồi phía trước.
Trong đó có hai nữ tử vô cùng bắt mắt.
“Công chúa, ngồi ở hàng đầu tiên là vị Công chúa nào vậy?”


Ngồi bên trái hàng thứ nhất là một nữ tử mặc váy tím, nàng búi kiểu tóc Lăng Vân Kế, cài trâm vàng, ăn mặc vô cùng nổi bật, dáng ngồi thẳng như cây tùng không nhúc nhích, vừa nhìn đã biết là học trò giỏi. Thư Quân nhìn thôi đã khiếp sợ.


Một nữ tử khác mới nhìn sườn mặt đã thấy mắt ngọc mày ngài, đuôi mắt trang điểm thêm hạt châu, nụ cười duyên dáng có vài phần quyến rũ, trên người ăn mặc váy áo hoa gấm thịnh hành, đang chào hỏi người bên cạnh.


Công chúa Thục Nguyệt lười biếng ngồi quỳ xuống, nhìn theo tầm mắt của nàng: “Hai người đó, không phải Công chúa.” Giọng nói mang theo vài phần chế nhạo, nhưng mà cũng không dám nói lớn tiếng, kề sát vào Thư Quân, nhỏ giọng phàn nàn: “Cô nương váy tím kia là thiên kim của Lý Tướng quân tên là Lý Anh, người còn lại bên phải là nữ nhi của Đại Trưởng Công chúa, chính là Di Ninh Quận chúa Tạ Vân. Rõ ràng chỉ là con gái của đại thần, vậy mà còn khí phách hơn cả Công chúa…” Câu cuối cùng là nàng ta nghiến răng nghiến lợi nói ra.


Thư Quân mơ hồ nhớ lại Vương Ấu Quân đã từng nhắc đến hai người này với nàng, có thể khiến Công chúa Thục Nguyệt kiêng kị như thế, có thể thấy không phải là kiểu người dễ trêu chọc. Thư Quân đương nhiên muốn tránh càng xa càng tốt.


Một lát sau, Cửu Công chúa và Thập Công chúa giá lâm. Hai người này là hai nữ nhi chưa gả nhiều tuổi nhất của Thái Thượng Hoàng, mọi người đồng thời đứng dậy chào hỏi. Trong lúc nói chuyện, Thư Quân cũng phát hiện, Công chúa Thục Nguyệt ở hoàng gia quả nhiên rất không được sủng ái, chẳng hạn như việc chào hỏi này, không có bao nhiêu người chủ động tới chỗ nàng ta thỉnh an.


Công chúa Thục Nguyệt hiển nhiên thấy mãi thành quen, rầu rĩ không vui dựa vào chỗ ngồi. Thư Quân thì càng cẩn trọng khiêm tốn, toàn bộ học đường, xem ra chỉ có hai người các nàng là rảnh rỗi nhất.


Lại qua một lát, bên hàng ghế nam có thêm mấy bóng người. Thư Quân loáng thoáng nghe được giọng nói của Thế tử Hoài Dương vương - Bùi Giang Thành. Vậy mà lại có người chúc mừng hắn ta có hạnh phúc mới, Thư Quân âm thầm trợn mắt. Cuối cùng cũng đến giờ phu tử xuất hiện, học đường đang ồn ào lại im bặt, bên tai Thư Quân thanh tịnh, nàng thở dài một hơi.


Khó khăn lắm mới qua một buổi sáng, cuối cùng nàng cũng thấy được thực lực của Lý Anh và Tạ Vân lợi hại đến mức nào. Mỗi khi phu tử hỏi ra một vấn đề, hai cô nương đó lập tức đấu võ mồm, đối chọi gay gắt. Cộng thêm hai người kiến thức rộng rãi, nói ra được lý lẽ rõ ràng. Các nàng là người được chọn cho vị trí Hoàng Hậu tương lai, cho dù là Công chúa đương triều cũng không dám đối nghịch.


Buổi sáng Thư Quân miễn cưỡng còn có thể nghe hiểu một chút, tới sau giờ ngọ thì mí mắt nàng bắt đầu đánh nhau. Nàng phải véo mạnh vào đùi mới có thể giữ được tỉnh táo, đến khi mở to đôi mắt nhập nhèm nhìn xung quanh, hơn một nửa người trong học đường đã nằm sấp lên bàn.


Lại nhìn Công chúa Thục Nguyệt bên cạnh, được rồi, nước miếng từ khóe miệng cũng đã chảy mấy hàng, cảm giác áy náy trong lòng Thư Quân tức khắc biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi. Nàng cũng không dám làm trắng trợn quá, đôi tay chống cằm, úp mặt xuống, làm bộ đọc sách, yên tâm thoải mái ngủ tiếp.


Cũng không biết là lão phu tử phía trên quá nhập tâm, hay là tốt tính, đến lúc Thư Quân ngủ đẫy giấc tỉnh lại, tay ông vẫn cầm quyển sách y như cũ, đọc đến đầy nhịp điệu, lưu loát dễ nghe, đối với tình hình phía dưới làm như không thấy gì.
Ngày thứ nhất cứ như vậy trôi qua.


Tan học, Thư Quân chủ động thay Công chúa Thục Nguyệt sửa sang lại sách, giao cho nữ tì, cụp mi rũ mắt đi theo phía sau Công chúa Thục Nguyệt rời khỏi. Nàng cố tình cúi thật thấp để Bùi Giang Thành không nhìn thấy, đỡ gặp phải rắc rối. Đáng tiếc là sợ cái gì thì cái đó tới, mới vừa xuống bậc thang, một người ở phía sau nàng thấp thỏm lại hưng phấn mà gọi một tiếng,


“Quân muội muội...”
Âm thanh này nói quen thuộc thì không quen thuộc, nói xa lạ cũng không xa lạ.


Thư Quân quay đầu lại. Lúc này hơn phân nửa học trò vẫn chưa rời khỏi học đường đang đứng nói chuyện ở hành lang, Bùi Giang Thành đang đứng ngoài cùng nghe được một tiếng này, không mặn không nhạt quét tầm mắt qua đây.


Thư Quân thầm mắng một câu, trên mặt vẫn thoải mái hào phóng lộ ra tươi cười, uốn gối thi lễ với người vừa tới.
“Thỉnh an Thế tử.”


Người trước mặt hai má đỏ bừng, dáng vẻ thẹn thùng thành thật, chính là Thế tử Lâm Xuyên Vương - Bùi Ngạn Sinh mà nàng đã gặp qua hai lần. Nàng và Bùi Ngạn Sinh không quen, không biết vì sao hắn ta lại đi tới chào hỏi.


Hai mắt Thế tử Lâm Xuyên Vương sáng lấp lánh, giọng nói lại cao lên vài phần: “Lúc dùng bữa buổi trưa ta đã cảm thấy bóng dáng quen thuộc, không nghĩ tới thật đúng là Quân muội muội.”


Câu nào câu nấy đều “Quân muội muội”, Thư Quân sởn hết da gà. Nàng muốn tránh hiềm nghi, nói: “Thế tử, canh giờ không còn sớm, ta muốn theo Công chúa về...”


Nàng liếc nhìn Công chúa Thục Nguyệt bên cạnh. Công chúa Thục Nguyệt hiển nhiên cũng rất tò mò quan hệ của bọn họ, ánh mắt rất hứng thú xoay chuyển giữa hai người, cố tình dừng lại, hỏi:
“Ồ, hai người các ngươi quen biết như thế nào vậy?”


Nhìn Công chúa Thục Nguyệt rất có dáng vẻ đập nồi cũng phải hỏi cho ra lẽ, Thư Quân chợt đau đầu. Đúng lúc này, không biết Bùi Giang Thành xuất phát từ nguyên do gì, lại lạnh mặt bước tới, gõ vào gáy Bùi Ngạn Sinh.


“Trước mặt mọi người, sao lại cản đường cô nương người ta? Đừng rề rà nữa, tổ phụ còn chờ hỏi chuyện chúng ta đó.”


Bùi Ngạn Sinh vô cùng bất mãn với hành vi của Bùi Giang Thành, có điều thoáng nhìn thấy Thư Quân đứng cách rất xa, một chút ý tứ đáp lại hắn ta cũng không có, đành phải xin lỗi nàng trước: “Xin lỗi, là ta đường đột...”
Thư Quân căng da đầu lôi kéo Công chúa Thục Nguyệt rời đi.


Đợi đến khi người đi rồi, Bùi Ngạn Sinh tức giận trừng mắt Bùi Giang Thành: “Ngươi gõ ta làm gì? Ngươi đối xử với người ta bội tình bạc nghĩa, sao còn ngăn cản ta nói chuyện với nàng?”
Bùi Giang Thành nhịn một bụng buồn bực, lạnh lùng nhấc mí mắt: “Sao? Ngươi nhìn trúng nàng?”


Gò má trắng nõn của Bùi Ngạn Sinh lập tức căng đến đỏ bừng, luống cuống tay chân: “Ta… ta... liên quan gì ngươi!”


Bùi Giang Thành nhìn dáng vẻ không có tiền đồ này của hắn ta, giận sôi máu, đưa tay giữ chặt cánh tay hắn ta: “Giỏi lắm, lần trước ở nhà ta nhìn thấy nàng một lần, đã nhớ thương rồi… Hoá ra là ngươi cướp người của ta.”


Bùi Ngạn Sinh vừa xấu hổ vừa tức giận, hất tay hắn ta ra: “Ngươi đừng làm loạn. Người khác đều cho rằng ngươi say rượu thất đức, nhưng lúc trước ngươi nói gì với ta ngươi nhớ không? Ngươi nói ngươi chỉ là nhìn thấy nàng xinh đẹp, muốn ức hϊế͙p͙ nàng…”


Bùi Giang Thành thấy sắp bị moi tận gốc rễ của mình, càng thêm dùng sức đè chặt vai hắn ta.


Bùi Ngạn Sinh cũng biết hắn ta thẹn quá thành giận, sợ chọc giận hắn ta thì không có cách nào kết thúc chuyện này bèn đổi chủ đề: “Bỏ đi! Bây giờ ngươi đã có niềm vui mới, ta cũng lười nói ngươi. Ta nói thật cho ngươi biết, ta thực sự thích Quân muội muội. Ngươi không cưới, ta sẽ tới cửa cầu thân.”


Bùi Giang Thành nghe đến đó, buông hắn ta ra, bỗng nhiên cười lạnh ra tiếng: “Mắt mẫu thân ngươi cao hơn đầu, sẽ nhìn trúng nàng chắc?”
Bùi Ngạn Sinh bị chọc trúng chỗ đau, cũng hơi xấu hổ, tức giận gạt tay hắn ta, quả quyết rời đi.
*


Trở lại Hàm An Cung, Công chúa Thục Nguyệt bắt đầu tr.a hỏi Thư Quân. Thư Quân đành phải nói với nàng ta, nàng và Bùi Ngạn Sinh không quen, chỉ là ngẫu nhiên gặp được một lần ở phủ Hoài Dương Vương. Công chúa Thục Nguyệt nhìn khuôn mặt của Thư Quân, bỗng nhiên hiểu rõ.


Thư Quân sinh ra đẹp như vậy, nam nhân nhìn thấy nàng thì nhất kiến chung tình cũng không kỳ lạ. Thư Quân mới vừa từ hôn, đã có người vội vã tới săn đón, thật là tốt số.


Nhớ tới bản thân mình năm nay mười bảy, hôn sự chậm chạp không được quyết định, trong lòng Công chúa Thục Nguyệt không thoải mái. Một khi nàng ta không vừa ý thì lập tức nghĩ cách hành hạ Thư Quân. Có điều nàng ta coi như vẫn còn thông minh, nói rất trôi chảy.


“Ngươi mới đến, mọi việc cần phải chăm chỉ, cũng sắp đến bữa tối rồi, hay là ngươi đi cùng Bách Hợp đến Ngự Thiện Phòng lấy thức ăn đi. Vừa hay để Bách Hợp nói với ngươi quy củ hoàng cung, làm quen bố cục hoàng cung, sau này khỏi lạc đường.”


Thư Quân không có cách nào từ chối. Một lát sau, nàng thay một chiếc áo khoác màu hồng cánh sen, theo cung nữ tên Bách Hợp đi về hướng Ngự Thiện Phòng.


Đi mãi đi mãi, Thư Quân phát hiện không ổn. Phương hướng này càng đi càng lệch, tuy nàng chưa đến Ngự Thiện Phòng bao giờ, nhưng cũng biết Ngự Thiện Phòng người đến người đi, không thể không có người như thế này. Nàng còn đang nghi hoặc, lại thấy bước chân cung nữ kia đột nhiên nhanh hơn, đến khi nàng vừa bước qua cổng tròn, chớp mắt đã không còn nhìn thấy cung nữ kia đâu nữa.


Thư Quân nhìn sân viện vắng hoe, cười khổ một tiếng.


Cho dù Thư Quân tức giận, nhưng cũng không vội. Dù sao nàng cũng là cháu gái Thư Thái phi, chắc chắn Thư Thái phi không dám thật sự để nàng xảy ra chuyện, đơn giản chỉ muốn hù dọa nàng mà thôi. Thư Quân chậm rãi quay trở về, nghĩ cách làm sao để ngăn chặn Công chúa Thục Nguyệt bày ra mấy trò đùa dai như thế này.


Sắc trời chưa hoàn toàn tối hẳn, một rặng mây đỏ rực bảo phủ cuối tường cung, lúc này Thư Quân mới phát hiện mình đã đi tới gần Huyền Vũ Môn.


Tường cung nguy nga kéo dài từ đông sang tây, gió lùa vào từ khung cửa mở rộng của cung điện, loáng thoáng nhìn thấy rất nhiều thị vệ tập trung trên hành lang. Bên ngoài Huyền Vũ Môn chính là Thượng Lâm Uyển, nơi này gió lớn, giống như dao cắt, thổi đau gò má Thư Quân. Nàng tránh ở phía sau một gốc cây che miệng ho vài tiếng. Được rồi, không nên hành hạ bản thân! Nhân cơ hội tìm một người để hỏi đường vậy.


Đến khi nàng quay đầu, thoáng nhìn thấy một hàng ba người từ con đường đá bên cạnh đi ngang qua. Nàng nhanh chóng đuổi theo, người đi đầu kia bước quá nhanh, Thư Quân muốn theo kịp phải cố hết sức, chỉ cảm thấy bóng dáng hắn cực kỳ cao lớn, giống như đỉnh ngọn núi chót vót. Nàng vội vàng gọi.


“Vị đại ca này, làm phiền ngài cho ta hỏi đường...”
Nghe thấy âm thanh trong trẻo, ba người không hẹn mà cùng nhìn qua.
Tia nắng cuối cùng chiếu lên gương mặt anh tuấn góc cạnh rõ nét của hắn, khiến khuôn mặt kinh động lòng người này trở nên hư ảo.


Thấy rõ người kia, Thư Quân hơi sững sờ, đột nhiên lui về phía sau hai bước.






Truyện liên quan