Chương 107-2: Vương gia phúc hắc 2
Edit: tart_trung
Mùi rượu bay theo gió truyền tới trong mũi Tử Lạc Vũ, nàng có chút choáng váng, Tiêu Diệc Nhiên cười vô cùng ngọt ngào.
“Phụ thân”. Ánh mắt nàng không chớp nhìn gương mặt vô cùng tuấn mỹ của Tiêu Diệc Nhiên, ngọt ngào kêu to.
“Ừ?” Trong mắt hắn thấy nàng nhìn hắn chằm chằm, môi mỏng liền cong lên.
“Người hôm nay bỗng nhiên trở nên kỳ lạ nha!” Trước mặt nhiều người như vậy lại hôn nàng, sắc mặt cũng không đổi nữa!
“Vũ nhi thích không?” hắn không phủ nhận sự thay đổi của bản thân, ngay cả hắn cũng có chút kinh ngạc về điều này, nhưng, lần nào ở trước mặt nàng, hắn cũng đều có loại cảm giác muốn yêu thương và sủng ái nàng, đặc biệt là khi Tử Lạc Vũ càng ngày càng trưởng thành, tuổi tác của nàn lớn hơn chút, hắn càng muốn thân mật với nàng nhiều hơn.
Tử Lạc Vũ nghiêng đầu nghĩ nghĩ, cau mày lắc đầu: “Con thích dáng vẻ phụ thân lạnh lùng, thích bộ dáng kháng cự không chịu theo của phụ thân, còn thích dáng vẻ lạnh như băng của người nữa”.
Nàng vô cùng nhớ nhung “phụ thân” trước đây có được không?
Nụ cười trên mặt Tiêu Diệc Nhiên tản đi, môi mỏng khép lại thành một đường thẳng lạnh lùng.
“Đúng, chính là bộ dáng lãnh khốc này, con thích nhất”. Người nào đó hưng phấn ôm lấy mặt hắn, hôn bẹp một cái.
Trong lòng Tiêu Diệc Nhiên thở dài một cái, tiểu hồ ly này cũng thật gian xảo, bổn vương trước kia trông có vẻ dễ bị “ức hiệp”, nên nàng thích “phụ thân” trước kia, bây giờ bản vương “ức hϊế͙p͙” nàng, nàng liền nói không thích “phụ thân” bây giờ.
Giảo hoạt quả đúng là bản tính của hồ ly.
trên đường đi, Tiêu Diệc Nhiên mặt lạnh không nói tiếng nào, toàn thân tản ra khí chất lạnh tới cực điểm.
Tử Lạc Vũ sung sướng, nhìn mỹ nam lạnh lùng đằng trước, thật đúng là đẹp mắt, tay nhỏ vươn vào áo bào của hắn sờ sờ, đôi mắt đen lạnh lùng của hắn nhìn nàng cảnh cáo một cái, người nào đó cười hắc hắc, đúng, chính là mùi vị này, nàng chỉ thích mỹ nam Vương gia như vậy.
“Phụ thân, phụ thân, người vĩnh viễn mang bộ dáng lãnh khốc này được không? Con thật sự rất thích bộ dạng này của phụ thân, rất đẹp trai, rất mên gười”. Tử Lạc Vũ hình như chơi tới nghiện, tay nhỏ bé ôm lấy tay hắn lắc lắc, đôi mắt cười híp lại thành một khe nhỏ.
Sắc mặt Tiêu Diệc Nhiên xám đi, hắn vĩnh viễn có bộ dáng này, có phải là vĩnh viễn để tiểu hồ ly này “ức hϊế͙p͙” không? Còn hắn, có phải vĩnh viễn không nên nghĩ tới việc “ức hϊế͙p͙” tiểu hồ ly này?
hắn không trả lời, môi mỏng mím lại so với trai sò còn cứng hơn, sắc mặt cũng càng lạnh hơn, trước khi trở về phòng, hắn sẽ tận lực “lãnh khốc” để nàng thỏa mãn nguyện vọng “ức hϊế͙p͙” hắn, đương nhiên sau khi về phòng, sẽ tới lượt hắn “ức hϊế͙p͙” nàng…
Tử Lạc Vũ khẳng định không biết trong bụng nam nhân xấu xa này đang tính toán cái gì, cho nên nàng đang vô cùng vui mừng sờ sờ tay hắn, nhìn thấy bộ dáng ẩn nhẫn của Tiêu Diệc Nhiên, nhìn thấy dáng vẻ tương đối lạnh lùng của hắn, nàng vô cùng vui sướng, có điều, nàng không nghĩ tới, đợi lát nữa, vào trong phòng, liền tới phiên vị vương gia nào đó vui mừng…
---***---
ở một chỗ nào đó, bạn nhỏ Nguyệt Sắc đóng vai Vân Lam có chút buồn bực.
Hai tên đại sắc lang Tam hoàng tử và Ngũ hoàng tử một trước một sau ngăn cản Nguyệt Sắc.
“Lam Nhi, hôm nay bản hoàng tử có thiêu thức mới, chúng ta tới chơi đi!” tam hoàng tử coi như tuấn tú, mang theo gương mặt ɖâʍ đãng, thật khiến người ta vô cùng buồn nôn.
“nhỏ **, đã làm nhiều như vậy, còn trốn cái gì?”. Ngũ hoàng tử cởi áo bào xuống, lộ ra thịt mỡ trắng bóng, xoa xoa tay nói.
Nguyệt Sắc không nghĩ tới hai sắc lang này lại muốn cùng lên, nắm đấm hắn xiết chặt, tùy thời đều có thể đánh cho hai tên biến thái này liệt người.
Tam hoàng tử thấy Ngũ hoàng tử cởi xiêm y, lập tức vội vàng cởi quần, lần này hắn ta phải đoạt làm vật nhỏ ** này trước Ngũ hoàng tử.
Đợi hai tên hoàng tử cởi trần truồng xong, Nguyệt Sắc nhìn căn phòng lộn xộn, cái này… Đánh bọn họ hắn cũng thấy không thích.
“Đừng trốn! Bản hoàng tử sẽ để nàng khoái hoạt”. Tam hoàng tử nỏi.
“nhỏ tiện nhân, hôm nay ngươi không chạy thoát khỏi lòng bản tay bản vương tử đâu, bản hoàng tử khuyên ngươi vãn bớt làm chuyện vô ích đi, hầu hạ bản hoàng tử và Tam hoàng huynh!” Ngũ hoàng tử nói.
Mặt Nguyệt Sắc đen lại, toàn thân tản ra khí lạnh, hắn cảm giác mình muốn nói, đối mặt với hai tên ɖâʍ đãng này chính là làm bẩn mắt hắn, hủy hoại tâm linh hắn.
Nguyệt Sắc nhìn thấy kiếm trên tường, liền đạp chân phóng lên, lấy kiếm xuống, hai tên hoàn tử biến thái còn chưa kịp hô người, đã bị Nguyệt Sắc điểm huyệt đạo.
Cầm lấy xuân dược hai tên đó chuẩn bị cho Vân Lam, hắn dốc vào miệng hai tên hoàng tử biến thái.
Sau đó hắn cầm kiếm giải khai huyệt đạo hai tên đó, thân mình Nguyệt Sắc vụt qua, đem cửa phòng khóa lại.
Hai hoàng tử trong phòng bắt đầu chửi mắng, gõ cửa cầu cứu, bọn họ không biết, mấy thị vệ bên ngoài đã sớm bị điểm huyệt ngủ, bây giờ còn say sưa trong giấc ngủ, ai mà quản rảnh bọn họ.
không được một lát, Tam hoàng tử và Ngũ hoàng tử liền kêu như mèo phát xuân, hỗ động không biết chơi đùa cái gì, chỉ nghe thấy bên trong truyền ra tiếng gào đau đớn và tiếng thở gấp.
“Tam hoàng huynh, huynh buông lỏng chút, làm sao lại chặt như vậy!”
“A~ đau ch.ết lão tử, ngũ hoàng đệ, đợi lát nữa ta làm ngươi”.
---***---
không bao lâu, Tiêu Diệc Nhiên liền ôm Tử Lạc Vũ vào trong phòng, ánh nến ấm áp nghênh đón người vào.
“Vũ nhi, bản vương không béo, con bóp thoải mái sao?” đôi môi mỏng luôn mím lại của Tiêu Diệc Nhiên cuối cùng cũng mở miệng, tay nhỏ của Tử Lạc Vũ tác quái trước ngực hắn, cương quyết không biết làm sao.
“Hắc hắc, hụ thân, người có thể tiếp tục lãnh khốc, người không nói lời nào chính là dáng vẻ đẹp trai nhất đó”. Người nào đó tiếp tục cười cười, tay nhỏ thu lại, đem áo bào của hắn bị nàng mở ra chỉnh lại cho tốt.
Tiêu Diệc Nhiên nắm lấy tay nhỏ đang chỉnh xiêm y cho hắn, gương mặt lạnh lùng, giọng nói lại trở nên tà mị: “Làm gì phiền toái như vậy? Cuối cùng vẫn phải cởi”.
Trong đầu Tử Lạc Vũ hệt như bị người ta ném một quả lựu đạn, ầm! Nổ tung!
Lúc nàng ý thức được có chút không đúng, mỹ nam Vương gia đã giúp nàng cởi đồ, nàng ngẩng đầu liền nhìn thấy đôi mắt đen của hắn, lúc này mới hậu tri hậu giác phát hiện, đôi mắt hắn đã lên men say.
Khó trách hắn uống một ly lại một ly, uống hết bầu rượu trong tay nàng, hóa ra, đã sớm lên chủ ý rồi, có phải biết bản thân uống say sẽ làm ra động tác gì không? Cho nên, mới cố ý uống nhiều như vậy…
Còn vừa rồi nữa, hắn giả bộ làm ra vẻ lạnh lùng, chính là nghĩ để cho nàng nếm được ngon ngọt, sau đó, mới có thể làm chuyện không bằng cầm thú với nàng. ĐÚng, chính là như vậy.
Tử Lạc Vũ kêu rên, mẹ nó, tốt xấu gì nàng cũng là người xuyên qua, sao lại thấy tên mỹ nam Vương gia làm chuyện xấu là hợp lý chứ hả!
Quá không có logic…
Lúc trên người sắp bị cởi sạch, Tử Lạc Vũ nắm chặt lấy tay Tiêu Diệc Nhiên đang giúp nàng cởi đồ, gương mặt nhỏ nhăn nhúm nói: “Phụ thân, thân thể Vũ nhi không quen, không thể giải quyết nhu cầu của người được”.
Tiêu Diệc Nhiên nửa tỉnh nửa say ngậm ý cười, giống như hắn đã say vài phần, lại giống như không có say, say hay không chỉ có mình hắn tự biết.
“Phụ thân biết, Vũ nhi không cần lo lắng”. Lời này nói ra ngược lại vô cùng thanh tỉnh.
“Vậy, phụ thân còn…” Tử Lạc Vũ thật muốn cho hắn một gậy.
“Phụ thân chỉ nghĩ lướt qua thôi”. hắn vô sỉ mà dịu dàng nói.
Còn lướt qua? Còn nữa, cho nàng là đồ ăn sao? Còn lướt qua thôi? Mẹ nó!
Loại chuyện này Tử Lạc Vũ tuyệt đối không làm, nàng hất tay hắn ra, sau đó lui ra sau.
Tiêu Diệc Nhiên cũng duỗi tay dài ra, kéo nàng đi qua, nhẹ giọng nói: “Vũ nhi tránh bản vương làm gì? Chẳng lẽ con quên những lời lúc trước nói rồi?:
Tử Lạc Vũ sững sờ, sau đó mới nhớ tới lúc ở bữa tiệc nàng nũng nịu nói với hắn: vương gia, ngài thậtxấu, trước mặt nhiều người như vậy, lại đối với nô tỳ… Cái này… Nô tỳ không thuận theo! Nô tỳ muốn về phòng.
Chính là câu nói này, là cái bẫy mà sói vẫy đuôi Tiêu Diệc Nhiên bày ra, bây giờ nàng lại bị hắn đặt trêngiường.
“Phụ thân theo lời con về phòng rồi, bây giờ, có phải chúng ta nên tiếp tục không?” hắn ghé vào tai nàng nói, ngón tay thon dài không nhàn rỗi mở quần áo ra.
Bàn tay ấm nóng trượt tới, chạm vào da thịt non mềm trên người nàng.
hắn biết mình đang làm gì, cũng biết chuyện này không hợp với lẽ thường, cho dù bọn họ không có quan hệ máu mủ, hắn cũng không nên mạo phạm thân thể non nớt của nàng, nhưng hắn không có cách nào khống chế hành vi của mình, tiếp xúc mỗi lần mỗi lâu, hắn càng muốn càng nhiều, hắn biết làm như vậy là đáng xấu hổ, nhưng xấu hổ thì đã sao chứ? Bản vương muốn làm thế nào thì làm thế đó…
“không thể, phụ thân, người không thể làm vậy”. Tử Lạc Vũ uốn éo người, tay của hắn sao có thể khôngchút kiêng kỵ mà sờ nàng chứ?
“Vũ nhi, ngoan, bản vương cam đoan, chỉ lướt qua”. hắn ghé vào tai nàng dụ dỗ, thân thể thuận thế đè nàng xuống, môi mỏng ngăn chặn không cho miệng nhỏ nói chuyện.
“Ừm”. Toàn thân Tử Lạc Vũ giống hệt như bị lửa đốt, lần này, hắn dùng sức hôn nàng, đôi mắt to như ngọc lưu ly mở to có chút hoảng sợ, cũng có chút mê đắm.
trên đời này, có một loại độc, nhất định không được dính vào, một khi nhiễm rồi, chính là hủy thiên diệt địa, đến ch.ết cũng không đổi, mà Tiêu Diệc Nhiên mới nếm tử tình quả, đã bị nhiễm tình độc.
“Phụ thân”. Toàn thân Tử Lạc Vũ như không còn chút sức lực nào, giọng nói của nàng cũng trở nên không phải của bản thân nữa, nhỏ vụn lại có chút mềm mại.
“Hửm?” Đôi mắt đen dầy lửa dục của hắn ngẩng lên nhìn nàng, ngón tay thon dài đặt trên lưng nhỏ yếu ớt.
“Đừng tiếp tục, con.. con…” Nàng dùng chút sức nhỏ của mình, trên mặt đỏ ửng, câu nói kế tiếp khôngcách nào nói ra miệng.
“Vũ nhi ngoan, để phụ thân tiếp tục một lát, lại một lần”. Dứt lời! hắn lại cúi đầu, theo xương bướm của nàng hôn xuống.
Tử Lạc Vũ kinh ngạc, mỹ nam Vương gia đây là muốn… muốn hôn khắp người nàng sao?
Các loại tiếng nổ, tiếng lốp bổ vang lên, chuyện này tuyệt đối không được, hắn là “phụ thân” của nàng, sao có thể? Đây là không phải là loạn luân sao?
Ngay lúc Tử Lạc Vũ muốn ngăn cản, trong đầu lại thấy choáng váng, cảm giác này, Tử Lạc Vũ không thể không quen thuộc hơn.
trên giường léo lên một ánh sáng, miệng vị vương gia nào đó đang hôn đầy lông hồ ly.
Tiểu hồ ly nào đó xoay người, nhìn sắc mặt mỹ nam Vương gia giống như đang chịu oan ức, hưng phấn vẫy đuôi, khóe miệng hồ ly cười cười, chứng minh tâm tình vô cùng tốt của nó.
Tiêu Diệc Nhiên thật muốn bóp ch.ết tiểu hồ ly này, lúc nào không biến thân, nhất định phải ở lúc hắnnhiệt huyết sôi trào hôn nàng mà biến thân.
Ý nghĩ bóp ch.ết nó cũng chỉ là nghĩ một lát liền thôi, đến cùng hắn cũng không cam lòng rat ay.
Tiêu Diệc Nhiên đưa tay ôm tiểu hồ ly, đánh lên mông nó hai cái, cũng coi như trừng phạt nho nhỏ.
Hồ ly nào đó xõa tung đuôi to, ở trên mặt hắn động rồi lại động, khiến mặt hắn ngứa ngáy, thật ra trong lòng tiểu hồ ly nào đó vô cùng đắc ý, ngươi nha, đánh mông ta, ta quất ngươi bạt tai.
Sau khi Tiêu Diệc Nhiên ôm tiểu hồ ly để lên giường, hắn liền đen mặt đi ra, để gió trời thổi cho mắt.
Tiểu hồ ly nào đó cuộn người trên giường, nàng biết mỹ nam Vương gia là đi.. cho nên,cũng lười quản hắn, lăn lăn xong, liền đắc ý chui vào trong chăn ngủ vùi.
Đêm hơi lạnh, gió thổi tới.
Dưới ánh trăng khuyêt, Tiêu Diệc Nhiên đứng chắ tay, lúc này, trong đôi mắt hắn chẳng có chút men say, chỉ có chút tình triều chưa rút hết.
Mà suy nghĩ của hứn cũng dần bay xa…
không biết là lúc nào đã bắt đùa thích tiểu hồ ly này, đại khái từ khi nhặt được nàng về liền biết nàng không giống bình thường, nàng nghịch ngợm, nàng tùy hứng, nàng gian xảo, nàng trưởng thành – tất cả đều hiện ra trong mắt hắn, chưa từng có gì bị bỏ sót.
Có lẽ, nàng sớm đã tồn tại trong sinh mệnh hắn, sớm đã là một phần không thể chia cắt được.
Còn nhớ rõ ngày đó ở hoàng cung Tây Sở Quốc, nàng hỏi hắn việc nàng bị bắt hán có xem trọng không, còn bắt hắn giải thích.
thật ra, nàng không biết, nếu ngày nào đó Úy Trì Nhạc thật bắt Tử Lạc Vũ tới uy hϊế͙p͙ hắn, đừng nóimạng của hai tướng sĩ, cho dù mạng của tất cả tướng sĩ Đông Phong Quốc, ngay cả mạng của hắn, hắncũng không chút do dự đưa ra, đổi lấy nàng về.
Chỉ là, hắn không dám nói ra, không dám làm rõ, bởi vì càng sợ bọn họ sẽ gây bất lợi cho nàng.
Cho tới bây giờ Tử Lạc Vũ cũng không biết, lúc nàng mất đi tin tức, lúc biết nàng gặp nguy hiểm, hắn đãsớm phát điên, đi tìm liên tiếp mấy ngày, ngay cả mắt cũng không dám chớp một cái.
Mười vạn thiết kỵ chiến tướng, cả quân vương Đông Phong Quốc đều không có tư cách và năng lực kia để cho hắn xuất chinh, nhưng vì tìm nàng, vì an toàn đem nàng trở về, hắn điều động tất cả chiến tướng, nàng có biết, những chiến tướng này, đủ để đánh hạ lãnh thổ Tam quốc?
Nàng muốn tự do, hắn cho nàng, nàng muốn xuất phủ, hắn theo nàng, nàng thật cho ràng không có lệnh của hắn, nàng lợi hại tới mức tự mình xuất phủ sao? Tất cả những gì nàng làm, đều trong tầm tay hắn, hắn làm hết những việc này, có lẽ sẽ bị nàng hiểu lầm, nhưng hắn thật sự không biết, làm so có thể bảo vệ nàng an toàn, hắn luôn tự an ủi mình, chỉ cần nàng bình an vô sự, cái gì hắn cũng nghe nàng.
Nhưng mà, cho tới bây giờ nàng cũng không hiểu hắn, có lẽ, nàng không đem hắn đặt ở chỗ quan trọng nhất, nhưng, hắn đem nàng để ở chỗ quan trọng nhất, phải làm sao bây giờ? Tiêu Diệc Nhiên khôngcầu nàng hiểu hết, chỉ cần, Tử Lạc Vũ ở bên cạnh Tiêu Diệc Nhiên, thế là đủ.
Nàng có lẽ vĩnh viễn sẽ không biết, nàng chính là uy hϊế͙p͙ yếu ớt nhất trên người hắn, đụng một cái, liền đủ để hắn thịt nát xương ta.
Vũ nhi, vĩnh viễn đừng để hắn phải như vậy, có được không? Đây là yêu cầu duy nhất!
---***---
ở nơi xa, một chỗ đèn đuốc sáng trưng, truyền tới những lời nói xấu xa ɖâʍ đãng.
Tiêu Diệc Nhiên nhíu mày, căm ghét xoay người, gió mát cũng không thổi nữa, hắn đi vào trong phòng.
Mà trên giường, tiểu hồ ly kia đã ngủ say không biết gì