Chương 4: Nháy mắt ôn nhu

Editor: Bạch Đà
Thư phòng.
Thành quản gia mặt gấp gáp, vội vàng đi tới, tự biết mình đã phạm sai lầm, còn chưa đối diện với nhiếp chính


Đương nhà mình, đã run run đi không vững, hắn sao lại có thể bố đô như vậy, tìm về mấy cái phụ nhân thô thiển để cho một con điếu bạch hồ mới sinh lâu không ßú❤ sữa...
“Vương gia, miếu bạch hổ n... nó...”
Bút lông gói trong tay ngùng một chút, đm thanh lạnh lùng cất lên: “ Nói.”


“Tiểu bạch hổ nằm trên bàn, bất động.” Thành quản gia lựa chọn từ ngữ, trong lòng bàn tay đã đổ mồ hôi lạnh, lão khẩn cần thần linh để giếu Bạch hổ trăm ngàn lần đừng có ch.ết...


OMột thân cảm bào đen tuyền chợt đứng đầu, từ trước tới giờ đều phong đạm khinh oan, mau đáu máy dệt qua một tia lo lắng.


Thành quản gia cúi đầu nhìn tam bà đổ thêu trên ống tay đo, chờ đợi trừng phạt, khóe mắt thoáng thấy một bỏng vụt qua, ng ống đầu lên, nhiếp chính vương vấn đang ngồi trên ghế đã không còn, trên bàn, một cây bút lông sỏi gãy đôi cùng pới đống giấy tờ sổ sách lộn cận.


Thành quả gia trong lòng cả kinh, đây là bút lông sỏi vương gia chuyên dùng để xử lý văn kiện đại sự của
Đông Phong quốc, nhưng lại vì một con tiểu Bạch Hổ mà bị đánh gãy, bộ đô, lão thật sự càng già càng hố đô rồi...


available on google playdownload on app store


ONgày sau, Thành quản gia nhìn thấy chủ tử vĩ đại của mình, ÔNhiếp chính dương cao cao tại thượng lại vì một con Tiểu Bạch bồ mà bẻ gãy không biết bao nhiêu cây bút, khi ấy lão lại hồi tưởng lại ngày hôm nay, tuyệt đối sẽ không nói mình bộ đồ, ngược lại sẽ cảm thấy chính mạnh phi thường anh minh thần trí, quốc gia đại sự và


Tiểu Bạch hổ, chủ tử nhà lão luôn có khuynh hướng chọn 0ế sau.
Bước cho đến nhanh vào trong phòng, anh mặt hàng băng đảo qua năm cái bà củ, không khí dung quanh như đóng băng, vẻ mặt Tiêu Diệc Ohiên hiện lên sự ghét bỏ.
“Git.” Thanh âm lạnh như tuyết tháng chạp, mang theo từng tầng lãnh .


ONăm phụ nhân như cảm thấy được đại cá, ôm the am nhẹ thở hắt ra, tránh thoát được một khiếp đã là phúc lớn mệnh lớn, cũng không có quan xiêm y có chinh tế hay không, bộ ngực có lộ ra ngoài hay không, cúi đầu nhanh bước ra cửa.


Nhiếp chính vương quả nhiên so với lời đồn giống nhau, dung mạo tuyệt thế, tao nhã nhưng lãnh khốc.
Nam nhân như vậy là th đàn, không thể của phạm uy nghiêm.


OMùi sữa nồng đậm làm cho một người luôn sạch sẽ như hắn phải nh ăn mày, đưa ngón tay dò nét hơi thở của tu bổ, tuy rằng mỏng manh như hơi thở đều đều bốn phở lên ngón tay h đó, không hiểu sao hắn thở dài nhẹ nhõm một hơi.


ONềẹ đem đu hổ đặt ở lòng bàn tay, bên miệng vẫn còn dâu sữa làm cho mắt đẹp lại bóp lại.
- Mang một bồn nưỞc ấm lại đây.” Tiêu Diệc Ohiên đối với Thành quản gia cho ôn còn chưa kịp bước vào cửa ph an phỏ.


“Công, vương gia.” h ành quản gia có chút không hiểu, vương gia cho hắn đem nước tới làm cái gì? Khó có
GUNG QUẢNG HÀNG
được hành quản gia bình thường rất khôn khéo giỏi giang lại hồ đô, nhưng dù không hiểu cũng không nhiều lời.


Trong chốc lát, Thành quản gia quay lại với một chậu nước ấm: “Vương gia, nước đâu ạ.”


“Đặt đó đi.” Tiêu Diệc Ohiên thản nhiên nói, từ trong ngực lấy ra một cái khăn tay sạch sẽ, dùng uống nước, rồi cẩn thận lau sạch vết sữa vớt nhẹ trên bộ lông của tiểu hổ, động tác nhẹ nhàng, tỉ mỉ như đang cầm trên tag một pho tượng thủy tinh.


Hai con mắt của Thành quản gia trừng lớn, hắn có phải hay không bị ảo giác? Ghủ tử bắn, Ohiếp chính
Dương, Tiêu Dương gia cư nhiên lại ô nhu lau sạch sữa dính bên mép miếu Bạch hổ? Thị thiếp vương phủ cũng chưa từng được hưởng qua đãi ngộ này, mà một cái điếu bạch hồ lại có thể!


“Thành Ghi Hai, ngươi không có việc gì để làm sao?
Có phải muốn bổn vương an bài cho người chút việc hay không? OMát lạnh thoáng nhìn, Tiêu Diệc Obiên lạnh lùng nói.


“Vương gia, lão Ô chợt thở ra hôm nay còn có mấy việc vẫn chưa an bài cong, lão nô tin cáo lui.” Thành quản gia vội vàng trả lời, doay người rời đi với tốc độ cực nhanh, so với một người ở độ tuổi trung niên, tốc độ đu thật là dọa người/ OVương gia nếu thực sự “an bài”, hôm nay lão đến xương cốt cũng sẽ rời ra từng mảnh.


Zau sạch sẽ bộ lông của tiểu hổ, Tiêu Diệc DNhiên mới hài lòng nhếch môi cười. ONgón tay ngọc nhẹ nhàng vuốt ve đầu bạch hổ, hồ nhi bướng bình, không chịu uống sữa tươi, nhưng khi ngủ trông thật ngoan.


Tiểu hố còn nhỏ như vậy, nhưng lại không chịu ăn sữa, vậy nên nuôi như thế nào đâu. Vốn đề nan giải này bắt đầu nảy sinh trong đầu tiên vương gia.
*******


Tiểu SVũ sau khi ngủ đủ bắt đầu tính, duối duốt mấy cái móng vuốt, ưỡn thắt lưng một cách lười biếng, rồi lại giơ m ấy cái mỏng vuốt che miệng ngáp một cái.
Tiêu Diệc ĐNhiên mặt ko lộ ra biểu cảm, lẳng lặng nhìn tiếu bố trong lòng bàn tay mình hành động không khác con người, là ai trong lóe lên tia sáng.


Ghớp chớp đôi mắt mông lung còn ng đi ngủ, trước mắt Tiểu CVũ uất hiện một khuôn mặt tuấn tú, đang nhìn chằm chằm nàng. Nhìn cái gì mà nhìn? Nàng chỉ là duối làng một cái, ngáp một cái mà thôi. Không cong/ ONàng như thế nào lại quên mất mình không phải là người! Không đúng! Nàng là người, chẳng qua thân thể hiện tại không phải là người. Không đúng! ONàng chẳng qua là linh hồn củyên nh đm bào th đc thế một tiểu động vật mà thôi.


Bình tĩnh, ph đi bình tĩnh, em tự đầu hành động như một tiểu động vật này, em tự đây như thế nào lừa dối nam nhân trước mắt này, làm cho hắn phải thừa nhận rằng, những hành động trước chỉ là ảo giác mà thôi...
GUNG QUẢNG HÀNG






Truyện liên quan