Chương 11: Hoàng Hậu có thai!
Bàn ăn bày những món cao lương, mỹ vị, mùi thơm đến khó cưỡng. Hoàng Thái Hậu mỉm cười niềm nở liên tục gắp cho Tiếu Hàn. Những phi tần như hoa như ngọc, ăn uống cũng có phần nhỏ nhẹ, người thì vừa gắp rồi hạ đũa xong lại đưa tay che miệng, nhai thức ăn cũng có phần khép nép.
Bạch Anh nghĩ bụng lại không dám ăn, chỉ gắp vài miếng nhỏ, bỏ miệng nhai, cường điệu cũng không quá như những nữ nhân còn lại. Nàng thiết nghĩ ai muốn giảm cân, đều chỉ cần ăn cơm với Thái Hậu, chắc bụng ba ngày đã giảm hơn phân nửa ký. Không cần phải khổ sở như thời hiện đại, nào uống thuốc, nào tập thể dục. Lãng phí.
An Tịnh Âm đột nhiên che miệng, điệu bộ như muốn nôn ra, vội vàng lấy khăn tay che miệng.
"Ể..."
Cả bàn ăn dừng theo âm thanh của Hoàng Thái Hậu. Tất thảy dồn ánh mắt về An Tịnh Âm đang gượng gạo, xin lỗi vì cơ thể không tốt làm ảnh hưởng mọi người. Sau đó còn ớn thêm vài đợt, nàng ta vừa định đứng dậy, cáo lui.
"Âm nhi, ngươi không phải có mang rồi sao?" - Hoàng Thái Hậu hai mắt sáng lên như thể vớ được thứ còn hơn cả vàng bạc châu báu.
An Tịnh Âm chỉ cười mỉm, khăn tay che miệng, ra vẻ ốm yếu: "Chỉ vừa khéo một tháng...Âm Nhi...ọe.."
An Tịnh Âm nói chưa tròn câu đã lên cơn nôn ọe. Ánh mắt liếc nhìn Bạch Anh, ra vẻ đắc ý.
"Cung hỷ hoàng hậu nương nương, hôm qua trong cung có hỷ sự, hôm nay hoàng hậu có hỷ tin, ắt có điềm may a." - Ôn Tích từ phía sau đệm thêm vài câu khiến Hoàng Thái Hậu môi cong miệng cười đến không ngừng.
"Hảo, hôm nay chúng ta ngự giá, bản cung muốn đến Phổ Ấn tự để cầu phúc cho tiểu bảo bối trong bụng Âm nhi. A Duật, con muốn đi không?" - Hoàng Thái Hậu, đẩy ánh mắt, nhìn Trầm Duật, nãy giờ vẫn đang trầm ngâm.
"Trẫm vẫn nên ở lại trong cung xử lý tấu chương, triều chính Phù Thiển không thể một ngày thiếu vua. Ngạch nương, người đi cùng A Âm, với cả Quận Hầu vương cùng Ngữ vương phi thì hơn." - Ngón tay Trầm Duật vân vê miệng cốc trà, làm ra vẻ bận bịu, đến chén cơm, chỉ được vài mép mỡ.
"Duật..." - Hoàng Thái Hậu ánh mắt bày tỏ hụt hẫng, chẳng hiểu là đang nghĩ thứ gì. Trầm Duật không đợi ngạch nương yêu dấu nói hết câu đã đứng lên, chắp hai tay sau lưng, cáo lễ với Hoàng Thái Hậu.
"Ngạch nương, trẫm cùng Cự Quý Phi phải về Dưỡng Tâm Điện, trẫm ăn cũng no rồi. Trẫm cáo lui vậy." - Trầm Duật chắp hai tay sau lưng. Ra hiệu cho Bạch Anh đang ngẩn người nhìn hắn khó hiểu. Song, nàng vẫn đứng dậy hành lễ rồi chậm rãi theo Trầm Duật ra kiệu, chẳng biết hồi cung nào.
...
Sau khi bọn họ rời đi, sắc mặt Hoàng Thái Hậu bỗng dưng tối sầm lại.
...
"Sao tứ lan chàng nhanh như thế đã muốn hồi cung? Chàng hình như vẫn chưa ăn gì mà?"" - Bạch Anh không thể ngồi im lặng, lòng tò mò, nhìn thẳng vào Trầm Duật, đáy mắt xuất hiện cả một dấu chấm hỏi to đùng.
Hắn không đáp, chỉ hắn giọng. Đôi mày chau lại, tỏ vẻ khó chịu. Đôi mắt Bạch Anh giãn ra, dừng ở cánh hoa đang nằm trên tóc Trầm Duật. Nàng vươn cánh tay trắng nõn lấy nó xuống, đặt giữa lòng bàn tay.
"Dừng kiệu!" - Trầm Duật mở đôi mắt đầy tức giận, nhìn nụ cười vừa nở đã đông cứng của Bạch Anh.
Cỗ kiệu chỉ mới đi được một đoạn khỏi Từ Ninh Cung đã dừng lại hạ xuống.
Trầm Duật lạnh lùng, nhắm đôi mắt, giọng nặng xuống: "Xuống kiệu."
Nụ cười đông cứng của Bạch Anh, bây giờ tắt lịm. Nàng không hiểu gã nam nhân trước mặt đang nghĩ thứ gì. Một thứ suy nghĩ xẹt qua đầu rằng nàng không phải những nữ nhân cần sủng ái, nàng không cần phải ở lại mặt dày lươn lẹo với hắn.
Bạch Anh nhẹ nhàng cúi đầu, đôi bàn tay đặt cánh hoa trên chiếc đệm cạnh hắn, xoay người bước ra khỏi cỗ kiệu.
"Cung tiễn hoàng thượng." - Nàng hành lễ, rồi xoay người đi. Khuôn mặt nàng chẳng biểu đạt chút cảm xúc nào, bước chân vô thức bước đi như thể người đang tức giận là nàng.
Mi mắt Trầm Duật bấy giờ mới nâng lên. Đôi mắt liếc qua tấm rèm trên cửa sổ, giọng khẽ khàng hạ lệnh:
"Các ngươi cứ về đi, trẫm tản bộ ở đây." - Nói rồi Trầm Duật cho hạ kiệu, lạnh lùng vén bức màn lên. Hai tay chắp sau lưng, đi theo con đường Bạch Anh đã đi.
...
Bạch Anh hờ hững, nhìn tản mây trôi lững lờ trên bầu trời xanh, nắng gắt. Những giọt mồ hôi đọng trên trán nàng, men theo gò má đào ửng vì nắng nóng trượt xuống, kinh diễm mê hồn.
Bạch Anh dừng lại trước bậc thềm màu son, ở trên có những tán lá trúc chắn mát tạo bóng râm, ở dưới chính là cá. Những con cá thân trắng trắng đỏ đỏ bơi lội dưới nước, khiến đầu nàng hiện lên một cảnh tượng vô cùng mơ hồ. Nàng ngồi xuống dưới bậc thềm, mặc cho tà váy chìm dưới nước. Chẳng hiểu vì cớ gì nàng lại chỉ thích ngắm những con cá bơi.
"Hồng ngư vẩy vẩy vây, như hải đường vẩy vẩy sóng..."
Trầm Duật từ phía xa quan sát bộ dáng của nàng. Không hiểu vì sao vừa uất hận lại vừa đau xót nữ nhân là nàng. Khuôn miệng nhỏ nhắn thốt lên câu hát khiến hắn trở nên vô thức nhói buốt nơi tim.
"Cử đầu bóng trúc râm, đê đầu, chỉ nhìn thấy giai nhân."
Bạch Anh giật mình ngẩng mặt lên.
"Chàng..." - Điệu dáng ngây ngốc của Bạch Anh, chỉ vài khắc đã thành vô sắc, vô cảm.
Trầm Duật từ từ bước đến, mặt vẫn không biến sắc như thể chỉ là tình cờ.
"Chẳng biết, cớ sao tứ lan giữa trưa nắng không ngự giá hồi cung nghỉ ngơi lại đến chốn xanh cỏ này? " - Bạch Anh khách sáo, dù có cổ tức nghẹn không hiểu hắn vừa đuổi nàng xuống kiệu xong, giờ lại ở đây, khuôn mặt vẫn tỉnh bơ, nàng cố kiềm nén.
Thế nhưng, hắn không đáp, chỉ nằm xuống trên cỏ xanh sát bậc thềm nàng đang ngồi, đầu gối lên đùi nàng.
Bạch Anh như ong lên. Nàng càng ngày càng không thể hiểu vị hoàng đế sớm nắng, chiều mưa như hắn. Vài giây trước làm mặt lạnh, hành động thì như nàng mang thù hằn gì với hắn, vài giây sau lại như mỹ nam an tĩnh, ôn hòa, xuất hiện trước mặt nàng.