Chương 51: Phá giải nhiếp hồn thuật (thượng)

Ninh Nhược Đình vừa mở mắt, trước mắt đã là khung cảnh quen thuộc, không sai, nàng đã trở lại cung Vĩnh Thuỵ.
"Nương nương?" Giọng nói thập phần kích động này, ngoài Tiểu Thanh linh động đáng yêu còn ai vào đây nữa?


"Tiểu Thanh!" nàng mỉm cười, đôi môi nhợt nhạt khẽ hé mở, giọng nói mềm mại ôn nhu.


"Người tỉnh." Tiểu Thanh không khách khí ôm lấy nàng " Tiểu Thanh rất nhớ người!" Nàng lại vội đẩy Ninh Nhược Đình ra, tỉ mỉ xem xét từ trên xuống dưới hết một lượt, lại một lần xem xét từ dưới lên trên " Người khoẻ chứ, không bị thương ở đâu chứ?"


Ninh Nhược Đình khẽ cười " Ta không sao hết, đừng lo lắng."" Nàng ngừng lại một chút, lại tiếp " Kẻ giả mạo đâu?"
Sắc mặt vui vẻ của Tiểu Thanh thoáng chốc ngưng trọng lại " Nương nương, người theo nô tì!"


Tiểu Thanh đến trước tủ gỗ khoá chặt, mở ra, bên trong là váy dài cùng xiêm y đẹp đẽ, nàng toàn bộ gạt sang một bên, ấn một cơ quan dưới đáy tủ, vách gỗ đằng sau cọt kẹt chậm rãi mở ra, lộ ra một khoảng không gian tối đen.


""Đây là..." Ninh Nhược Đình kinh ngạc, nàng chưa từng biết ở trong cung có mật đạo này.


available on google playdownload on app store


"Nương nương, từ lúc hoàng thượng phát hiện nàng kia là giả, đã cùng với Đằng xây dựng. Hoàng thượng đã hao tổn không ít tâm lực, toàn bộ mật đạo này chỉ có hai người họ làm, vì tuyệt đối giữ bí mật."


"Thừa Vũ đã vất vả nhiều rồi." Nàng cùng với Tiểu Thanh hai người dựa vào ánh sáng của dạ minh châu tiến vào trong mật đạo.


Qua một đoạn đường nhỏ hẹp, vào đến chính giữa mật đạo, là một khoảng đất hình tròn, sát vách đất có kê một giường nhỏ, bên trên có một người đang nằm, Ninh Nhược Đình lại gần, khi thấy rõ dung mạo của người kia, nàng không khỏi bị kinh hoảng.


Gương mặt ấy, giống như nàng đang nhìn vào gương vậy!
Một cơn đau bất ngờ ập tới!
"A!"
Ninh Nhược Đình ngã khuỵu xuống đất, hai bàn tay gắt gao ôm lấy đầu mình " A! Đau quá!"
"Nương nương, người làm sao vậy? Nương nương, nô tì đỡ người ra ngoài!"


"Những giọng nói! Những người đó..." Ninh Nhược Đình vẫn không ngừng kêu lên, mái tóc mượt mà bị nàng vò tới rối bù. Tiểu Thanh vội vã dìu nàng ra bên ngòi, vừa hay, Lôi Thừa Vũ cũng đến.


"Quý phi làm sao vậy?" Hắn hốt hoảng lại gần, đỡ lấy nàng từ trong tay Tiểu Thanh, chợt nhớ tới điều gì, hắn quát lên " Lý Đằng, đi gọi Phương lão!"
"Vâng!"


Ninh Nhược Đình yên lặng trở lại, hai tay buông thõng xuống, đôi mắt vô hồn không có tiêu cự, trên mặt nhìn không ra bất cứ thần thái nào, nàng bất động giống như một con rối.
Phương lão rất nhanh đã vào trong cung, ông nhìn trạng huống của nàng, đã hiểu ngay chuyện gì xảy ra.


" Có phải nương nương bị kích động?""Vâng, nương nương người thấy gian tế, rồi mới trở thành như vậy." Tiểu Thanh một bên lo lắng nói.


"Không xong, phải mau chóng tìm người có khả năng phá giải nhiếp hồn thuật, nếu không nương nương sẽ nguy mất..." Phương lão suy nghĩ một chút, đột nhiên ánh mắt sáng lên "Vừa hay, ta đã tìm được người từ Cửu Thiên đại lục có khả năng này, thế nhưng điều kiện của bọn họ..."


"Điều kiện là gì?" Lôi Thừa Vũ gấp gáp hỏi.
"Đó là nửa tấm bản đồ thánh địa Phiên Lâm cốc!"
"Thánh địa Phiên Lâm cốc?" Lý Đằng không khỏi kinh ngạc "Bọn họ muốn vào đó tìm thần thú? Chẳng lẽ nửa tấm bản đồ còn lại đang nằm trong tay họ?"


Phiên Lâm cốc bề ngoài là một vùng rừng núi cảnh quan xinh đẹp, nhưng thực chất sâu trong đó có một nơi bí hiểm, là thánh địa nơi thần thú Phiên Lâm cốc trú ẩn. Thế nhưng từ trăm năm trước, một nửa tấm bản đồ đã bị thất lạc, cho nên các đời đế vương sau vẫn luôn cố gắng tìm kiếm, nhưng vẫn không thấy tung tích của nó. Sứ mệnh của thần thú là hộ quốc, nhưng nó cũng chỉ phục tùng vị đế vương mà nó cho là xứng đáng, một khi đã nhận thức chủ nhân, thì dù ở nơi đâu, nghe được hoàng đế triệu hồi trong thần thức, thần thú sẽ lập tức trở về phụng mệnh.


Lôi Thừa Vũ không vì vậy mà do dự, hắn lập tức đáp ứng "Được, chỉ cần bọn họ có thể trị khỏi cho quý phi, trẫm sẽ giao nửa bản đồ cho họ. Bây giờ trẫm sẽ phái người đi Cửu Thiên đại lục đón họ đến."


"Không cần, họ đang ở trong kinh thành." Phương lão tiếp lời "Một vị trong số họ là lão bằng hữu của ta, chất nữ của ông ấy là một nhiếp hồn gia xuất chúng. Ngay bây giờ ta sẽ gọi bọn họ tới."


Phương lão rời đi chưa đầy nửa canh giờ, đã trở lại cùng hai người khác, Lôi Thừa Vũ trong lòng âm thầm cảnh giác, tu vi hai người mới đến này không hề tầm thường, bạch y lão giả và tử y nữ nhân bên cạnh đều là người xuất chúng, thân thủ nhẹ nhàng linh hoạt, giơ tay nhấc chân đều có phong phạm của cường giả cao quý.


Hai người mới tới không hành đại lễ, chỉ ôm quyền thi lễ, nhưng hắn cảm thấy, hai người hoàn toàn có tư cách làm vậy.
"Chỉ cần quý phi khỏe mạnh trở lại, trẫm nhất định giao ra nửa tấm bản đồ." Lôi Thừa Vũ từng chữ từng chữ một nói rõ ràng, không có nửa điểm tiếc nuối.


Gương mặt nữ tử phía sau tấm mạng lóe lên một tia cảm động, nàng cảm động tình yêu sâu sắc của nam nhân trước mắt. Đều nói hậu cung ba ngàn nữ nhân, mỹ nữ như mây, thế nhưng vị hoàng đế tiêu sái lỗi lạc, khí chất tôn quý, tài đức vẹn toàn trước mắt, giữ biển hoa nguyện tôn thờ một đóa, làm cho người mắt cao hơn đầu như nàng cũng thật tâm coi trọng hắn.


Diệp Băng Tuyền tháo bỏ đấu lạp, người trong phòng toàn bộ hít một ngụm khí lạnh.
Dung mạo này, cốt cách này, chỉ có thể hình dung bằng hai từ "thiên tiên"!


Đấu lạp vừa tháo xuống, liền lộ ra làn da như gốm sứ không tì vết, ngũ quan tinh xảo như tranh vẽ, mắt phượng tinh anh sắc sảo, mũi nhỏ cao thẳng, đôi môi đỏ mọng mê người, nhưng kinh diễm nhất, chính là một đầu tóc trắng như chỉ bạc mỏng manh lấp lánh, xõa mềm xuống hai vai, càng làm nổi bật đóa liên hoa chu sa trên mi tâm của nàng.


Nàng toàn thân toát lên khí chất lãnh ngạo, tôn quý từ trong xương cốt tản ra, khiến cho ánh mắt người khác một khi đã nhìn nàng, liền bị cuốn hút không thể rời đi. Nếu nói quý phi nương nương của bọn họ là một đóa bạch trà đẹp đẽ thanh cao, thì người trước mắt chính là một đóa tuyết liên lãnh diễm, thực là hai nữ tử vạn dặm khó tìm.


Trong ánh mắt Lôi Thừa Vũ không có chút gợn sóng, cùng mọi người bất đồng, hắn như trước ôn nhu ôm ôn hương nhuyễn ngọc trong tay, một khắc cũng không rời mắt khỏi Ninh Nhược Đình.


"Ngay đêm nay, ta sẽ giải khai thuật pháp cho nương nương, Nhưng phải đảm bảo tuyệt đối không có ai quấy rầy, nếu như quá trình bị gián đoạn, nương nương sẽ mãi mãi rơi vào trạng thái thi khôi này." Diệp Băng Tuyền chậm rãi dặn dò, một mặt lại chuẩn bị những vật dụng cần thiết. Lấy trình độ của nàng mà nói, thuật pháp này bất quá sơ đẳng, nhưng người này bị hạ thuật pháp không chỉ một hai ngày, hơn nữa đây cũng là lần thứ hai rơi vào trạng thái thi khôi rồi, cho nên tình hình có đôi chút phức tạp hơn.


"Giải khai thuật pháp mất bao lâu?" Lôi Thừa Vũ không khỏi sốt ruột.
"Không lâu, có lẽ nửa canh giờ. Hoàng thượng đừng quá lo lắng." Minh lão giả thay Diệp Băng Tuyền đáp lại.


Của cung Vĩnh Thụy liền đóng chặt lại, bên ngoài có các Ngự lâm quân do hai huynh muội Văn Giản và Văn Thiển Nguyệt chỉ huy thủ hộ, đáng tiếc, vẫn có một con cá lọt lưới.


Diệp Băng Tuyền lấy ra một bình sứ, dùng lò đốt hương liệu trong phòng đốt lên nhiếp hồn hương, để Lôi Thừa Vũ đỡ Ninh Nhược Đình ngồi đối diện với mình.


Nàng khép hờ mi mắt,âm thầm vận chuyển thuật khí trên người, một tầng tử quang nhè nhẹ bao trùm cả ba người trong đó. Diệp Băng Tuyền trong miệng nhẩm thuật ngữ, từ từ tiến vào tâm khảm của Ninh Nhược Đình, vừa tiến vào, nàng liền ngạc nhiên, nữ nhân này cũng là xuyên không mà đến?


Biết nàng là người cùng cảnh ngộ rồi, Diệp Băng Tuyền không khỏi sinh ra cảm giác đồng bệnh tương liên, giữa các nàng coi như có mối nhân duyên kì lạ.


Một nam tử tuấn mỹ thân ảnh cao ngất, trong tay ôm mỹ nhân mềm yếu vô lực, đối diện bọn họ lại là một nữ nhân xinh đẹp mê hồn, từng lọn tóc trắng nhè nhẹ bay múa sau lưng nàng, tử quang thần bí bao trùm lên họ, tạo thành khung cảnh đẹp không tả xiết.
Thừa tướng phủ.


"Có hai người bí ẩn vào cung ư?" Triệu thừa tướng trầm giọng hỏi.
"Vâng, hai người nọ thoạt nhìn không tầm thường, thân thủ bất phàm, xuất quỷ nhập thần." tên thuộc hạ vội vàng nói.
" Hừ, Lôi Thừa Vũ tìm người tới? Hắn muốn làm gì đây?"


"Hồi đại nhân, sau khi hai người đó đến một lúc, cửa cung Vĩnh Thụy liền đóng chặt, tất cả bên trong đều yên tĩnh..."
"Không xong, chẳng lẽ chúng đã tìm ra..." Triệu thừa tướng gương mặt biến sắc " Binh sĩ Mạc thành đã tới phụ cận kinh thành chưa?""
"Thưa đại nhân, binh sĩ đã sẵn sàng chờ lệnh!"


"Lập tức dẫn người trong phủ hội họp với họ, ta sẽ đích thân dẫn quân vào cung!"
Ánh mắt Triệu thừa tướng lóe lên tia ngoan lệ, Lôi Thừa Vũ, cũng đến lúc ngươi xuống địa phủ rồi!






Truyện liên quan