Chương 71: Đưa ngươi hồi cung
Edit: Chang PhiBeta: Vy Chiêu Dung
Nhàn Quý phi cầu xin thất bại, đã gõ vang lên chuông cảnh báo ở trong lòng cho những người có mặt ở đây, ba vị Quý phi ít nhiều gì cũng có người được chọn cho mình, nhưng mà thái độ cự tuyệt người ở ngoài ngàn dặm của Hoàng thượng, làm người không khỏi cảnh giác ở trong lòng.
"Năm nay tuyển tú, chẳng lẽ một người Hoàng thượng cũng không giữ sao?" Hoàng Thái hậu rốt cuộc vẫn không nhịn được hỏi ra tiếng.
Bà chính là không nhịn được muốn xen vào việc này, trên thực tế dưới đáy lòng đã cảnh cáo chính mình rất nhiều lần, Hoàng thượng ở trước mắt chính là một con chó điên, có thể không trêu chọc thì không trêu chọc.
Nhưng lúc trước Hoàng thượng đối xử với Tần Phiên Phiên ôn nhu như vậy, chọc hai mắt bà đau đớn.
" Sao Hoàng Thái hậu lại nói lời này vậy, tuyển tú là thay trẫm tuyển phi tần, tất nhiên là chọn người trẫm thích. Đám tú nữ này đều không được, nhìn đến bây giờ vẫn chưa có ai có thể vừa mắt trẫm, ai, hao tài tốn của." Hắn thở dài một hơi, bày ra dáng vẻ không thể làm gì được.
Xung quanh là một mảnh yên tĩnh, nhóm tú nữ mới vừa tiến vào trong điện, vừa lúc nghe thấy câu nói như vậy, một đám đều gục đầu xuống, giống như cha mẹ ch.ết.
Lời nói này của Hoàng thượng đả kích thực sự nặng nề, làm người không chống đỡ được, giống như các nàng sinh ra không tốt, làm lãng phí cơ hội tuyển tú lần này, rốt cuộc một lần hậu cung tuyển tú cũng rất tốn kém, đúng là một việc hao tài tốn của.
"Ai, khổ cho Hoàng Thượng, đám tú nữ này quả thật không được, không xứng với con ta." Cao Thái hậu sâu kín thở dài một hơi, tích cực tới xem náo nhiệt.
Hoàng Thái hậu trực tiếp trợn trắng mắt, ai bảo ngươi lắm miệng.
Kỳ thật phần lớn người ở trong điện đều biết, Hoàng thượng đang trợn mắt nói dối, tuyển tú ba năm một lần, khắp nơi trên cả nước chỉ cần nữ tử phù hợp với điều kiện đều phải vào kinh.
Sau khi tiến cung đầu tiên là trải qua tầng tầng tuyển chọn mới có thể ở lại, nữ tử thông qua sơ tuyển cho dù là gia thế hay là tài mạo đều là đứng đầu, tùy tiện lấy ra một người cũng có thể lọt vào mắt.
Nhưng Hoàng thượng lại ai cũng coi thường, rõ ràng là đang trả thù quan viên triều đình dốc hết sức chủ trương ép hắn tuyển tú mà.
Lần tuyển tú này, hắn vốn không đáp ứng, thái độ chống cự rất rõ ràng, những người khác còn không dám trách hắn, bởi vì Hoàng thượng nói đám tú nữ này không được, ai lại dám nói là Hoàng thượng không được?
"Thần nữ con gái Chu Quốc công Chu Uyển, năm nay mười sáu, gặp qua Hoàng thượng, Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế." Một thanh âm quen thuộc vang lên trong đại điện.
Lúc này Tiêu Nghiêu mới cúi đầu liếc mắt một cái, quả nhiên liền thấy Chu Uyển vốn bị đuổi ra khỏi cung lại đang duyên dáng yêu kiều đứng ở trong đại điện, mặc cung trang tú nữ màu thủy lam, hơi cúi đầu, bóng dáng nhược liễu phù phong [1] xinh đẹp, nhìn cũng thấy rất có cảnh đẹp ý vui.
[1] nhược liễu phù phong: liễu rủ trong gió. Ý chỉ người con gái mềm mại yểu điệu như cành liễu rủ trong gió.
Từ lúc Chu Uyển tiến vào điện, Tần Phiên Phiên đã thấy nàng, lúc này đang cẩn thận đánh giá nàng, mới phát hiện tiểu cô nương biến hóa rất lớn.
Vốn dĩ Chu Uyển đi con đường tự nhiên hào phóng, có chút khí chất tiểu thư khuê các của Cao Tố Tuyết, hiện giờ lại lắc mình biến hoá, lại chọc người có chút rủ lòng thương.
Tần Phiên Phiên cong cong môi, chuyện khác thường tất có yêu [2], chỉ sợ vị Chu cô nương này sau khi hồi phủ, được người nào đó chỉ điểm, mới từ bỏ tính cách vốn có của mình, để đi một con đường khác.
[2] 事出反常必有妖: chuyện xảy ra khác thường tất sẽ có chỗ kỳ quái.
Trong cung này có vẻ sắp náo nhiệt rồi đây.
Đối với loại thay đổi này của Chu Uyển, Tiêu Nghiêu cũng không có để ý tới, hắn chỉ là nghe thấy được thanh âm quen thuộc mới ngẩng đầu lên xem một chút, sau đó lại không chút để ý mà rời đi.
"Hoàng thượng."
Mắt thấy tám vị tú nữ đều giới thiệu xong rồi, Hoàng thượng lại muốn phất tay cho các nàng đi xuống, Hoàng Thái hậu không nhịn được mở miệng.
"Như thế nào, Thái hậu cũng thiếu cung nữ hầu hạ sao? Ngươi nhìn trúng ai liền giữ lại đi." Tiêu Nghiêu lập tức quay đầu, một bộ dáng rất hiếu thuận mở miệng nói.
Sắc mặt Hoàng Thái hậu liền trở nên không tốt, loại tư thế chống đối tiêu cực này của Hoàng thượng quả thực làm người khó có thể chống đỡ.
"Cung nữ thì không cần, ai gia không thiếu người hầu hạ. Chỉ là thật vất vả mới tuyển tú một lần, Hoàng thượng không chọn, vậy ai gia giúp Hoàng thượng để ý một chút, nếu không thì không thể nào nói nổi. Uyển Nhi là cháu gái ruột ai gia, ai gia nhìn nàng lớn lên, nên hiểu biết rất rõ, đứa nhỏ này lương thiện là một cô nương tốt, giữ lại đi."
Hoàng Thái hậu bày ra một bộ dáng hoàn toàn suy nghĩ vì hắn, giọng nói tuy rằng hiền lành, nhưng là lời này lại để lộ ra ý tứ chân thật ra bên ngoài.
Tiêu Nghiêu nhíu nhíu mày, hắn còn chưa kịp mở miệng, Cao Thái hậu ở bên cạnh đã lên tiếng châm chọc: "Khó mà làm được, dựa vào cái gì mà giữ chất nữ ngươi lại chứ, Hoàng Thái hậu cũng không sợ bị người chê cười đây là đi cửa sau sao, lại còn là ở trước công chúng nữa. Ai gia lại không thấy được vị Chu cô nương này có chỗ nào tốt, đứng không ra đứng nhìn giống hồ ly tinh."May mắn Cao Thái hậu còn biết lần này phục tuyển là chuyện lớn, nửa câu cuối cùng là mơ hồ nói qua, chẳng qua là những người ở đây đều có thể đoán được, vừa nghe cũng biết không phải lời gì hay.
"Còn có sắc mặt nàng trắng như vậy, vừa nhìn liền biết là thân thể không tốt, có thể sinh được hài tử hay không đây?" Cao Thái hậu bắt đầu mở to mắt ra để soi mói.
Chu Uyển có chút hối hận, vì để mình trông càng có vẻ nhược liễu phù phong, nàng còn đánh nhiều thêm một tầng phấn nữa, thật là nhược liễu phù phong, đáng tiếc Hoàng thượng cũng không có nhìn nàng nhiều thêm một cái, thậm chí còn bị Cao Thái hậu bắt lấy nhược điểm.
Hoàng Thái hậu tức giận đến bốc khói, còn nói đứng không thẳng, hiện giờ hậu cung này người giống hồ mị tử nhất chính là Tần Phiên Phiên, vậy mà Cao Thái hậu lại coi nàng như bảo bối vậy.Đây là nhìn ai không thích, nên chỗ nào cũng có thể bới ra được tật xấu.
"Dựa theo quy củ, mỗi lần tuyển tú Thái hậu đều có tư cách giữ người lại, những người khác thì tùy Hoàng thượng, thích thì giữ không thì thôi. Ai gia muốn giữ Chu Uyển. Cho nàng một thanh ngọc như ý."
Hoàng Thái hậu không muốn cãi cọ với Cao Thái hậu nữa, Cao Vân Vân này thô tục không chịu nổi, nếu có cãi cũng không cãi thắng được bà ta, dù sao bà cố mang cái thân thể bệnh tật này để đến phục tuyển, chính là vì để giữ Chu Uyển lại.
Tuy rằng Hoàng Thái hậu kiên định nói muốn giữ Chu Uyển lại, nhưng không có Hoàng Thượng phân phó, thái giám phụ trách ngọc như ý cũng không dám hành động.
Tiêu Nghiêu nhăn mày tự hỏi một lát, lúc sau mới phất phất phất tay: "Hoàng Thái hậu thật vất vả muốn giữ người lại, trẫm nào có đạo lý không đồng ý chứ. Chẳng qua đây chính là ngài muốn giữ, hy vọng cô nương Chu gia có thể tuân thủ bổn phận, không làm ra việc gì vi phạm cung quy."Hắn vừa nói xong liền có thái giám hai tay dâng ngọc như ý lên.
Ngọc như ý này là từ bạch ngọc làm thành, thuần trắng không tì vết, mang theo một chút ánh sáng, lúc cảm giác lạnh lẽo kia đánh úp lại, trên mặt Chu Uyển hiện lên vẻ mặt mừng như điên.Vòng đi vòng lại, tốn rất nhiều tâm tư, cuối cùng nàng vẫn được giữ lại hậu cung.
"Thần nữ là cháu gái Cao Quốc công Cao Tinh, năm nay mười lăm, gặp qua Hoàng thượng." Lúc Cao Tinh nói lời này giọng nói vẫn hơi run run.
Sắc mặt của nàng không tốt lắm, đầu cũng không dám nâng lên, đây là bị dọa đến quá mức sợ hãi.
Chờ sau khi một hàng tám người này đều giới thiệu xong, Hoàng Thượng cũng không có lập tức đuổi các nàng đi, mà là quay đầu nhìn về phía Cao Thái hậu nhẹ giọng nói: "Mẫu hậu, ngài muốn giữ lại một người ở trong cung không?"
Dù sao lúc trước Cao Thái hậu cũng muốn Cao Tinh tiến cung như vậy, Hoàng Thái hậu cũng giữ Chu Uyển lại rồi, Cao Tố Tuyết thì nhất định sẽ không ở lại hậu cung, cho nên Hoàng thượng cũng không ngại để Cao Thái hậu giữ một cái Cao Tinh lại.
Cao Thái hậu nghe vậy lập tức quay đầu đi nhìn Cao Tinh, Cao Tinh vẫn luôn run rẩy, lúc nàng tiến cung là bị mẹ cả ép buộc tới, nói thật Cao phu nhân cũng là vì tốt cho nàng, sau khi tuyển tú có thể nâng cao thân phận, đây là kết quả các nhà đều đồng ý.
Chỉ là Cao Tinh không muốn tới, đủ để thấy lần trước Tần Phiên Phiên cùng Hoàng thượng bạo lực giao hoan đã mang đến cho nàng bóng ma tâm lý lớn như thế nào.
Cuối cùng là Cao phu nhân cứng rắn phái người kéo nàng lên xe ngựa, bắt đầu từ giây phút tiến vào cửa cung kia, đáy lòng Cao Tinh vẫn luôn không yên ổn, nàng chỉ cảm thấy càng ngày càng sợ hãi, sợ Hoàng thượng sẽ giữ lại nàng.
Không phải đều nói nam nhân luôn thích cái loại nữ nhân sợ hãi lại muốn chạy trốn hắn hay sao.Nếu Tần Phiên Phiên biết lúc này trong lòng Cao Tinh đang nghĩ như thế nào, có lẽ là muốn cười ra tiếng, cô nương này cũng quá ngốc, trúng độc hơi sâu rồi.
"Ai gia ——" Cao Thái hậu vừa mở miệng nói chuyện, mới nói hai chữ.
Trái tim Cao Tinh đã bùm bùm nhảy cái không ngừng, hai mắt liền nhắm lại, bị dọa đến ngất đi rồi, phút cuối cùng còn ngã lên người một tú nữ ở bên cạnh làm nàng ta kêu lên tiếng.
Nàng không cần ở lại trong cung, nàng không muốn thị tẩm, thị tẩm là sẽ ch.ết người, Hoàng thượng là tên cuồng biến thái, cô mẫu nàng thích nàng như vậy, nhất định sẽ giữ nàng lại, nàng không muốn nghe hết đâu.
Không thể không nói, bản lĩnh tự cho là biết của Cao Tinh cũng quá cao rồi, đúng là không ai có thể sánh bằng.
"Nha đầu này sao lại hôn mê rồi, ai gia không giữ nàng ở trong cung mà, xem xem dọa đến nàng rồi. Nhanh đi xuống gọi thái y đi." Cao Thái hậu rất không vui.
Nói thật, nàng chưa thấy nữ nhân Cao gia nào nhát như vậy, Cao Tinh nhất định là biến dị, nếu không sao lại sợ đến mức như vậy chứ?
Tần Phiên Phiên đầu tiên là kinh ngạc, ngay sau đó liền cảm thấy vô cùng buồn cười, chỉ với lá gan này của Cao Tinh mà lúc trước còn một lòng nghĩ muốn leo lên long sàng, đúng là bị choáng váng đầu óc.
Trải qua chút nhạc đệm này, không khí trở nên cứng đờ bởi vì Hoàng thượng không chọn ai, cũng thả lỏng một chút.
Cao Thái hậu nhìn Cao Tinh bị nâng đi xuống, mới hơi thở dài nhẹ nhõm một chút, nàng nhìn thoáng qua Hoàng Thái hậu ngồi bên kia Hoàng đế, không khỏi liếc trắng mắt một cái.
Đừng tưởng là bà không phát hiện, vừa nãy Hoàng Thái hậu lộ ra vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa.
"Ai gia cũng không giống mấy người thích đi cửa sau, Hoàng thượng ngươi yên tâm, hôm nay ngươi coi trọng ai liền giữ ai, ai gia tuyệt đối không tạo thêm phiền phức cho ngươi. Nếu ai ngươi cũng không thấy vừa mắt, ta cũng sẽ không nhét người cho ngươi. Chính mình không có bản lĩnh lọt vào mắt Hoàng đế lại còn muốn dựa vào người khác tới gây áp lực, đúng là cười ch.ết người."
Cao Thái hậu nhìn bà ta thấy khó chịu, nên tất nhiên liền nói mỉa.
Hoàng Thái hậu vốn còn muốn nhịn một chút, nhưng mà lúc này cũng hoàn toàn không nhịn được nữa.
Bà hết nhịn lại nhịn, nhưng cuối cùng nhận được cũng không phải là yên bình, mà là Cao Vân Vân được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, có thể không ra mặt mới là chuyện lạ.
"A, đúng vậy. Hôm nay ai gia cũng coi như là được thêm kiến thức, chẳng qua cũng chỉ là tự giới thiệu thôi mà vừa mới nói xong liền bị ngất. Thế này thì ngay cả con gà cũng lớn gan hơn cả nàng, vẫn là thứ chưa hiểu việc đời, không lên được mặt bàn." Hoàng Thái hậu cười lạnh một tiếng.
Cao Thái hậu lập tức quay đầu, nói với bà: "Ngươi mới chưa hiểu việc đời thì có. Ngay cả người té xỉu cũng chưa thấy bao giờ, chính mình cũng nói được thêm kiến thức, đến tột cùng ai mới không lên được mặt bàn đây?"
Mắt thấy hai người lại muốn nháo lên, Hoàng thượng lập tức ra tay ngăn chặn.
"Xem nhanh một chút còn kết thúc, trẫm còn có tấu chương muốn phê duyệt. Nếu hai vị Thái hậu muốn tập mồm mép, vậy chờ phục tuyển kết thúc lại tiếp tục được không?" Tiêu Nghiêu kéo kéo khóe miệng, hiển nhiên là tâm tình không tốt như lúc trước.
Cứ không tình nguyện mà bị kẹt ở trong son phấn cả nửa ngày, có thể có tâm tình tốt được mới là lạ.
"Thần nữ là nữ nhi Hộ Bộ Thị lang Thái Hân, năm nay mười lăm, tham kiến Hoàng thượng." Một giọng nói mềm mại mang theo ý cười truyền đến, giống như hoàng oanh hót vang, làm người cảm thấy mới mẻ.
"Đúng là một nha đầu xinh đẹp!" Cao Thái hậu không nhịn được lên tiếng khen một câu.
Trên thực tế phần lớn người trong điện đều cảm thấy trước mắt sáng ngời, vị Thái tú nữ này vừa thấy liền biết là không giống bình thường, cả người đều lộ ra một bộ tư thế tinh thần phấn chấn bồng bột, hiển nhiên là một người hoạt bát.
Hơn nữa cặp mắt của nàng nghịch ngợm có thần, lúc nhìn về phía chung quanh liền cảm thấy như là rót sức sống vào hoàn cảnh xung quanh.
Một vòng tám người này giới thiệu xong, Tiêu Nghiêu không có lập tức tỏ thái độ, ngón tay hắn vô ý thức gõ vào tay vịn, hơi nhíu mày lại, hiển nhiên là đang do dự cái gì.
Trong điện không có ai lên tiếng, chuyện lúc trước Thái tú nữ ở trên đường ngẫu nhiên gặp được Hoàng thượng, sớm đã truyền khắp hậu cung, Hoàng thượng không lập tức phất tay cho người rời đi, hiển nhiên là ở đây có người hắn muốn giữ lại.
Tần Phiên Phiên nhướng mày, nàng cẩn thận đánh giá vị Thái tú nữ ở trong điện này.
Quả nhiên bộ dáng xuất sắc, khí chất trên người nàng càng làm cho người trước mắt thấy sáng ngời, nhịn không được muốn thân cận, lớn lên rất chọc người yêu thích.
"Đúng như lời mẫu hậu vậy, Thái tú nữ đúng là một nha đầu xinh xắn. Cha ngươi sao lại không hứa gả ngươi cho nhà nào mà lại muốn đưa ngươi tiến cung?"
Giọng nói trầm trầm của nam nhân, ngữ khí không gợn sóng, nhưng truyền tiến trong tai Thái Hân lại là rất dễ nghe.
Lập tức tim Thái Hân đập nhanh hơn, nàng nỗ lực khống chế biểu tình trên mặt, nhẹ giọng nói: "Cha nói thần nữ nên tiến cung tuyển tú, để khi Hoàng thượng nhìn qua lại bàn đến chuyện đính hôn sau. Dưới bầu trời này, đất nào mà không phải là đất của Thiên tử, ở trên đất này, dân nào mà không phải là dân của Thiên tử. Tất cả thiên hạ này đều là để Hoàng thượng chọn trước."Nàng vừa nói xong, toàn bộ trong điện đều là một mảnh yên tĩnh với cái vỗ mông ngựa [3] này.
[3] nịnh hót.
Thái thị lang này đúng là buồn cười, không cho nữ nhi đính hôn trước, mà là đưa vào tuyển tú, rõ ràng là nhìn trúng vinh hoa phú quý trong hậu cung, lại cố tình muốn ra vẻ đường hoàng mà nói cái gì là nguyện trung thành với Hoàng đế, này đúng là rất biết ra vẻ.
Nếu theo như lời của hắn, những đại thần đính hôn trước cho cô nương nhà mình không tiến cung tuyển tú, đó đều là loạn thần tặc tử hết sao?
"Thái đại nhân đúng là khác với những người khác, trong lòng trẫm thấy rất được an ủi. Vậy ý của Thái tú nữ thì thế nào?" Tiêu Nghiêu sâu kín cười, tiếp tục đặt câu hỏi.
Thái Hân ngừng thở, trên mặt để lộ ra tươi cười đẹp nhất, hơi hơi ngẩng đầu để Hoàng thượng nhìn rõ nụ cười trên mặt mình, nhưng mí mắt lại buông xuống không dám nhìn thẳng hắn.
"Có thể hầu hạ Hoàng thượng, là vinh hạnh của thần nữ. Nói ra cũng không sợ ngài chê cười, nguyện vọng từ nhỏ của thần nữ chính là tiến cung phụng dưỡng ngài, còn xin Hoàng thượng thành toàn!" Thanh âm của nàng có vẻ rất trịnh trọng, tươi cười trên mặt hơi thu lại, rất có vài phần ý tứ nghiêm túc.
Không khí trong điện càng thêm yên lặng, vị Thái tú nữ này không hổ là do Thái thị lang sinh, lời nói đường hoàng dễ nghe chỉ cần há mồm ra liền nói được.
Tiêu Nghiêu lạnh mặt nhìn nhìn nàng, bỗng nhiên nhếch môi cười.
"Trẫm thành toàn cho ngươi, cho Thái tú nữ ngọc như ý." Hắn duỗi tay chỉ chỉ Thái Hân.
Mọi người đều kinh ngạc, Thái Hân trở thành nữ nhân duy nhất trong đám tú nữ được Hoàng Thượng tự nguyện giữ lại.
Không ít người cẩn thận đánh giá vị Thái tú nữ này, giống như là nhìn thấy tương lai thăng chức rất nhanh của nàng ta, còn có người nhân tiện liếc qua nhìn Tần Phiên Phiên vẫn luôn không nói chuyện.
Địa vị của vị Đào Tiệp dư này sợ là gặp phải khó khăn rồi, quả nhiên trong hậu cung trung có người mới tới, lại còn là người được Hoàng Thượng vừa ý mà chọn, mà Đào Tiệp dư lại có thai, không thể thị tẩm cố [4] sủng, nhìn dáng vẻ có lẽ nàng sắp bị thất sủng rồi.
[4] củng cố.
Bốn vị Quý phi cùng lúc nghĩ tới điểm này, Minh Quý phi là người không dấu được gì, cho nên khóe miệng cũng nhếch lên rồi.
Nàng cảm thấy lúc trước bị Hoàng thượng mắng đều đáng giá, vốn là mời Tần Phiên Phiên lại đây xem náo nhiệt, trên thực tế chính là muốn cho nàng ta tự mình nhìn Hoàng thượng tuyển nữ nhân, nói không chừng Tần Phiên Phiên vừa tức giận liền bị đẻ non.
Chẳng qua cho dù Hoàng thượng rõ ràng biểu lộ ra hứng thú với Thái Hân, Tần Phiên Phiên vẫn cứ là một bộ dáng chuyện không liên quan đến mình, không hề có ý tức giận.
"Cho mời nhóm tú nữ tiếp theo tiến ——" Trương Hiển Năng gân cổ lên muốn tiếp tục.
Tiêu Nghiêu lại phất phất tay, vẻ mặt mệt mỏi nói: "Được rồi, cũng tạm ổn rồi, tuyển được hai người tiến vào, lại nhiều hơn nữa không nuôi nổi. Gần nhất quốc khố trống không, đừng nghĩ bảo trẫm nuôi khuê nữ cho bọn hắn. Những người khác liền không xem nữa, đều sắp xếp một chút rồi về nhà đi, đỡ cho lãng phí lương thực."
Có Hoàng thượng dặn dò, Trương Đại Tổng quản cũng liền dừng đúng lúc.
Đương nhiên mấy lời nói khó nghe này của Hoàng thượng không ai dám phản bác.
Tiêu Nghiêu đứng lên, người trong điện đều hành lễ cung tiễn hắn, Hoàng thượng đi thẳng tới trước mặt Tần Phiên Phiên.
"Đi, trẫm đưa ngươi hồi cung." Hắn vừa nói vừa vươn tay ra với nàng.
Tần Phiên Phiên cũng đúng lúc nắm được, hai người tay cầm tay đi ra ngoài cung.
Đến lúc trong lòng bàn tay truyền đến cảm xúc non mềm, Tiêu Nghiêu mới phản ứng lại được, hắn không nên ở trước mặt mọi người làm ra hành động thân mật như vậy, chẳng qua động tác vừa rồi hoàn toàn là do thói quen, giống như là trực tiếp khắc ở trong đầu của hắn.
Bởi vì Tần Phiên Phiên mang thai, phải chăm sóc nhiều hơn, cho nên dắt nàng đi đường cũng là việc đương nhiên.
Cho dù có cảm thấy được hơi mất trang trọng, Tiêu Nghiêu cũng không có buông tay ra, ngược lại cứ như vậy lôi kéo tay nàng đi ra ngoài.
Phía sau mọi người tràn đầy khiếp sợ, ở trước công chúng Hoàng thượng lại thân mật với Tần Phiên Phiên như vậy, chỉ sợ cái danh hồng nhan họa thủy này vị Đào Tiệp dư ngồi chắc rồi.
Chẳng qua là nàng cũng không đắc ý được bao lâu, rốt cuộc hậu cung có người mới tới, thật chờ mong không biết Đào Tiệp dư có thai đấu cùng người mới kiểu gì.