Chương 5: Âm Công

Nhan Uyển Nhã bĩu môi không phục nhưng không nói gì. Khi nàng nhìn thấy ánh mắt của Liễn Luật Tề nàng cảm thấy rất quen thuộc, nàng cảm nhận như đã gặp ở đâu đó nhưng lại không thể nhớ ra được.
Hàm Loan Bội Mễ cũng vui vẻ cười, đoạn sau lại nhìn qua Nhan Hạo Nhiên. "Tiểu Nhiên, con còn nhớ tiểu Tề không?"


Nhan Hạo Nhiên gật đầu "Con có còn nhớ." Tất nhiên là hắn nhớ. Gần mười năm trước đã gặp qua, hắn còn nhớ muội muội thân yêu của hắn (Nhan Hạo Nhiên) thì bám hắn (Liễn Luật Tề) từ sáng đến tối vẫn không buông. Hắn cũng cùng Liễn Luật Tề luyện võ, hai người bằng tuổi nhau nên cũng coi là bằng hữu của nhau.


Hàm Loan Bội Mễ nghe vậy cũng gật đầu an lòng. Còn nhớ nhau là tốt, nàng chỉ sợ giữa bọn trẻ lại có sự xa cách. "Vậy tiểu Nhiên con đưa tiểu Tề đi nghỉ ngơi được không?"
Nhan Hạo Nhiên gật đầu " Luật Tề, ta dẫn ngươi đi nghỉ ngơi trước."


Liễn Luật Nhiên không nói gì, di chuyển theo Nhan Hạo Nhiên. Nhan Uyển Nhã và Diệp Sở Vân thấy vậy cũng đi theo ra ngoài.
Lúc này trong phòng chỉ còn lại Nhan Dạ, Diệp Thiên Thu, Hàm Loan Bội Mễ và Phong Bình.
"Khụ khụ... " Hàm Loan Bội Mễ không nhịn được liền ho vài tiếng.


Diệp Thiên Thu vội ngồi xuống bên cạnh vỗ lưng giúp nàng, nhíu mày không hài lòng. "Ngươi a, đã bị nặng vậy còn cố nói nhiều."
Hàm Loan Bội Mẽ môi vẫn cười dịu dàng "Không có gì. Ta không sao!"
" Bội Mễ, Luật Huỳnh đâu? " Nhan Dạ vẫn đứng yên một bên lúc này không khỏi cất giọng hỏi.


" Có một nhóm người áo đen đến muốn hạ thủ với chúng ta, Huỳnh đánh lạc hướng bọn chúng. Nói sẽ đến đây để tụ họp." Hàm Loan Bội Mễ vừa nói, mày liễu vừa nhíu chặt.
" Bọn chúng có bao nhiêu người? Huyền lực như thế nào?"


available on google playdownload on app store


Hàm Loan Bội Mễ mặt không dấu khỏi sự căng thẳng nói " Là 7 tên Đế huyền tam cảnh, 3 tên Đế huyền ngũ cảnh... "
Diệp Thiên Thu nghe vậy môi mím chặt, ánh mắt chứa tia lo lắng nhìn Nhan Dạ. " Bọn chúng như vậy, Huỳnh ca sẽ không sao chứ? " Dù sao cũng là bằng hữu, nàng thật sự lo cho hắn.


Nhan Dạ đưa tay cầm nhẹ lấy tay của nương tử mình, cất giọng an ủi " Không sao, Luật Huỳnh đã làm như vậy nghĩa là đã tự có tính toán. Yên tâm đi! "
Hàm Loan Bội Mễ ở một bên gật đầu đồng ý, nàng tin tưởng phu quân của nàng.


"Thực lực cao như vậy, ở Thiên La Đại lục này căn bản không nhiều tới như vậy... " Phong Bình ở một bên trầm tư suy nghĩ nói ra.


Nhan Dạ nghe vậy cũng gật đầu, bọn hắn tìm đến đại lục này để quy ẩn cũng chính là lí do này. Nơi này căn bản thiên lực rất mỏng vậy nên muốn có người đột phá rất khó. Do đó người có tâm tư sâu xa muốn đánh chủ ý tới nơi này là không có ai.


" Phong lão, người nghĩ là ai? " Diệp Thiên Thu cất giọng hỏi.
Phong Bình đảo mắt nhìn qua bọn Nhan Dạ, quanh thân tỏa ra sát khí: "Là bọn chúng. Bọn chúng tìm tới rồi... "
-----


Nhan Uyển Nhã im lặng đi theo sau đám người Nhan Hạo Nhiên, tâm trí vẫn đang suy nghĩ về Liễn Luật Tề. Nàng thật sự nhớ là có ấn tượng với hắn, đôi khi rất rõ ràng, đôi khi lại quá mơ hồ. Khiến tâm trí nàng loạn thành một đàn.


" Ca ca, sau này ca sẽ ở lại đây sao?" Diệp Sở Vân vui vẻ đi bên cạnh Liễn Luật Tề nói. Vị ca ca này cũng không như nàng nghĩ. Rất tốt!


Liễn Luật Tề cũng đã thích nghi được việc đột nhiên có thêm một vị muội muội nữa xuất hiện. Không sao, là nương hắn thích vậy thì nhà thêm một người cũng được. Dù sao muội muội này hắn cũng không ghét. "Ca không biết, nhưng có lẽ sẽ ở đây một thời gian."


Bốn người cứ như vậy bước đi, khoảng tầm một khắc sau liền đến nơi. Nhan Hạo Nhiên đẩy cửa ra, dẫn đầu bước vào. Nhan Uyển Nhã mang theo nỗi băn khoăn đứng ở ngoài.
Một lúc sau Nhan Hạo Nhiên cùng Diệp Sở Vân đi ra. Nhìn thấy Nhan Hạo Nhiên, Nhan Uyển Nhã liền đi tới gần. "Ca ca... "


"Muốn hỏi gì sao? " Nhan Hạo Nhiên cười nhìn Nhan Uyển Nhã
Nhan Uyển Nhã gật đầu một cái rồi cất giọng tiếp: "Đại ca, muội đã từng gặp Liễn Luật Tề chưa?"
"Không phải chỉ là đã từng gặp, mà còn rất thân." Nhan Hạo Nhiên vui vẻ lợi dụng cơ hội này mà trêu vị muội muội của mình.


Nhan Uyển Nhã nghe vậy mày liễu càng nhăn lại: "Rất thân?"


"Còn không phải sao? Người nào đó lúc một tuổi chọn vật đoán tương lai lại đi túm áo Liễn Luật Tề? Người nào mà bám chặt lấy Liễn Luật Tề không buông suốt mấy tháng trời? Người nào mà khi Liên Luật Tề đi liền trốn nhà đi tìm hắn, bị cha bắt về liền giận cha tròn một tháng?... " Nhan Hạo Nhiên vừa đi vừa kể, ánh mắt thỉnh thoảng liếc qua Nhan Uyển Nhã nhìn sắc mặt nàng hết hồng lại đỏ không khỏi vui vẻ.


" Oa... Tỷ tỷ, người thích Tề ca sao?" Diệp Sở Vân một bên nghe vậy kêu to lên một tiếng, tròn mắt nhìn.
" Muội... Ta đi về trước." Nhan Uyển Nhã tức đến dậm chân, nói xong không thèm nhìn lại, liền một mạch chạy về phòng.


Vừa về đến phòng Nhan Uyển Nhã liền khóa trái cửa lại sau đó chạy thẳng lên giường chui vào trong chăn. Mặt nàng hiện tại đỏ bừng hết lên, nếu giờ bị mọi người thấy chắc chắn sẽ cười nàng.


Vùi đầu trong chăn Nhan Uyển Nhã lại suy nghĩ về lời của Nhan Hạo Nhiên, nàng tin lời của ca ca là thật. Bởi vì sau khi nghe nàng nhớ rõ mọi chuyện, thậm chí còn có chuyện đáng xấu hổ hơn nhưng chỉ có nàng và Liễn Luật Tề biết được.


Nhan Uyển Nhã lắc mạnh đầu cố gắng xua tan nó đi. Ở trong chăn Nhan Uyển Nhã lăn lội một lúc liền mệt mỏi, cứ như vậy mà ngủ thiếp đi...
----


Sau khi dùng bữa xong, Nhan Uyển Nhã liền loay hoay ở trong phòng. Bữa tối nàng không ra ngoài ăn cùng mọi người, mà bảo mang vào trong phòng rồi lấy lí do không được khỏe. Nhan Hạo Nhiên có đến gọi nàng nhưng nàng không thèm trả lời cũng không mở cửa. Một phần vì nhớ hồi chiều Nhan Hạo Nhiên trêu nàng, một phần cũng là vì nàng xấu hổ.


" Nhã nhi, nương có thể vào không? "
Nhan Uyển Nhã đang chán đến phát hờn thì nghe thấy tiếng của Diệp Thiên Thu. Nhan Uyển Nhã liền chạy ra mở cửa.
" Nương. "
Diệp Thiên Thu nhấc chân đi vào phòng, đến bên ghế ngồi xuống. Nhan Uyển Nhã cũng nối gót đi theo, rồi ngồi bên cạnh Diệp Thiên Thu.


Diệp Thiên Thu nhìn Nhan Uyển Nhã một hồi, khẽ thở dài: " Nhã nhi lớn rồi, thời gian trôi thật nhanh. "
Nhan Uyển Nhã đột nhiên trong lòng bất an, không khỏi hô nhẹ: "Nương... "


Diệp Thiên Thu cong cong khóe môi, đưa tay lên vuốt nhẹ đầu nàng: " Nương không sao. Nương có cái này cho con." Vừa nói xong, Diệp Thiên Thu liền tháo vòng đang đeo trên tay xuống rồi đeo vào tay Nhan Uyển Nhã. Sau đó từ tốn giải thích: "Đây vòng Ngọc Thiên Giới, bên trong là một khoảng không gian rất rộng, con có thể đựng mọi thứ kể cả vật còn sống. "


Nhan Uyển Nhã nhìn vòng nằm yên vị trên tay mình. Chiếc vòng màu xanh ngọc, trên vòng chỉ khắc qua vài họa tiết đơn giản. Nhìn qua cũng chỉ là cái vòng bình thường. Nghe Diệp Thiên Thu nói xong Nhan Uyển Nhã khẽ bất ngờ. Đây là cái vòng nương nàng luôn đeo theo bên người.


Diệp Thiên Thu cũng không để ý đến ánh mắt của Nhan Uyển Nhã, mà nâng ngón tay, dùng sức làm ngón tay rách ra rồi nhỏ một giọt máu vào chiếc vòng. Chiếc vòng nhanh chóng hấp thụ giọt máu. Rồi dưới ánh mắt của Nhan Uyển Nhã mà chuyển màu, lúc này chiếc vòng vẫn là màu xanh ngọc, nhưng trông đã ảm đạm, đầy cũ kĩ.


Diệp Thiên Thu nhìn vòng đổi màu liền gật đầu: "Nương vừa hủy đi tư cách làm chủ của chiếc vòng. Hiện giờ chiếc vòng vô chủ, do đó nó sẽ trở thành như vậy." Vừa nói xong Diệp Thiên Thu cầm ngón tay bên kia của Nhan Uyển Nhã lên, cũng dùng sức làm rách ngón tay rồi nhỏ máu của Nhan Uyển Nhã lên chiếc vòng.


Một giọt máu rơi trên chiếc vòng, nhưng điều kì lạ là chiếc vòng không hấp thụ nó. Diệp Thiên Thu thấy vậy liền nhíu mày, ấn ngón tay của Nhan Uyển Nhã để làm máu chảy thêm. Hai giọt máu dưới sức của Diệp Thiên Thu mà rơi xuống. Bây giờ chiếc mới chịu hấp thụ máu, màu vòng liền nhanh chóng chuyển đổi. Lúc này vòng chuyển thành màu xanh ngọc còn sáng hơn lúc trước.


Diệp Thiên Thu nâng ánh mắt đầy sủng nịnh nhìn Nhan Uyển Nhã: "Tốt rồi, giờ con là chủ nhân của chiếc vòng." Dừng lại một lúc rồi như đột nhiên như nhớ ra gì lại cất giọng nói tiếp: "Nhã nhi rất thích cầm? "


Nhan Uyển Nhã dù cảm thấy Diệp Thiên Thu lạ hơn bình thường nhưng vẫn gật đầu trả lời: " Phải, Nhã nhi rất thích cầm. Không phải nương nói tiếng cầm của Nhã nhi là hay nhất hay sao."


" Đúng vậy, tiếng cầm của Nhã nhi là nhất. Nhã nhi, nương có cái này đưa cho con. " Vừa nói, Diệp Thiên Thu vừa lấy ra một quyển sách nhỏ đưa cho Nhan Uyển Nhã.
Nhan Uyển Nhã mặt đầy khó hiểu nhận quyển sách, vươn tay lật từng trang. " Âm Công? Nương, âm công là cái gì? "


" Âm Công chính là lấy âm làm vũ khí. Âm vốn vô hình, chỉ có thể nghe được tiếng, cũng rất khó để đoán được phương hướng của nó. Nương đưa cho con quyển sách này một phần là vì lí do đó, cũng như Nhã nhi cũng thích cầm. Nương thấy nó sẽ phù hợp với con. "


Nhan Uyển Nhã mâu trung chăm chú nhìn quyển sách, tay vẫn đều đều lật từng trang.


Diệp Thiên Thu nhìn nàng nói tiếp: " Lấy âm làm vũ khí vốn dĩ đã biến mất từ lâu, nương là nhiều năm trước vô tình gặp được nó. Nhưng là nương không có duyên để luyện. Vũ kĩ này rất lợi cho con. Ở bên trong có dạy cách luyện rất rõ ràng, Nhã nhi dựa vào đó mà luyện. "


Gập nhẹ quyển sách lại, Nhan Uyển Nhã ngẩng đầu lên nhìn Diệp Thiên Thu đáy mắt đầy vui vẻ. "Nhã nhi biết, cảm ơn nương"


Diệp Thiên Thu gật đầu nhẹ, nhìn nữ nhi mà mình yêu thương nàng không khỏi cảm thấy hạnh phúc. Trước nàng trải qua bao nhiêu sóng gió cũng chỉ mong có những ngày vui vẻ hạnh phúc như hiện tại. Chỉ là, từ khi Phong Bình một thân lén lút, cùng Hàm Loan Bồng Mễ một thân chật vật tới đây, ước muốn của nàng liền bị phá vỡ. Diệp Thiên Thu cũng không chắc là nó sẽ như thế nào, nhưng nàng biết ngày đó sẽ là một cuộc ác chiến. Vì vậy, hiện tại Diệp Thiên Thu sẽ sắp xếp và lo chu toàn cho ba đứa con của mình. Nhan Hạo Nhiên, Nhan Uyển Nhã và Diệp Sở Vân chính là tâm can của nàng. Nàng sẽ không để chúng xảy ra vấn đề gì.


" Nhã nhi, tại sao hôm này không ra ăn cơm cùng mọi người? " Che dấu đi cảm xúc nơi đáy mặt, Diệp Thiên Thu nhẹ giọng hỏi.
Nhan Uyển Nhã đột nhiên nghe Diệp Thiên Thu hỏi liền không biết nói sao, không khỏi ấp úng một hồi: " Là... Ca ca trêu con... Nên con không thích nhìn đến huynh ấy. "


Diệp Thiên Thu nhướn nhẹ mày, đầy hứng thú nhìn Nhan Uyển Nhã. Nhan Uyển Nhã bị nhìn vậy liền quay đầu đi, môi mỏng mím chặt: " Nương, sao lại nhìn con vậy... "


Diệp Thiên Thu nhìn Nhan Uyển Nhã chột dạ lại càng vui vẻ trêu thêm. Ai bảo bình thường đứa con này suốt ngày đi theo Nhan Dạ mà bỏ rơi nàng: " Ồ... Phải không? Vậy không phải là do con ngại gặp tiểu Tề chứ? "


Nhan Uyển Nhã nghe thấy tên Liễn Luật Tề liền giật mình. Tròng mắt đảo quanh, không dám nhìn thẳng. Nhưng vẫn mạnh miệng nói: " Ai ngại? Con mới không thèm. "


" Vậy sao? Nếu là thật thì thật tội nghiệp cho tiểu Tề. Cả bữa ăn liền như người mất hồn, vừa nãy còn nhờ nương đi hỏi thăm con a... " Diệp Thiên Thu vừa nói vừa âm thầm quan sát Nhan Uyển Nhã. Nhìn nữ nhi của mình vì ngại mà cả tai đỏ hết lên.


" Con... Nương, người trêu Nhã nhi. " Nhan Uyển Nhã thật sự hết cách rồi, ai bảo do da mặt nàng mỏng đâu.


" Được rồi, nương không trêu con nữa. Nhưng Nhã nhi, tiểu Tề là một chàng trai tốt. " Diệp Thiên Thu lại nghĩ về hồi Nhan Uyển Nhã một tuổi. Nàng không tin vào mấy thứ đấy nhưng biết đâu được, nó sẽ thành sự thật.


" Nương, nữ nhi của người mới có mười tuổi a! " Nàng mới có mười tuổi. Không phải là nương định đem nàng đi bán đấy chứ?!


" Mười tuổi thì sao? Sớm muộn gì cũng phải gả." Diệp Thiên Thu trừng mắt nhìn Nhan Uyển Nhã, nàng không cổ hủ như mấy lão ở đây. Nàng là mang theo suy nghĩ của thế kỷ 21 nha. Nữ nhi của nàng nếu mà ở hiện đại không khéo đã có đầy người yêu thích rồi.


Nhan Uyển Nhã thật sự là hết chỗ nói rồi. Lần này nàng thua thảm dưới tay nương nàng.


Diệp Thiên Thu ngồi một lúc rồi cũng đứng dậy đi ra ngoài. Lúc tiễn Diệp Thiên Thu, Nhan Uyển Nhã có nói nàng sẽ đóng cửa để luyện âm công. Diệp Thiên Thu cũng đồng ý, nói sẽ đi báo với mọi người để cho nàng có thể tập trung mà tu luyện.


Nhan Uyển Nhã ngồi ngay ngắn trên giường, tay cầm quyển sách nhẹ nhàng lật trang đầu tiên. Trang đầu nói sơ qua về Âm Công. Âm Công có 4 tầng. Tầng 1 là tu luyện cho tinh thần, Âm Công cần chính là người có tinh thần vững chắc, phải tinh thuần cũng như cần sự tập trung cao độ. Chỉ cần tinh thần vững chắc lực công kích sẽ mạnh, chuẩn và chính xác. Tiếp theo là tu luyện khiến cho tâm phải thanh thản, bình tĩnh. Đem âm là tâm, tâm là âm. Hai cái luôn luôn là một. Nếu như tách rời thì sẽ không bao giờ luyện thành.


Tầng 2 là luyện về khả năng công kích, khi tâm và âm đã dung hợp thành một thì sẽ có thể điều khiển âm theo ý nghĩ. Âm Công chính là giết người vô ảnh, không ai biết nó sẽ tấn công mình theo hướng nào. Tầng 2 được phân thành ba cấp. Cấp 1 là một kích mất mạng, nhưng chỉ có thể đối phó được với mười người nếu bị bao vây. Cấp 2 khả năng công kích cao hơn, có thể đối phó từ một trăm tới hai trăm. Cấp 3 là khả năng công kích là cao nhất, có thể đối phó tới bốn trăm người trên. Nhưng nếu đối phó với số lượng địch quá đông thì sẽ rất khó vì Âm Công vốn dĩ rất hao tốn tinh thần. Nhan Uyển Nhã đọc đến đây khẽ tặc lưỡi, thật cường. Nàng tin ràng nếu Âm Công không hao tổn đến tinh thần thì Âm Công chắc chắn độc bá thiên hạ!


Tầng 3 là Âm Câm! Âm Câm chính là giết người không tiếng động, nhẹ nhàng đoạt đi mệnh của người khác. Một bản nhạc đánh ra, người nghe sẽ chỉ thấy đó là một bản nhạc bình thường. Nhưng không ai có thể nhận ra sát khí bên trong, không ai nhận ra mệnh của mình đang chuẩn bị biến mất, đó chính là Âm Câm.


Tầng 4 - tầng cuối cùng là Mị Âm. Đọc đến đây, Nhan Uyển Nhã tròn mắt. Thật sự quá nghịch thiên, dùng âm để thao túng tâm trí người khác! Luyện được Mị Âm thì có thể điều khiển tâm trí người khác theo ý nghĩ của mình. Có thể mê hoặc được tâm trí người khác. Điều Nhan Uyển Nhã thấy nghịch thiên chính là Mị Âm có thể khiến người ta quay cuồng trong ảo tưởng, hay đau khổ theo ý mình. Cho đến khi người đó không chịu được nữa mà bạo xác!


Nhan Uyển Nhã đọc xong trang đầu môi đào nở nụ cười vui vẻ. Nương đưa cho nàng thứ tốt như vậy, nàng chắc chắn sẽ luyện thật cẩn thận, đến lúc thành tài nàng sẽ bảo vệ được người nàng yêu thương. Mang theo ý nghĩ này Nhan Uyển Nhã gập xuống sách vào và để một bên, sau đó nhanh chóng nhắm mắt, miệng khẽ lẩm bẩm.


Thiên lực của Nhan Uyển Nhã đã đột phá Tử Huyền đỉnh, nhưng do lười cũng như nàng mới có tiểu muội muội lên bỏ lơ luôn tu luyện. Cha và nương tuy có nhắc nhở nhưng tính nàng bướng bỉnh nên không chịu nghe. Tĩnh tâm lại, Nhan Uyển Nhã theo tâm kĩ mà thấy thiên lực xung quanh nhẹ nhàng dao động vậy quanh nàng, toàn thân như có một dòng nước ấm chảy qua. Nếu nhìn từ bên ngoài sẽ thấy vây quanh Nhan Uyển Nhã là một màu tím mờ nhạt tựa như muốn biến mất. Lúc này Nhan Uyển Nhã nhanh tay lấy ba viên đan dược nuốt xuống. Đây là đan dược giúp tăng thiên lực do nương trước kia đưa cho nàng và ca ca để tu luyện. Nương có nói tu luyện phải dựa vào mình, không được dựa vào đan dược. Nhan Uyển Nhã bình thường cũng không động đến nó, nhưng hiện tại nàng cần!


Muốn tu luyện Âm Công, thiên lực phải từ Tông Huyền trở lên. Nhan Uyển Nhã cũng chính vì lí do này mà quyết tâm đột phá!


Đan dược vừa bỏ vào trong miệng liền tan, lan ra tứ chi của Nhan Uyển Nhã. Thiên lực xung quanh ngày càng dao động mãnh liệt. Màu tím xung quanh Nhan Uyển Nhã cũng dần dần biến mất. Gần qua một khắc sau, mí mắt Nhan Uyển Nhã khẽ động rồi mở ra, thở nhẹ ra một ngụm khí. Trên mặt không dấu nổi vui vẻ. Nàng đã đột phá Tông Huyền!


Đứng dậy khỏi giường, vươn nhẹ vai một cái. Nhan Uyển Nhã liền đi vào gian bên cạnh. Lúc đi ra ôm theo một thanh cầm. Cây cầm này là vào ba năm trước trong ngày sinh nhật cha tặng cho nàng. Thân cầm làm từ gỗ đàn hương, dây được làm từ lông của con chồn tuyết. Thân đàn khắc vài đóa mẫu đơn tinh xảo. Nương nói cây đàn này là cha tự làm và tặng nàng. Tuy nó đơn giản hơn tất cả cây đàn khác nhưng nàng lại thích nó không buông tay. Mỗi ngày nàng đều dùng nó để luyễn kĩ cầm cũng như đánh cho cha và nương nghe.


Lấy cây cầm ra, Nhan Uyển Nhã tìm thêm một cái bàn nhỏ đặt lên giường sau đó đặt cây cầm lên trên, còn bản thân ngồi ngay ngắn phía sau. Hai tay đặt nhẹ lên cây cầm. Mắt nhắm lại, để tâm thanh tịnh. Nàng muốn chính là bắt đầu tu luyện Âm Công! Miệng khẽ lẩm bẩm vài câu khẩu quyết sau đó dừng lại, khóe môi cong nhẹ. Để tâm hòa và âm, cùng âm làm bạn, hòa vào làm một. Ngón tay Nhan Uyển Nhã bắt đầu gẩy vài nốt nhạc.


Nhan Uyển Nhã mê cầm từ 5 năm trước, nàng thích cầm đến nỗi khi luyện cầm khiến tay nàng chảy máu nhưng Nhan Uyển Nhã cũng chưa quan tâm, bỏ qua nó mà hoàn thành một bài cầm hoàn hảo. Khi gẩy, Nhan Uyển Nhã chính là dùng tâm để gẩy, đôi khi ngẫu hứng nàng còn tự tạo ra bài cầm cho riêng mình.


Nhẹ nhàng gẩy vài cái, Nhan Uyển Nhã cảm thấy tâm và âm đã bắt đầu hòa vào một. Khuôn mặt tràn đầy vui vẻ nhưng tâm vẫn giữ bình tĩnh. Rồi từng nốt, từng nốt nhạc vang lên... Âm và tâm Nhan Uyển Nhã đã thành một!






Truyện liên quan