Chương 15: Cuồng vọng!
Nơi diễn ra tranh tài được tổ chức ở bìa rừng nhỏ ngay bên ngoài Mạc Phong thành. Khu vực tranh tài được quây lại trong một phạm vi nhất định. Ở vị trí cao nhất có một hàng ghế nhìn qua cũng biết cho người có địa vị, phía dưới ghế cũng được đặt theo chiều từ cao đến thấp. Đối diện là mười sàn đấu để giành cho các cuộc tỉ thí. Tiếp là đến vị trí cho các tuyển thủ. Còn bên ngoài là giành cho những người đến xem. Xung quanh cũng có vài khách điếm to nhỏ khác nhau mà trên tầng lúc này đã chật kín người.
" Người nói lần này trong Tứ gia ai sẽ thắng? " Một người tới xem hứng phấn bừng bừng nói chuyện với người bên cạnh.
" Làm sao có thể đoán được trước chứ?! "
" Nghe nói Nhan gia hạ chiến thư với Lôi gia, thật mong chờ. " Một người khác không nhịn được xen vào.
" Bảy năm trước Lôi gia đã thắng, còn bây giờ cũng không đoán trước được! "
" Nhìn kìa, Vũ gia tới! "
Một câu nói bình thường những có tác động to lớn. Vừa dứt lời toàn bộ đều im lặng nhìn đoàn người đang đi tới.
Đi đầu là Lạc Chi Giao - gia chủ của Vũ gia, tiếp sau là Vũ Kỷ An cùng chín tuyển thủ. Vũ Kỷ An hôm năm vận một bộ y phục màu đỏ, kết hợp với làn da trắng hồng của nàng càng thêm nổi bật. Dung nhan khuynh thành luôn mang trên môi một nụ cười không khỏi thu hút mọi người.
" Là Vũ Kỷ An. Thật đẹp! "
" Đúng là Đệ nhất mỹ nữ của Mạc Phong thành. Ta nhất định phải đến cửa Vũ gia cầu hôn mới được. "
" Ngươi dám tranh với Lôi nhị thiếu chắc? " Đám người bên cạnh như nghe được chuyện cười không khỏi cười nhạo.
Người kia nghe vậy mặt liền đỏ bừng lên xấu hổ, im lặng không nói gì nữa.
" Nhìn kìa, Trịnh gia. "
Lạc Chi Giao vừa dẫn đoàn người tiến vào sâu bên trong thì cùng lúc Trịnh gia cũng đi tới. Đi đầu là Trịnh Khắc Viễn còn có thêm hai người đi bên cạnh, có lẽ là trưởng lão của Trịnh gia.
Lạc Chi Giao nhìn Trịnh Khắc Viễn khẽ gật đầu coi như chào hỏi rồi đi lên hàng nghế thứ hai ngồi xuống.
Trịnh Khắc Viễn cũng nhìn thấy Lạc Chi Giao, mỉm cười chào hỏi qua loa rồi tách khỏi đoàn tuyển thủ cùng hai vị trưởng lão về ghế được xếp sẵn ngồi xuống.
Trong Tứ đại gia tộc thì đã có hai gia tộc tới, hiện gia chỉ còn Lôi gia và Nhan gia. Trong lúc này các gia tộc từ Hoả Tước Quốc cũng đã tới đầy đủ và ngồi vào từng vị trí.
" Nhan gia và Lôi gia sao mãi chưa tới chứ? Sắp tới giờ rồi! " Có một người không kiễn nhẫn kêu lên. Tựa như tác động khiến mọi người cũng bất mãn theo.
" Nhan gia tới rồi! "
Nhan gia dẫn đầu là Nhan Vũ Diệt, bên cạnh có Đại trưởng lão cùng Nhị tưởng lão, đằng sau là đoàn tuyển thủ, Nhan Uyển Nhã cũng có trong đó.
Nhan Uyển Nhã đi trong đoàn người tuyển thủ nhưng ánh mắt lại đang đánh giá xung quanh. Hiện tại ở đây có Vũ gia cùng Trịnh gia đã tới, bên cạnh còn vào người mà Nhan Uyển Nhã không nhận được có lẽ là các gia tộc khác. Phía giành cho tuyển thủ lúc này cũng đã chật kín chỉ còn trông vị trí của Nhan gia cùng Lôi gia. Qua khí tức ở từng người Nhan Uyển Nhã cũng khẽ đánh gia qua năng lực của các tuyển thủ, có người yếu cũng có người mạnh, hội tụ đầy đủ.
Người tham gia tranh tài khá là đông, dù sao ở Hoả Tước Quốc cũng có hơn trăm thành trì lớn nhỏ khác nhau.
Lúc này tất cả đã đông đủ, chỉ còn Lôi gia là chưa xuất hiện!
Qua thêm nửa canh gia nữa nhưng vẫn chưa thấy Lôi gia xuất hiện. Xung quanh đã xuất hiện nhiều người thiếu kiên nhẫn. Loại thời khắc mấu chốt này, Lôi gia còn tới chậm như vậy cũng chỉ có một cái giải thích —— Lôi gia là cố ý.
Nhan Uyển Nhã nở nụ cười châm chọc, Lôi gia đúng là biết gây chú ý, đúng là muốn để mọi người yêu thương. Thái độ của Lôi gia cũng quá là ngông cuồng rồi!
Khi mọi người tập trung đầy đủ bên Hoàng Thất mới xuất hiện và chủ trì cuộc tranh tài. Nhưng hiện tại Lôi gia chưa tới là cố ý muốn mọi người chờ đợi. Lôi gia muốn đặt vị thế của mình ngang với Hoàng Thất hoặc là còn hơn!
Trong lúc mọi người tranh cãi rối rít thì một đám người từ xa đi tới, không cần nhìn kĩ cũng đoán được đó là Lôi gia.
Lôi gia từ xa đi tới dù đã tới muộn nhưng bước chân lại không hề vội vã mà bình thản tựa như đi dạo. Lôi Vĩ dẫn đầu đi tới, trên môi hắn nở nụ cười vui vẻ khi thấy vẻ không kiên nhẫn của mọi người. Đi sau là đám tuyển thủ, trong đó Nhan Uyển Nhã có thể nhận ra Lôi Trạch, Lôi Kính, Lôi Chẩm và Lôi Tiêu.
" Thật ngại quá, đã đến muộn để mọi người chờ lâu. " Lời nói là xin lỗi nhưng giọng điệu lại không như chờ đợi Lôi gia là chuyện đương nhiên.
" Lôi gia đúng là bận rộn, khiến Lôi gia chủ không biết cái gì là quan trọng cái gì là không. "
" Viễn gia chủ lặn lội đường xa tới đây chắc cũng mệt mỏi, khiến Lôi Vĩ ta cảm thấy thật có lỗi." Lôi Vĩ tựa như không nhận được ẩn ý trong câu nói mà nhìn Viễn Thanh Phùng ngồi trên ghế, gật đầu đáp:" Nếu đã vậy Viễn gia chủ nên dẫn đệ tử về khách điếm nghỉ ngơi, dù sao Viễn gia có tham gia hay không vẫn vậy mà thôi! "
" Lời này của người là ý gì? " Viễn Thanh Phùng nghe xong liền nổi giận, bàn tay đặt trên thành ghế đập mạnh. Dù sao Viễn gia cũng là một trong những đại gia tộc của đại thành trì, xét ra cũng không kém Lôi gia. Lôi Vĩ nói vậy khác nào đánh vào mặt hắn!
" Viễn gia chủ đừng tức giận, Lôi Vĩ chỉ đang quan tâm ngươi." Lôi Vĩ không quan tâm tới Viễn Thanh Phùng qua loa đáp: " Mọi người đều đến đủ rồi, Thất niên tái chiến bắt đầu đi thôi.. "
Cuồng vọng! Lôi gia đúng là quá cuồng vọng rồi.
Mọi người nghe vậy dù tức giận nhưng cũng không ai lên tiếng. Dù sao ở đây cũng là Hoả Tước, thực của Lôi gia không ai có thể chối. Muốn đối phó với Lôi gia cũng không phải là chuyện dễ dàng. Tranh giành giữa các gia tộc là chuyện không thể tránh, nhưng nếu họ tiêu diệt được Lôi gia thì cũng sẽ chịu tổn thất không nhỏ và sau đó bị các gia tộc khác nhòm ngó. Hay còn chưa nói có thể lật được Lôi gia hay không!
Nhan Uyển Nhã đứng một bên xem kịch mà đáy mắt không khỏi đầy châm chọc. Lúc Lôi gia chưa tới thì liền mồm chửi bới, lúc tới rồi thì câm lặng mà nhẫn nhịn, đúng là mềm nắn rắn buông! Nhưng thái độ của Lôi gia lại càng khiến Nhan Uyển Nhã căm ghét hơn.
-------
Cùng lúc này thì ở tầng hai của khách điếm đối diện với nơi tranh tài có hai nam nhân đang theo dõi mọi việc.
" Lôi gia đúng là cuồng vọng! " Nghiêm Phong Cẩn ngồi thưởng thức tách trà nhìn xuống Lôi gia qua cửa sổ đấy ý vị nói.
Liễn Luật Tề ngồi đối diện, lưng thẳng như cây tùng bách, mái tóc dài màu trắng buộc hờ tùy ý ở bên vai, khuôn mặt cương nghị cuốn hút. Muốn bao nhiêu nguy nghiêm thì có bấy nhiêu. Hắn không nói gì nhưng tầm mắt lại luôn nhìn vào Nhan gia, hay chính xác hơn là người vẫn luôn đeo khăn lụa trên mặt. Từ lúc Nhan gia xuất hiện không hiểu tại sao hắn luôn bị thu hút bởi khí chất của người này. Ngoài Nhan Uyển Nhã thì người kia chính là nữ nhân thứ hai có thể thu hút ánh mắt của hắn!
Liễn Luật Tề đã cho Vô Diện đi điều tr.a về Nhan gia, mọi thông tin hắn đều nắm trong tay. Hắn còn biết trong Nhan gia có một người tên Nhan Uyển Nhã, dung mạo bị hủy, là phế vật. Ngoài ra không còn gì.
Liễn Luật Tề suốt sáu năm tìm ngang kiếm dọc nhưng chưa lúc nào hắn lại cảm thấy chắc chắn sẽ gặp Nhan Uyển Nhã mãnh liệt như bây giờ.
Hơn nữa người ở dưới kia lại khiến hắn có cảm giác rất quen thuộc!