Chương 38: Ta không muốn làm thế thân
Nàng bước từng bước chậm rãi đến trước mặt Lôi Nhạc, sắc mặt sớm lạnh lẽo, nàng khẽ nhếch môi một cái giọng đầy ghét bỏ hỏi: "Ta hỏi lần cuối, cô nương có quan hệ gì với phu quân của ta?"
Lôi Nhạc bị Tiểu Điệp dọa cho sắc mặt trắng bệch, nàng ta nghiến răng một cái, quay sang Hoắc Dĩnh lộ vẻ mềm yếu đầy ủy khuất: "Tiểu Dĩnh, đã lâu chúng ta không gặp lại nhau, ngươi nỡ để cho nàng ta khi dễ ta như vậy sao?"
Khi dễ?
Tiểu Điệp cười như không cười, ánh mắt nhìn Lôi Nhạc càng lạnh thêm vài phần.
Ở trong phủ vương gia trước mặt vương phi tỏ ra dáng vẻ mềm yếu là ý gì đây? Nói nàng khi dễ? Cho dù nàng thật sự khi dễ thì ai dám nói gì?
Ấu trĩ!
Hoắc Dĩnh bị Lôi Nhạc điểm danh thì không khỏi hoang mang, hắn hết nhìn Lôi Nhạc lại nhìn đến Tiểu Điệp. Hắn nên trả lời thế nào đây, vị tỷ tỷ này rõ ràng hắn không có quen, Nhạc tỷ hiện tại lại vô cùng giận dữ.
Hoắc Dĩnh không nói lời nào khiến cho căn phòng nhất thời chìm vào im lặng.
Tiểu Điệp bỗng lên tiếng phá vỡ bầu không khí, nàng hỏi Hoắc Dĩnh: "Tiểu Dĩnh, huynh quen vị cô nương này không?"
Hoắc Dĩnh lập tức lắc đầu.
"Ha" Tiểu Điệp nhìn Lôi Nhạc cười đầy trào phúng.
Lôi Nhạc sắc mặt lập tức u ám vài phần, nàng ta giọng yếu ớt trách móc Hoắc Dĩnh: "Tiểu Dĩnh, ngươi thật quá đáng, chúng ta thân thiết như thế mà ngươi lại dám nói là không quen ta."
Tiểu Điệp mặc nàng ta giở giọng làm trò mèo, đuôi mắt nheo lại giọng đầy uy hϊế͙p͙ nói: "Nơi vương phủ không chứa chấp người lạ, nếu cô nương đã không muốn nói ra thân phận của mình thì ta chỉ còn cách tiễn cô nương ra ngoài."
Nói xong, nàng phất tay một cái. Nha hoàn hai người mỗi người nắm một bên tay Lôi Nhạc lôi xềnh xệch ra ngoài. Nàng ta thấy bản thân sắp bị lôi đi mất thì hốt hoảng, vội la lên: "Ta nói, ta nói."
Tiểu Điệp lại phất tay áo, nha hoàn hiểu ý vội buông Lôi Nhạc ra. Nàng nhướng mi một cái, lặng lẽ đứng nghe.
Lôi Nhạc không cam lòng nhưng không còn cách nào khác, nàng ta bỉu môi phủi phủi tay áo vừa mới bị nha hoàn nắm tỏ ý ghét bỏ, bắt đầu kể: "Ta tên Lôi Nhạc, là thanh mai trúc mã của Tiểu Dĩnh, năm ta lên mười thì gia đình gặp hạn nên phải chuyển đi. Hiện tại ta quay lại nên mới đến đây tìm Tiểu Dĩnh, hơn nữa... "
Nói đến đây nàng ta khẽ cắn cắn môi, mắt lén liếc nhìn Tiểu Điệp, nhưng khi thấy sắc mặt Tiểu Điệp vẫn lãnh đạm thì nàng ta mới bực tức trong lòng kể tiếp: "Hơn nữa năm đó Tiểu Dĩnh có hứa với ta rằng khi ta lớn lên thì sẽ lấy ta."
Nói xong nàng ta không quên cúi đầu xoắn xoắn tay áo tỏ vẻ e thẹn, căn phòng nhất thời lại chìm vào im lặng, lần này còn kèm thêm bầu không khí kỳ quái.
"Hờ" nàng cười như không cười. "Vậy ta hẳn nên tiếp đãi cô nương đây chu đáo rồi nhỉ, dù gì cũng là người rất rất quen thân của phu quân ta."
"Ta... " Lôi Nhạc nghe ra được ý châm chọc trong lời nói nhưng lại hoàn toàn bị khí thế của Tiểu Điệp làm cho áp đảo không nói được lời nào.
Tiểu Điệp nhìn nha hoàn đứng gần mình nhất dặn dò: "Dọn cho vị cô nương này một căn phòng ở phía tây đi."
"Vâng" nha hoàn cúi đầu thi lễ sau đó lại hướng Lôi Nhạc nói: "Lôi cô nương, phiền đi theo ta."
Lôi Nhạc mặc dù vẫn còn muốn bám lấy Hoắc Dĩnh nhưng nhìn thấy tình hình hiện tại không tiện, bèn hậm hực nhấc gót đi theo vị nha hoàn kia nhận phòng.
Ra khỏi căn phòng, khóe môi Lôi Nhạc như ẩn như hiện nhẹ uốn lên một độ cong.
Trong phòng chỉ còn lại Hoắc Dĩnh với Tiểu Điệp cùng với một nha hoàn. Hoắc Dĩnh giơ tay lên định nắm lấy tay Tiểu Điệp thì bị nàng né đi, bàn tay trong không trung nặng nề rớt xuống khiến hắn ngây người.
Tiểu Điệp không nhìn Hoắc Dĩnh, nàng lạnh nhạt dặn dò nha hoàn một câu: "Chăm sóc vương gia cho tốt." sau đó xoay người bỏ đi.
Hoắc Dĩnh nhìn theo bóng lưng thẳng tắp của Tiểu Điệp ngược ánh sáng bước ra khỏi cửa mang theo vài phần lạnh lẽo cùng cô đơn, tim hắn bất giác nhói lên. Hắn ngây ngốc nắm lấy ngực mình xoa xoa.
"Tố An, ta hình như bị bệnh rồi."
Nha hoàn Tố An nghe vậy thì hốt hoảng: "Vương gia, người thấy chỗ nào không khỏe?"
"Tim ta cảm thấy khó chịu, như có ai bóp vậy."
Tố An nhất thời bị Hoắc Dĩnh làm cho ngây người. Nàng ta nhớ vương gia vốn không có bị bệnh tim bẩm sinh, hơn nữa dạo gần đây cũng không thấy dấu hiệu gì là bị bệnh tim, sao bây giờ bỗng dưng bị đau tim.
Mặc dù suy nghĩ như vậy nhưng Tố An vẫn cẩn thận bắt mạch Hoắc Dĩnh xem thử, mạch tượng bình thường không có dấu hiệu gì bất thường.
"Vương gia, người bị đau khi nào?"
"Lúc nãy Nhạc tỷ bỗng dưng hất tay ta ra, hơn nữa không quan tâm đến ta thì tim ta liền đau." Để chứng minh mình đau tim, Hoắc Dĩnh lại đặt tay lên ngực mình xoa xoa vài cái.
Tố An biết Nhạc tỷ trong miệng Hoắc Dĩnh chính là Tiểu Điệp, nàng ta im lặng sau đó bụm miệng phụt cười: "Vương gia, ngài yên tâm, tim ngài rất khỏe ngài không có bệnh."
Ngài đây là tâm bệnh, nha hoàn như nàng chữa không được.
Hoắc Dĩnh tỏ ý không tin liền nhíu mi lại: "Nhưng tim ta quả thật rất khó chịu."
"Ngài mua một món quà, sau đó đem tặng cho vương phi khiến nàng ấy vui vẻ thử xem. Có thể bệnh sẽ khỏi đấy" Tố An đưa ra ý kiến.
Trên mặt Hoắc Dĩnh đầy vẻ nghi ngờ, giống như bệnh nhân bắt gặp một lang băm đang huyên thuyên về tài nghệ của mình. Hắn cụp mi xuống suy nghĩ, sau đó hùng hồn đáp: "Được, ta làm theo ý ngươi." Nói rồi hắn như cơn gió chạy đi mất.
Nhìn bóng lưng Hoắc Dĩnh, Tố An bèn thở dài: "Hắc Tử, ngươi làm nhiệm vụ mau mau đi, không có ngươi chúng ta ở đây thật khổ."
Trước đây những chuyện như chăm nom, bảo vệ Hoắc Dĩnh đều là do Hắc Tử làm. Hắc Tử rời khỏi vị trí hiển nhiên nhiệm vụ liền chuyền đến tay đám nha hoàn các nàng.
Tiểu Điệp mang một bụng hậm hực cứ thế đi thẳng về phòng mình. Nàng mạnh bạo kéo ghế ra sau đó thô lỗ ngồi xuống, bàn tay cầm tách trà lên định ném thì lại không nỡ đành đặt lại cái kịch xuống bàn.
Lý Hoắc Dĩnh, tên ch.ết tiệt!
Cái gì mà gọi ngươi là Tiểu Dĩnh, cái gì mà gọi ta là Nhạc tỷ, rõ ràng toàn là một đống lừa gạt. Ta là Tô Dã Điệp, Tô Dã Điệp.
Nhạc tỷ của ngươi tới rồi kìa, rõ ràng người đó không phải là ta.
Ta là Tô Dã Điệp, là Tiểu Điệp. Cái tên Lý Hoắc Dĩnh ch.ết tiệt nhà ngươi, sao ngươi lại tàn nhẫn như thế. Ta không muốn làm thế thân của người khác, ta muốn người ngươi nhìn chính là ta, vậy không được sao?
Tiểu Điệp bất lực gục mặt xuống bàn, vai nàng run lên từng hồi, miệng khẽ lẩm bẩm: Thật sự không được sao?
Nàng cứ gục mặt như thế, mặc cho thời gian trôi qua, dù sao đối với nàng cũng không quan trọng.
Trong tiềm thức, bóng người nàng vốn tưởng đã mất lại lần nữa hiện lên. Hắn vận đồ đen, sống lưng đứng thẳng tắp, nhưng nàng vẫn không thể nhìn thấy khuôn mặt người đó. Người đó quay lưng lại với nàng, nàng chỉ thấy bóng lưng cô độc của hắn.
Nhạc tỷ, ta nhất định không quên tỷ.
Người đó vẫn như trước, nói xong câu đó bóng lưng liền mở ảo, nàng dù muốn bắt lấy cũng không thể. Nàng chạy mãi, chạy mãi, là do nàng đã chạy quá lâu nên toàn thân mới cảm thấy nóng đi.
Cảm giác nóng bức ngày càng lớn, càng lúc càng chân thật. Nàng bị cảm giác nóng làm cho giật mình tỉnh lại, nhưng cảm giác nóng ấy không biến mất mà không ngừng tăng lên.
Cảm giác nóng bức này là thực, không phải là mơ.
Tiểu Điệp giơ cánh tay lên thì phát hiện xung quanh có một luồng ánh sáng đỏ bao phủ toàn thân. Nàng thẫn thờ, chợt đầu nàng như bị ai đó lấy búa giáng vào khiến cho xây xẩm cùng đau nhức.
Nàng bị gì vậy?
Tiểu Điệp toàn thân không còn sức lực lảo đảo đi về phía giường, cảm giác thiêu đốt cùng với nhức nhối nơi đỉnh đầu không ngừng tăng cao. Nàng cảm giác như sức mạnh bị kiềm nén do phóng ấn đang cuộn trào chảy trong người nàng, sau đó lại bị phong ấn tàn nhẫn đè nén lại.
Tiểu Điệp nằm trên giường ôm đầu đau đớn lăn lộn, ánh sáng màu đỏ không ngừng hiện lên rồi phụt tắt. Trong ánh sáng đỏ, thân thể Tiểu Điệp dần biến thành một con sói trắng, khi ánh sáng tắt nàng lại biến thành hình người.
Nàng bị cảm giác đau đớn gặm nhắm từ đầu lan ra toàn thân, tựa như gặm đi từng khúc xương của nàng. Tiểu Điệp cắn chặt môi mình khiến nó bật máu. Nàng không thể la lên, nếu nàng hét người bên ngoài nhất định sẽ chạy vào, sau đó nhìn thấy hình dạng súc thể của nàng.
Sư phụ từng nói, nàng không thể để cho người khác biết nàng là một con sói trắng, cũng như không được để người khác nhìn thấy súc thể của nàng.
Tóc nàng với mắt nàng cũng vậy, dưới ánh sáng đỏ liên tục biến đổi. Mái tóc dần biến thành màu trắng, đôi mắt chuyển sang màu của máu.
Trên trán Tiểu Điệp, nơi vốn không có gì, dưới lớp mồ hôi bỗng hiện lên một vòng tròn vẽ phong ấn. Phong ấn như cố gắng áp chế lại sức mạnh trong người nàng, cùng sức mạnh trong người nàng đối chọi. Cuối cùng, trên vòng tròn ấy xuất hiện vết nứt, ánh sáng lóe lên mạnh mẽ sau đó cũng vụt tắt.
Tiểu Điệp ôm đầu không ngừng thở hồng hộc.
Cánh cửa bất ngờ bị mở ra, nàng dùng nội công đóng cửa lại khiến cho cánh cửa đóng sầm.
Hoắc Dĩnh đầu mũi chạm vào cánh cửa mà toàn thân sững sờ. "Nhạc tỷ, là ta." Dường như sợ nàng bên trong không biết hắn là ai bèn bồi thêm câu: "Là Tiểu Dĩnh."
Hoắc Dĩnh cho rằng nàng không biết là hắn nên mới đóng cửa mạnh thế.
Trái ngược với suy đoán của hắn, giọng Tiểu Điệp bên trong lạnh lẽo vọng ra: "Cút, ta không muốn thấy mặt ngươi."
Hoắc Dĩnh như không tin vào tai mình, hắn yếu ớt hỏi: "Tại sao?"
Bên trong tiếng cười nhạt trầm thấp của Tiểu Điệp dần vang lên, giọng nàng đầy châm biếm: "Chính là mặt ngươi trông vô cùng đáng ghét, khiến người ta nhìn là muốn đánh. Nói thẳng ra chính là ta ghét ngươi. Nếu ngươi không sợ bị ta đánh ch.ết thì cứ vào đây."
Những lời nói tàn nhẫn của nàng khiến đầu hắn cảm giác ong ong, tim hắn không ngừng nhói lên. Hoắc Dĩnh nhìn cây trâm hồ điệp trong tay mình, bàn tay siết chặt sau đó như không còn sức mà buông ra, mặc cho cây trâm rơi xuống sàn nhà lạnh lẽo.
Hắn đặt tay lên ngực mình, sắc mặt tái nhợt nở nụ cười khổ: "Tố An rõ ràng à lừa đảo, tim ta đau thế này lại bảo không sao."
Tim đau quá nên hắn mới khóc, đúng vậy, hắn khóc là do tim đau không phải do Nhạc tỷ. Hắn bị bệnh rồi.
Hoắc Dĩnh xoay người, mạnh mẽ giẫm lên cây trâm hồ điệp dưới chân rời khỏi. Tiểu Điệp nằm bên trong do vừa rồi bị đau đớn mà ngất đi.