Chương 41
- Phải đó, vậy thì hehe đi thi không sợ bị rớt. Vì tụi bạn thân yêu của mình, bà chịu thiệt chút đi nha – Minh Trang đá chân mày gật gù tán thưởng ý kiến của Phương Hồng.
- Nhưng mà người ta đâu biết ý thầy thế nào đâu – Hải Quỳnh thẹn thùng cúi mặt xấu hổ nói.
- Thử thì biết thôi? – Ngọc Yến bèn cười gian nói.
Cả nhóm nhìn nhau, họ lại có trò chơi mới để tiêu khiển rồi.
- Thầy…hôm nay thầy cùng tụi em tham gia trò chơi cho vui nha thầy – Minh Trang chạy tới rủ rê Khánh Vũ cùng tham gia trò chơi của họ.
- Thôi! Mấy em chơi đi, thầy không chơi đâu – Khánh Vũ từ chối.
- Mau rũ thầy chơi đi – Phương Hồng huýt tay Hải Quỳnh giục.
Hải Quỳnh lắc e ngại. Phương Hồng bèn uy hϊế͙p͙:
- Nếu không thử thì làm sao biết ý thầy. Hai để mình đến hỏi thẳng thầy nha.
Hải Quỳnh vội vàng ngăn:
- Để mình rũ.
Nói rồi chậm rãi bước đến bên Khánh Vũ ấp úng nói:
- Thầy chơi chung với tụi em đi thầy. Cần đủ nam đủ nữ để chơi cho nên…
Khánh Vũ nhìn gương mặt đỏ bừng bừng với một chút xấu hổ của Hải Quỳnh thì thấy tim đập nhanh đầy rộn rã, khẽ nhún vai nhìn hết lượt những con mắt mong đợi của cả nhóm bèn gật đầu đồng ý:
- Thôi được rồi, thầy tham gia cùng các em vậy.
- Thấy chưa, đã bảo mà…– Lê Phương reo lên sung sướng.
Khánh Vũ nghiêng đầu nhìn Lê Phương tỏ vẻ nghi ngờ, Hải Quỳnh thì trừng mắt cảnh cáo, Lê Phương vội vàng tìm cớ nói dối:
- Ý em là, thầy nhất định sẽ đồng ý chơi cùng tụi em.
- Thôi, chúng ta đến chơi thôi – Ngọc Yến hứng khởi đi ra sân.
Ở bên ngoài, Công và Giang cũng đã lôi kéo thêm hai người nữa, một là Tần Phong, hai là Đức Anh. Hải Quỳnh không ngờ Tần Phong cũng tham gia trò chơi này, bất giác thấy bối rối vô cùng, quay đầu nhìn nơi khác.
Tần phong vẻ mặt như bị bắt buộc tham gia trò chơi, nên có vẻ hơi lơ đãng, Minh Trang chạy đến cười bảo:
- Anh, hai anh em mình cùng làm một cặp đi.
Từ dạo Tần Phong cứu Hải Quỳnh, Minh Trang rất ngưỡng mộ khả năng đánh đấm không chê vào đâu được của Tần Phong bèn chạy đến kết giao, hay cùng Tần Phong luyện thử vài đường, cho nên có thể nói cũng khá thân.
Tần Phong gật đầu miễn cưỡng.
- Đủ 10 người rồi, chúng ta bắt đầu chơi thôi – Minh Trang hắng giọng nói – Trò chơi có tên là:” Chai –Chanh – Nói thật – Làm thật”. Quy tắc trò chơi như sau: Nam thì cầm một cái chai không, nữ thì cầm một trái chanh. Người nam sẽ quay chai trước, mũi chai quay về phía người nữ nào thì coi như duyên nợ. Người nam hãy quyết định có đưa cho người nữ cái chai đó hay không? Nếu không thì xoay tiếp một vòng nữa. Nếu đưa thì hãy đánh vần cái chai, người nữ nếu đồng ý thì đưa cho người nam trái chanh đó, nếu không thì hãy thả trái chanh xuống đất, rơi vào chân người nam nào thì tới lượt người nam đó. Nhưng …không đưa chai, không đưa chanh thì phải chọn nói thật hay làm thật do mọi người yêu cầu. Mọi người rõ hết chưa.
- Ok. Rõ rồi.
Công là người bắt đầu trước, cái chai quay về phía Ngọc Yến, Công cười gian đưa cái chai chó Ngọc Yến rồi đánh vần:” Chờ ….ai”
Ngọc Yến cũng cười e thẹn đưa lại cho Công trái chanh:” Chờ ….anh”.
Vậy là hai người đó đã thành một cặp, đứng dạt sang một bên chờ “Nói thật – Làm thật”
Tới lượt Giang quay chai, chai quay sang Lê Phương, Lê Phương liền cung tay thành nấm đấm đe dọa nếu Giang đưa chai ình, bởi vì người mê trai như điếu đỗ như cô nàng đang ngấm đến Tần Phong.
Giang biết ý thở dài nói:
- Thôi coi như anh kém duyên vô phận vậy. Anh chọn nói thật.
Vậy là hàng loạt câu hỏi như mối tình đầu tiên là lúc nào, đã từng ngủ cùng nhau chưa…., khi hôn cảm thấy ra sao, áo ngực bạn gái thích là màu gì…
Mặt công từ hồng hào sang trắng bệch rồi tái xanh cuối cùng là tím tái, toát hết mồ hôi hộp bởi những câu chuyện giết người không tên, xấu hổ đến độ không biết phải làm sao để mà giấu, nhưng vì chọn nói thật nên đành khia hết, trả lời đại cho yên chuyện, nhưng như vậy càng khiến mọi người trêu chọc ầm ĩ. Một phen cười nghiêng ngã ra nước mắt của mọi người khi hỏi Giang.
Lượt quay về tay Khánh Vũ, anh quay đúng ngay Hải Quỳnh. Bốn cô nàng kia thích chí cười lớn, cú huých nhanh đầy ngụ ý.
- Là duyên nợ. Mau đưa chai đi thầy, nếu không phải chọn “Nói thật – Làm thật” đó thầy – Minh trang bèn giục.
Khánh Vũ cười hiền một cái rồi đưa cái chai cho Hải Quỳnh. Đánh vần từng chữ:” Chờ…ai”
Hải Quỳnh đỏ cả mặt, bừng bừng như một trái cà chua đỏ, cúi đầu giang tay đưa trái chanh cho Khánh Vũ, miệng đánh vần:”Chờ …anh”
Nhưng khi bàn tay đang cầm trái chanh định đưa cho Khánh Vũ thì hai làn da tiếp xúc nhau, Hải Quỳnh giật bắn người mắc cỡ nên trái chanh vừa để lại thì thả ra ngay, khiến Khánh Vũ chưa kịp nắm chặt trái chanh thì nó đã lăn tròn ra khỏi bàn tay anh. Sau đó lăng mấy vòng rơi xuống chỗ Tần Phong.
- Vậy giờ sao – Lê Phương nhìn trái chanh lăng dưới đất hỏi.
- Luật là luật rồi,chanh rơi, duyên nợ hỏng – Phương Hồng cắt ngang – Hải Quỳnh, mau chọn đi, nói thật hay làm thật.
Hải Quỳnh có chút thất vọng, tự mắng mình không cẩn thận để chanh rơi mất, buồn bã cúi đầu, nghe Phương Hồng hỏi bèn ngẩng đầu nói:
- Làm thật.
Rút king nghiệm từ việc nói thật của Giang, cô chọn làm thật cho chắc ăn. Nào ngờ Ngọc Yến lóe lên cái nhìn ranh ma nhướn mày ra hiệu cùng tụi bạn, rồi nói:
- Vậy hãy mau đến tỏ tình với thầy Khánh Vũ đi.
Hải Quỳnh kinh hãi trừng mắt nhìn Ngọc Yến, nhưng Ngọc Yến cười bảo:
- Mau lên, quy tắc trò chơi đó, đã chơi thì phải chịu nha.
- Phải đó, mau tỏ tình đi – Cả ba người kia lập tức hùa theo vỗ tay cỗ vũ.
Mấy anh chàng kia cũng cùng nhau vỗ tay hô:
- Tỏ tình đi…tỏ tình đi….
Chỉ có Tần phong im lặng ngắm nhìn gương mặt e thẹn của Hải Quỳnh, hai cái lúm đồng tiền trên đôi má bầu bĩnh của cô lúm sâu vào theo cái bặm môi xấu hổ của cô càng dễ thương lạ lùng, bất giác ngay người nhìn không chớp mắt.
Hải Quỳnh bị ép tỏ tình đàng lén lút đến trước mặt Khánh Vũ, mặt anh cũng đỏ bừng lên trước sự trêu chọc này, và im lặng chờ đợi.
Cuối cùng Hải Quỳnh cũng hít một hơi thật sâu lấy hết mọi khí sực còn tồn động của mình nói ra câu:
- Thầy ơi, em thích thầy.
Khánh Vũ vừa nghe xong lời tỏ tình thì nóng rang lên, giọng nói từ đôi môi mà anh yêu thích, nghe sao thật mượt mà và êm dịu, bàn tay đưa lên trước mặt muốn vuốt ve gương mặt cô, ôm cô vào lòng thật chặt rồi đặt lên môi cô một nụ hôn say đắm. Nhưng ở đây đông người chứng kiến, anh lại là thân phận thầy giáo nên dằn lòng kịp thời, bàn tay đưa ra phía trước co lại thành nắm đấm ho nhẹ vài cái rồi cười nhẹ nhàng đáp:
- Thầy cũng thích em.
- Woa…một màng tỏ tình công khai nha – Mọi người òa reo lên.
- Tỏ tình rồi vậy hôn đi thôi – Giang cười lớn cố tình nói.
Hải Quỳnh xấu hổ đỏ mặt tía tai, quay qua nhìn sự trêu chọc của mọi người. Sau đó bậm môi giậm chân nói:
- Mọi người thật đáng ghét, mình không chơi nữa đâu.
Nói rồi Hải Quỳnh quay đầu bỏ chạy một mạch không dám nhìn lại. Lúc này đây, mặt cô đỏ quá, cả người cũng nóng rang lên, tim đập dữ dội vô cùng, nếu không đi khỏi đó, cô sợ không thể kiềm được nhịp đập của trái tim mình. Nhất là khi nghe Khánh Vũ cũng nói thích cô, dù cô không biết là sự thật hay là sự phối hợp trò chơi, nhưng chữ thích ấy lại quá đỗi ngọt ngào. Khiến cho cô tình nguyện chìm vào nó mãi mãi.
Thấy Hải Quỳnh xấu hổ bỏ chạy, mọi người cười mãi không thôi. Khánh Vũ cũng xấu hổ vội lấy vẻ nghiêm nghị bảo:
- Thôi! Đó chỉ là sự phối hợp trò chơi thôi, các em đừng trêu bạn mãi nữa. Trời cũng khuya rồi, mau về phòng đi.
Nói rồi Khánh Vũ quay vào phòng của mình. Mọi người cũng nhanh chóng giải tán, chỉ còn Tần Phong ở lại.
Anh ngẩng đầu nhìn trời, bầu trời hôm nay có vẻ ảm đạm vô cùng, có lẽ vì vậy tâm trạng của Tần Phong không thấy thoải mái trong lòng. Tâm trạng bực dọc trong lòng dường như mới xuất hiện ngay khoảng khắc Khánh Vũ trao cái chai cho Hải Quỳnh. Cảm thấy khó chịu bức rứt trong lòng mà Tần Phong không tài nào lí giải được.
Khi nhìn thấy gương mặt thẹn thùng mà chưa khi nào Hải Quỳnh thể hiện trước mặt anh làm anh cảm thấy có chút ghen tỵ, có chút thất vọng và có chút giận dữ.
Tần Phong thở dài tự cười mĩa mình, từ khi gặp Hải Quỳnh, một người tự chủ như anh cứ bị phân tâm rối loạn cực kì, nhưng điều khổ tâm nhất là anh lại không tài nào lí giải được cảm xúc này là gì.