Chương 62
Hải Quỳnh bất đắc dĩ kéo va li lại theo Tần Phong vào thang máy. Cô thầm tức giận nguyền rủa cái người đã reo rao:
“ Đi công tác với sếp rất tốt nha. Được ở phòng cao cấp, được ăn món ngon, công ty bao hết không phải lo gì, chỉ đem theo một ít tiền giằng túi để thích mua gì thì mua”
Hải Quỳnh nghe vậy nên cũng chẳng đem theo nhiều tiền cũng không mang theo thẻ. Nếu đi mướn phòng ở đây 1 tuần lễ, nếu lấy tiền thuê một phòng riêng thì sợ không đủ tiền mua quà ọi người. Nhất là mấy chị đã ngụ ý thích món này món kia, cô không thể không mua tặng. Hải Quỳnh thở dài sầu khổ, đành chấp nhận ở chung phòng, cũng may là giường đôi.
Nhưng khi vào trong phòng thì cô mới biết cái gì là giường đôi. Giường đôi là 2 cái giường ghép lại kề sát bên nhau, còn đặc biệt dùng chung một tấm nệm. Hải Quỳnh khóc ròng, còn cái khách sạn nào biến thái hơn hay không chứ. Rõ ràng phòng có giường đôi là phòng có hai cái giường riêng lẽ chứ sao lại sát vào nhau như thế.
Đưa mắt lườm Tần Phong một cái đầy oán hận. Chưa từng thấy một cái tên tổng giám đốc nào keo kiệt đến thế này. Cô cứ lầm bầm mắng:
- Đồ keo kiệt, kinh phí công tác mà cũng không dám chi.
Tần Phong nghe cô thều tháo mắng mà cười đau cả bụng. Hải Quỳnh cứ lo oán giận sự keo kiệt của Tần Phong cùng với việc phải đối mặt anh hàng ngày mà quên mất việc nam nữ ở chung một phòng một giường. Đúng là ngốc hết thuốc chữa mà.
Tần Phong không để ý đến lời mắng của Hải Quỳnh nữa, anh đem quần áo trong va li ra treo vào tủ áo. Hải Quỳnh thấy vậy cũng định đem quần áo treo vào tủ cho khỏi nhăn nhúm. Nhưng khi mở túi ra cô mới phát hiện một việc hết sức tế nhị là toàn bộ đồ lót của cô đều để lên trên mặt vali. Cô vốn dĩ nghĩ là sẽ có một phòng riêng nên không hề chú ý đến vấn đề đang được phơi bày này.
Hải Quỳnh xấu hổ vội vàng đậy nắp vali lại, nhưng toàn bộ màu sắc và kiểu dáng đồ lót của cô đã bị thu vào tầm mắt của Tần Phong, thấy gương mặt đỏ bừng xấu hổ của Hải Quỳnh vì ngượng thì không nhịn được lại muốn trêu chọc cô:
- Hừ…đúng là trẻ con…cái gì cũng nhỏ.
Hải Quỳnh tức đến hộc máu, ném cục xấu hổ qua một bên, cô lườm mắt nhìn Tần Phong như muốn ăn tươi nuốt sống anh vậy. Cuối cùng cô đành mắt dày không thèm giữ ý gì nữa, bật tung cái va li ra sắp đồ vào, dù sao cũng đã nhìn thấy rồi.
- Đi ăn thôi – Tần Phong thấy cô sắp quần áo xong bèn giục.
Hải Quỳnh phủi tay lẽo đẽo theo sau Tần Phong.
Hai người chẳng đi đâu xa, họ xuống ngay nhà ăn khách sạn ăn. Người bồi bàn theo phép lịch sự đưa menu cho cô trước rồi mới đưa cho Tần Phong. Hải Quỳnh cầm lấy Menu, mở ra chọn món. Nhìn thấy giá tiền của các món ăn ở khách sạn, Hải Quỳnh thấy giật mình, cô thầm nghĩ hèn chi Tần Phong chỉ mướn có một phòng đôi, thức ăn đã mắc như vậy, giá tiền phòng chắc chắn là rất đắt.
Hải Quỳnh bèn rút lại những lời mắng **** lúc nãy của mình với Tần Phong, có một tổng giám đốc biết tiết kiệm không lãng phí xa hoa tiền của công ty như vậy thật là tốt. Dù công ty là của anh ấy đi chăng nữa, nhưng nếu anh biết tiết kiệm như thế, tiền lương của nhân viên sẽ không bị kinh phí của công ty hạn chế, điều này rất có lợi cho nhân viên. Có một chút hối hận trong lòng nên hải Quỳnh ngước mắt nhìn Tần Phong với ánh mắt cảm kích.
Hải Quỳnh e dè, không dám chọn thức ăn quá mắc tiền, cô chọn một món rẻ tiền nhất.
Người phục vụ ghi lại tên món ăn của cô rồi quay sang Tần Phong chờ đợi. Không ngờ Tần Phong không chọn thì thôi, một khi chọn đều chọn mấy món đắt tiền nhất. Mà anh kêu đến tận năm món.
Hải Quỳnh nhìn giá tiền của 5 món ăn đó mà choáng voáng mặt mũi. Chỉ có 5 món ăn mà đã hơn nữa tiền lương của cô rồi. Đúng là một khách sạn cắt cổ người mà.
Đợi người phục vụ đi rồi, hải Quỳnh mới chồm người gần sát tần Phong nói nhỏ:
- Sao anh gọi món mà không nhìn giá tiền. Mấy món ăn ở đây đắt lắm.
- Tiền công tác phí mà, có phải trả đâu mà lo. Cứ thõa mãn cái dạ dày đi – Tần Phong thờ ơ đáp.
Hải Quỳnh lần nữa tức nghẹn họng, cô lập tức rút lại những ý nghĩ tốt về Tần Phong lúc nãy. Anh ta đúng là một kẻ hai mặt, kẻ nào vừa hô hoán với cô rằng phải tiết kiệm công phí chứ, chẳng mấy chốc lại hoang xài phung phí như thế.
Nhưng cơn giận của Hải Quỳnh nhanh chóng bị dập tắt khi mùi hương đầy quyết rũ của thức ăn. Hai mắt cô long lanh lên nhìn thức ăn đầy màu sắc và hương thơm trên bàn. Không cần suy nghĩ nhiều nữa, cô cằm đũa lên gấp thức ăn. Nhưng Tần Phong đẩy cái dĩa thức ăn mà cô gọi đến trước mặt cô, còn những đĩa kia thì kéo về phía mình.
Hải Quỳnh đang ngờ ngác nhìn hành động của Tần Phong, thì Tần Phong đã bảo:
- Phần em em ăn, phần anh, anh ăn.
Sau đó Tần Phong ung dung thong thã gắp thức ăn bỏ vào miệng nhai ngon lành.
Hải Quỳnh lần nữa tức ói máu vì anh. Cô hậm hực nhìn anh rồi nhìn mấy món ăn trên bàn. Mình anh ăn tận 5 món làm sao hết được cơ chứ, vậy mà không chia sẽ cho cô được một miếng nữa. Ai bảo đi công tác với sếp là thoải mái và sướng nhất chứ.
“ Ăn đi, ăn đi, ăn ắc nghẹn luôn đi” – Cô bực tức rủa thầm trong bụng.
Sau đó hậm hực dùng đũa ăn món ăn của mình. Cô ăn thật nhanh, thật lẽ, nhai ghiến ngấu, hai mắt trừng trừng nhìn Tần Phong ra sức nhai, cứ tưởng tượng thức ăn trong miệng là gương mặt đáng ghét của Tần Phong mà ra sức nhai nuốt. Ăn xong cô bỏ về phòng trước, chứ nói không chừng sẽ bị anh ta làm tức ói máu nữa cho xem.
Tần Phong nhìn theo cái dáng tức giận đến run người của Hải Quỳnh mà buông đũa cười đến ra nước mắt, khiến những người xung quanh phải đưa mắt nhìn anh. Tần phong mới lấy lại vẻ điềm tĩnh thường ngày của mình.
“ Anh cứ chọc cho Hải Quỳnh tức ch.ết đi. Cô ấy sẽ quên mất việc phải giả vờ trả thù anh thôi. Chỉ cần cô ấy mất cái vỏ bọc giả vờ kia thì anh dễ dàng tiếp cận hơn, nói rõ cho cô ấy hiểu hơn” – Tần phong nhớ lại lời Minh Trang bày vẽ ình.
Khi Tần Phong trở về phòng thì Hải Quỳnh đã thay đồ ngủ và leo lên giường ngồi xem tivi. Nhưng mềm và gối của anh thì bị cô ném ở sopha. Tần Phong khẽ cười mở tủ lấy đồ ngủ ra thay. Sau đó cứ thế cằm mền gối leo lên trên giường.
Hải Quỳnh đang xem tivi không thèm đếm xĩa đến Tần Phong, thì bỗng thấy cái nệm bị lún xuống một chút. Bèn quay mặt lại chỉ tay về phía sopha nói:
- Tổng giám đốc, chỗ anh nằm đằng kia kìa
- Ai quy định thế – Tần Phong giả vờ hỏi.
Mặt hải Quỳnh xụ xuống ấm ức, Tần Phong bèn thêm vào một câu:
- Em ngại gì chứ, đâu phải chưa từng ngủ chung giường đâu. Em không bị mất trí nhớ, nên chắc em còn nhớ rõ chúng ta từng ngủ chung nhau bao nhiêu lần rồi chứ – Tần Phong cố tình chọc ghẹo – Nếu không thích nằm chung thì em cứ lại đó nằm.
Hải Quỳnh nghe Tần Phong nói vậy thì choáng voáng vô cùng, cô và anh đã từng ngủ cùng nhau trên giường. Sao cô có thể tùy tiện ngủ cùng con trai trên giường như thế chứ. Mối quan hệ trước đây của cô và Tần Phong thế nào mà thân thiết đến mức cô lại cùng anh ngủ chung một giường. Nam nữ ngủ chung nhau có nghĩa là….
Hải Quỳnh nghĩ đến đây thì bất giác ngẩng người, cô không phải loại người tùy tiện, chắc chắn trước đây cô đã yêu anh sâu đậm cho nên mới….Nghĩ đến đây, sóng mũi cay cay, hai mắt đỏ hoe, cô trao tình yêu cho anh, còn anh lại vụng tình khắp nơi, bắt cá hai tay….Cho nên kết quả là hai người họ đã xa nhau mấy năm trời.
Nước mắt lặng lẽ thi nhau rơi xuống mặt Hải Quỳnh khiến Tần Phong giật nảy mình hoảng hốt, anh vội đưa tay lau nước mắt cô xót xa nói:
- Đừng khóc, anh sai rồi…..chỉ đùa một chút với em thôi.
Hải Quỳnh gạt tay anh đi, rồi cô cười haha…khiến Tần Phong nghệt mặt đi. Cô cố tỏ vẻ như không có chuyện gì cả, khóc chỉ là để gạt Tần Phjong mà thôi.
- Anh bị mắc lừa rồi….haha….thấy sao hả, công phu gạt người của tôi thế nào. Tất cả mọi người đều bị tôi gạt cả.
Tần Phong chăm chú nhìn Hải Quỳnh dò xét, thấy vậy Hải Quỳnh hất mặt lên giễu nói:
- Sao hả, bị tôi gạt đến ngây cả người luôn rồi à.
Sau đó cô bước xuống giường, đi đến cái túi của mình lôi ra một cuốn tập với một cây viết, rồi bắt đầu ghi ghi chép chép cái gì đó. Rồi đặt bút xuống đưa tờ giấy trước mặt Tần Phong cười nói:
- Anh mau ký đi.
Tần Phong đưa tay cầm lấy tờ giấy đọc vài điều khoản mà Hải Quỳnh đưa ra khi hai người bị bắt buộc phải ngủ chung trên hai cái giường đôi ghép lại này.
Đó là một tờ gồm mười điều khoản cấm vận đối với tần Phong trong việc tiếp cận lúc cô ngủ.
Tần Phong đọc mấy cái điều khoản kia mà buồn cười. Ngẩng đầu lên, khóe môi giễu cợt hỏi lại:
- Vậy chỉ áp dụng cho anh thôi à, không áp dụng cho em sao.
Hải Quỳnh đang dương dương tự đắc với những điều khoản mình đặt ra với Tần Phong thì nghe Tần Phong mới chớp mắt khó hiểu hỏi lại:
- Là sao?
Tần phong giả vờ như miễn cưỡng giải thích:
- Ý anh là….em viết những điều này để đề phòng anh, vậy mà không viết những điều để anh đề phòng em. Em không nhớ sao, trước đây là em chủ động đến ngủ cùng anh mà. Cho nên những điều khoản này là dành cho em mới đúng.
Lời tần Phong như tiếng búa đập vô đầu cô đến choáng voáng. Là cô chủ động đến ngủ cùng anh sao? Hải Quỳnh cố lục tung hết cái đầu của mình để nhớ ra việc này. Sao cô có thể như vậy chứ. Đúng là mất mặt quá đi mất.
- Nói tóm lại anh có chịu ký không?
- Chỉ cần ký xong là em sẽ ngoan ngoãn phải không?
Hải Quỳnh gật gật đầu.
- Đưa đầu em lại đây -Tần phong lên tiếng bảo.
Hải Quỳnh không hiểu Tần Phong có ý gì nhưng cũng ngoan ngoãn đi đến giường rồi ngồi xuống bên cạnh. Sau đó Tần phong ký vào đầu cô một cái nhẹ.
- Xong rồi….- anh phủi tay bảo.
- Hả…..
- Anh ký xong rồi – Tần Phong cười tiến sát người anh vào người cô, mặt anh đối diện với mặt khiến hai má hải Quỳnh ửng hồng, tim cô đập mạnh, vội vàng đẩy anh ra đứng bật dậy.
Hải Quỳnh chợt nhận ra cái sự việc khiến cô tức đến phát điên lên được, cô bảo anh ký tên vào giấy, không ngờ anh chuyển thành trò đùa trêu cô.
- Anh…anh….nếu anh không chịu ký tên, thì một là anh ra ngoài, hai là tôi ra ngoài. Anh chọn đi.
Tần phong cười mĩm một cái rồi nói:
- Ký tên rồi thì không được xâm phạm đúng không?
- Đúng vậy – Hải Quỳnh vội đáp, ánh mắt đầy quyết tâm.
- Nghĩa là trước khi ký thì có thể làm những điều này đúng không?
Nói rồi Tần phong kéo tay Hải Quỳnh ngã vật xuống giường. Hải Quỳnh kinh hồn bạt vía, mắt mở to nhìn Tần phong đè lên người mình. Cả người cô run lên cầm cập khi mặt đối mặt với Tần Phong, nhất là khi hợi thở của anh phả lên người cô.
Cô dùng hết sức đẩy tần phong ra nhưng anh chỉ dùng một tay đã giữ được tay cô lại, nét môi cười giễu cợt, Tần Phong nhìn Hải Quỳnh cười trêu chọc:
- Em nói xem, bây giờ chúng ta nên làm gì trước.
- Anh…anh là đồ lưu manh – Hải Quỳnh run sợ mắng **** khi thấy ánh mắt của Tần Phong chiếu trên người mình.
- Hình như vậy – Tần Phong gật đầu không chút chần chừ đáp khiến Hải Quỳnh tức ch.ết đi được.
- Đồ biến thái…
- Không sai….
- Đồ dê xồm…
- Chấp nhận…
- Nếu anh còn như vậy, em sẽ la lên là anh đang có ý đồ cưỡng hϊế͙p͙ em – Hải Quỳnh bậm môi nói.
- Em nghĩ mấy căn phòng đôi kiểu này là dành cho ai. Em nghĩ có đôi tình nhân nào muốn làm chuyện vụng trộm mà để người ta nghe thấy không? Cho nên những căn phòng này được cách âm rất tốt. Em có la khản cổ cũng không ai nghe thấy đâu – Tần Phong cười gian xảo nheo mắt nhìn Hải Quỳnh đáp. - Nếu anh dám động vào em, em sẽ kiện anh – Hải Quỳnh run run đưa ra lời đe dọa.
- Cứ kiện đi, anh sẽ nói là em dụ dỗ anh – Tần Phong không xem lời đe dọa của Hải Quỳnh ra cái gì hết – Em càng mắng anh càng thấy thích. Mắng nhiều vào.
Hải Quỳnh nghe vậy thì không thèm mắng nữa, cô quay mặt đi, không thèm nhìn Tần Phong nữa.
- Em khônhg nhìn anh thì anh hôn em đó nha.
Hải Quỳnh lập tức quay mặt lại nhìn Tần phong, nhưng không ngờ Tần Phong ranh ma nhân lúc cô quay mặt lại đã hôn trộm lên môi cô.
Hải Quỳnh đỏ bừng cả gương mặt, cô vội mím chặt môi lại không cho Tần Phong tiếp tục dấn tới. Mắt mở trừng trừng nhìn Tần Phong căm tức.
- Em vì anh ta à….- Tần Phong bỗng nghiêng người hỏi.
- Phải đó – Hải Quỳnh vênh mặt đáp.
Mặt dù biết Hải Quỳnh chỉ đáp bừa như thế nhưng trong lòng Tần Phong vẫn có sự khó chịu. Ba năm, khoản thời gian khá dài để hai người họ bên nhau, trong khi anh lại sống trong nỗi cô đơn và đau khổ. Trong lòng bỗng nổi lên sự hờn ghen vô cớ, Tần Phong muốn trừng phạt người con gái ngốc nghếch luôn khiến anh thấy đau lòng này.
Đưa tay lần vào trong áo của Hải Quỳnh chạm nhẹ vào phần da thịt ở eo cô hỏi nhỏ:
- Em và anh ta đã từng thế này chưa.
Cái chạm nhẹ nhàng nhưng khiến toàn thân Hải Quỳnh run rẩy, hơi thở cô đứt quảng, vội vàng lắc đầu phủ nhận. Trong lòng Tần Phong vì cái lắc đầu phủ nhận của Hải Quỳnh mà thấy hài lòng. Vốn chỉ muốn thử cô một chút, không ngờ lại bị vẻ mặt đỏ bừng xấu hổ của cô làm toàn thân nóng bừng lên.