Chương 47: Bí mật động trời
"Em nghe đây"
"Ưm, bây giờ sao"
Lâm Vũ không dấu vết đảo mắt qua Trình Hạo đang ngồi bên cạnh bàn ăn, lúc này anh cũng đang nhìn cô, dù rằng qua biểu hiện của cô anh cũng phần nào đoán được là ai đang gọi tới. Trong đầu bỗng dưng xuất hiện hình ảnh của người đàn ông vừa lạnh lùng vừa nguy hiểm kia, Trình Hạo không khỏi cúi đầu xuống che đi một tia bất an trong mắt. Ngay từ lần đầu gặp mặt, anh đã cảm nhận được người này rất nguy hiểm, nhất là ánh mắt chiếm hữu trần trụi không thèm che giấu đối với nhóc con nhà mình khiến anh cực kì khó chịu.
"Em đang ở nhà có chút việc không ra ngoài được... để lần khác"
"Đúng... nhưng mà"
"Diệp Vấn?... ưm... thôi được... địa chỉ là.."
Tiếng đáp lại từ trong điện thoại truyền ra, sau đó Lâm Vũ cụp máy, bàn tay vẫn cầm chiếc điện thoại nho nhỏ, nét mặt thoáng chùng xuống, có vẻ như đang suy nghĩ điều gì đó. Trình Hạo vốn cũng đang lắng nghe thì bỗng nhiên hai chữ Diệp vấn lọt vào tai khiến anh khẽ nhíu mày, lại nhìn thấy biểu hiện của cô liền quay sang hỏi
"Làm sao vậy"
Lâm Vũ lắc lắc đầu, chậm rãi mở miệng:" Thần một chốc sẽ qua đây. Anh ấy nói sẽ cho em xem một thứ rất quan trọng, nhất định khiến em bất ngờ"
"Diệp Vấn?", Trình Hạo nghi hoặc lặp lại. Đến lúc này Lâm Vũ mới kể cho anh nghe lần cô gặp ông ta ở quán bar, cũng là lí do tại sao Thần lại biết cô và ông ta có liên hệ. Ngừng một lúc, cô lại quay sang nói với anh
"Anh hai, em đã hứa với anh sẽ không quá thân cận với anh ấy nữa. Chúng em thực sự chỉ là bằng hữu, vì thế đừng suy nghĩ lung tung"
Vừa nói vừa nâng một ngón tay khẽ vuốt ve nếp nhăn ở giữa mi tâm, giọng nói dịu dàng lại kiên định. Mặc dù anh không biểu hiện ra bất cứ điều gì, chỉ là, cô vẫn luôn cảm thấy anh dường như để ý mối quan hệ giữa cô và Dạ Thần, đây cũng là điều Lâm Vũ không hiểu rõ cho lắm. Cô không biết rằng sở dĩ anh vướng mắc hay e ngại, tất cả đều do lần cô ở trong cơn mê mà gọi thầm tên người đàn ông khác, và đương nhiên là cả chiếc dây chuyền cô đang đeo trên cổ.
Trình Hạo nắm lấy bàn tay nhỏ của cô đặt trên đùi mình, miệng khẽ kéo ra một nụ cười lại giống như không cười.
"Vật nhỏ, có phải anh ích kỉ lắm không, anh..."
Lâm Vũ khẽ đặt một ngón tay lên miệng anh không cho anh nói tiếp, trên khuôn mặt tinh xảo lộ ra ý cười, không đáp mà hỏi lại
"Anh hai, nếu bây giờ em cấm anh không được nói chuyện với một cô gái nào khác, anh có làm không?"
"Anh sẽ", anh cất giọng kiên định, thậm chí còn không do dự nửa phần.
"Chắc chắn?"
"Chắc chắn"
"Vậy.... có cảm thấy em rất ích kỉ không?", cô cười hỏi lại.
"Anh..."
Anh im lặng một chút rồi lắc đầu, cả hai cứ thế nhìn nhau bật cười rất vui vẻ.
"Anh sẽ rất vui, nếu như em thực sự làm thế"
Vì như thế anh biết được, trong lòng em, có anh!
Hai người đang cùng nhau cười đùa thì đột nhiên tiếng chuông cửa bíng bong vang lên báo hiệu có người tới. Tới rất nhanh a. Lâm Vũ ngoảnh đầu nhìn về phía cửa rồi lại nhìn Trình Hạo,sau đó liền kéo anh ra phòng khách ngồi, chính mình thì đi mở cửa. Chỉ một thoáng, một bóng dáng cao lớn bước vào phòng khách, trên người anh mặc một chiếc sơ mi màu đen đơn giản, quần tây đen tôn lên khí chất lạnh lùng vốn có, khuôn mặt tuấn mĩ khi liếc qua Trình Hạo trong phòng khách lại vô cùng bình thản không hề có một chút ngạc nhiên, có chăng chỉ là một tia đau khổ xẹt qua được anh che giấu rất kĩ.
Trình Hạo thản nhiên đứng dậy, lịch sự đưa tay ra trước, trưng ra một nụ cười ôn hòa hết sức quen thuộc
"Không ngờ sớm như vậy liền gặp lại. Hoan nghênh anh đến nhà chúng tôi"
Hai chữ chúng tôi không biết cố tình hay vô tình được nhấn mạnh, đôi mắt màu hổ phách nhìn Dạ Thần vẫn không có chút biểu cảm giống như thực sự vui mừng khi anh đến. Dạ Thần cũng chú ý đến chi tiết nhỏ này nhưng chỉ chậm rãi cười nhạt, cũng lịch sự đưa tay ra sau đó liền quay sang nói với Lâm Vũ đang đứng ngay cạnh đó
"Nhóc, có máy chiếu không"
Lâm Vũ mặc dù không biết anh dùng máy chiếu để làm gì nhưng vẫn chỉ về một hướng rồi nói:"Đi theo em".
Căn biệt thự của Trình Hạo không chỉ có máy chiếu mà là có hẳn một phòng chiếu phim ở tầng dưới. Thời gian Lâm Vũ không thích tiếp xúc với người ngoài, Trình Hạo liền cho người xây phòng chiếu này để cô có thể thoải mái xem phim mà không phải chen chúc trong mấy rạp chiếu đông đúc. Dạ Thần vẫn không nói rõ là đem đến cái gì chỉ thần thần bí bí đưa cho cô một đĩa CD nhỏ xinh, sau đó trong cái nhìn khó hiểu của cô chậm rãi ngồi xuống một chiếc ghế gần đó. Lâm Vũ khó hiểu cho chiếc đĩa CD vào trong máy tính, bật máy chiếu sau đó liền ngồi xuống bên cạnh anh, Trình Hạo cũng ngồi xuống bên cạnh cô.
Chỉ một lúc sau, trong căn phòng tối om chỉ còn ánh sáng từ máy chiếu, chỉ là hình ảnh ở trên màn hình lại khiến cho cô không hiểu nổi, cái này... không phải là phòng khách sạn sao. Dạ Thần cười cười ý bảo cô theo dõi tiếp, quả nhiên, một lúc sau đó, cô mới hiểu điều "bất ngờ" mà anh định ám chỉ là gì. Trên màn hình vốn là một phòng khách sạn bình thường, camera này có vẻ được lắp đặt ở một góc trên cao, có thể bao quát cả căn phòng không sót chỗ nào
Cạch một tiếng, cửa phòng cứ thế được mở ra, bước vào trong phòng là 2 người nối đuôi nhau, một nam một nữ. Người đan ông bước vào trước, cô gái theo đó bước vào, đặc biệt cả hai người đều ăn mặc rất kín đáo, cả hai đều đeo khẩu trang, mũ và kính râm che khuất toàn bọi khuôn mặt. Người đàn ông sau khi ngó đầu nhìn ra ngoài cửa một lúc giống như khẳng định không có ai theo dõi, lúc đó mới yên tâm
đóng cửa rồi khóa lại. Người phụ nữ lúc này đã tháo nón và khẩu trang vứt sang một bên, chiếc kính râm cũng được tháo xuống để lộ khuôn mặt xinh đẹp quyến rũ được trang điểm cẩn thận. Người đàn ông kia khóa cửa xong, thậm chí còn chưa quay người lại thì người phụ nữ kia đã như rắn mà tiến tới, đôi tay thon dài vứt chiếc mũ của người đó sang một bên, một tay khác mờ ám thò vào sau lưng người đàn ông vuốt ve qua lại.
Người đàn ông mau chóng quay lại, tháo xuống chiếc kính râm cùng với khẩu trang trên mặt, nhìn người phụ nữ trước mặt đang ôm chặt mình, không khỏi trêu chọc cười cười.
"Bảo bối, vội như vậy"
"Hừ, người ta chính là nhớ chú muốn ch.ết rồi"
Nũng nịu nói một tiếng sau đó cực kì chủ động giúp ông ta cởi áo nới dây lưng, mặc cho một bàn tay to của ông ta để ở cặp mông tròn trịa của cô ả mà nắn bóp. Trong màn chiếu rõ ràng hiện lên cảnh thực sống động như vậy, còn ở bên ngoài, Lâm Vũ giống như bị sét đánh trúng, hai mắt mở lớn không thể tin được.
Cô rốt cuộc đang chứng kiến cái gì thế này.
Người phụ nữ trong đoạn clip kia, còn không phải là người một thân váy đỏ say khướt trong quán bar.
Còn người đàn ông kia, khuôn mặt trung niên nho nhã tuấn tú.
Diệp Vấn.
Nhưng là....cô ta không phải cháu gái Nghiêm thị trưởng sao?
Diệp Vấn là chồng Nghiêm Tố Thu
Cô gái này lại là cháu gái ruột của bà ta.
Chuyện này.... chuyện này
Dạ Thần giống như lường trước được biểu hiện của cô, cười khẽ giúp cô khẳng định suy nghĩ trong đầu mình
"Không sai. Diệp Vấn a, ông ta chính là đang quan hệ với cháu gái bên vợ trên danh nghĩa của mình, tiểu thư nhà họ Nghiêm, Nghiêm Ái. Cô tiểu thư này rất được chiều chuộng nhưng lại rất nổi loạn, luôn làm những gì mình thích không quan tâm đến bất cứ ai a. "
Đôi mắt màu cafe lại liếc qua Trình Hạo ngồi ngay bên cạnh, mặc dù ban đầu anh cũng rất ngạc nhiên nhưng chỉ một chốc liền lấy lại bình tĩnh. Điều này khiến cho Dạ Thần cũng có vài phần thưởng thức. Theo như thuộc hạ báo cáo lại, Trình Hạo này không chỉ là ông chủ đứng sau Hoàng gia, là người tiếp quản Trình thị trong tương lai, còn là một thiên tài kinh doanh từ khi còn rất trẻ. Còn có một tài liệu mật khác, Nhiên là được Trình Mục nhận nuôi về khi cô mới 13 tuổi, như vậy, xem ra hai người quen nhau cũng đã khá lâu. Anh trai em gái nuôi sao?
Trên màn chiếu khung cảnh sống động vẫn diễn ra. Nghiêm Ái cực kì thuần thục cởi quần áo trên người Diệp Vấn, sau đó nhanh nhẹn kéo chiếc khóa bên hông, chiếc váy đen trên người cứ thể rơi xuống để lộ ra cơ thể thiếu nữ quyến rũ tươi mát, trong một khắc liền khiến cho hai mắt của Diệp Vấn tối sầm lại. Nghiêm Ái cực kì chủ động dâng lên đôi môi thơm, hai bàn tay trắng nõn rất tự nhiên cầm lấy bàn tay to của ông ta đặt lên người mình vuốt ve. Diệp Vấn giống như cũng không nhịn được nữa, cảm giác trơn mượt qua lòng bàn tay truyền tới khiến ông ta thỏa mãn khép hai mắt, lực đạo trên tay càng lớn. Sự thô lỗ này của ông ta không những không khiến Nghiêm Ái khó chịu mà còn càng thêm kích thích, chủ động quấn lấy Diệp Vấn như rắn nước, nụ hôn càng thêm mạnh dạn triền miên.
Trình Hạo lúc này muốn đưa tay lên che mắt cô lại bị cô kiềm lại, giọng điệu cô trong căn phòng tối có chút khàn khàn.
"Em muốn xem". Cô nói. Giọng nói của cô cùng với một nửa gương mặt bị che khuất khiến đáy lòng anh thắt chặt.
Lúc này hai người kia đã đẩy nhau ngã ra giường. Nghiêm Ái chủ động ngồi trên người Diệp Vấn đang chìm trong dục hỏa, tạo thành tư thế nữ trên nam dưới. Cô ta phóng đãng không ngừng chuyển động lên xuống khiến cho Diệp Vấn sung sướng thở dốc, một bàn tay to nắn bóp hai bên ngực sữa căng tròn. Nghiêm ái cũng rất đang hưởng thụ, vừa thoải mái rên rỉ, tiếng động mỗi lúc một rõ hơn
"Ưm... chú... chú...có yêu tiểu Ái hay không",giọng nói trong trẻo có chút đứt quãng truyền ra, động tác vẫn không dừng lại
"Tiểu Ái... tiểu lẳng lơ.... chú đương nhiên yêu....hah.... yêu"
"Yêu hơn bà cô già kia sao....", Nghiêm Ái bỗng nhiên dừng lại không động nữa, mặt đỏ bừng nhìn Diệp Vấn đang hưởng thụ.
Diệp Vấn thấy cô đột nhiên dừng lại, khó chịu vặn vẹo người, sau đó liền ôm lây hông cô ta nói lớn
"Đương nhiên không thể so sánh với tiểu Ái của chú... mau một chút... mau động..ngoan... mau"
Nghiêm Ái lúc này mới hài lòng tiếp tục, tiếng da thịt đụng chạm càng ngày càng lớn, tiếng đàn ông gầm nhẹ cùng với tiếng phụ nữ mờ ám rên rỉ khiến người ta phải đỏ mặt . Nghiêm Ái lắc lắc người mặc cho mái tóc xoăn dài buông xõa trên lưng. Haha, không sai, người đàn ông ở dưới thân cô, người đàn ông mà cô đang quan hệ trên danh nghĩa là chồng của cô ruột cô, là chú của cô. Nhưng mà có sao đâu chứ, cô yêu ông ta, ngay từ khi còn bé ông bế cô gọi cô tiểu Ái, tiểu Ái cô đã biết cô yêu ngườ đàn ông này. Lễ giáo lại sao, vụng trộm lại sao, Nghiêm Ái cô chỉ biết cô chưa tứngojw bất cứ thứ gì. Càng như vậy mới càng thêm kích thích, không phải sao.
Màn hình bồng dưng tối om, Trình Hạo không nhịn được nữa ấn nút tắt trên điều khiển, sau đó kéo Lâm Vũ đang thẫn thờ ra ngoài. Dạ Thần đi theo sau, nhìn thấy bộ dáng cô như vậy thì hết sức đau lòng, lại không biết mình làm vậy là đúng hay sai. Thêm đó lại có chút tò mò, không phải Nhiên rất hận ông ta sao, đoạn băng này anh mất rất nhiều công sức mới có được, tại sao.....
Lâm Vũ ngồi trên ghế sô pha, trầm mặc không nói gì. Trình Hạo vội vã đi rót cho cô một ly nước cam, sau đó ngồi xuống bên cạnh cô. Lâm Vũ cố gắng điều chỉnh cảm xúc, liếc nhìn Dạ Thần với khuôn mặt khó hiểu đối diện muốn hỏi lại thôi, lại nhìn Trình Hạo đang mang một ánh mắt rét lạnh, không khỏi đưa một tay nắm lấy tay anh, mỉm cười ý bảo cô không sao hết. Cô biết, ánh mắt lạnh lùng này của anh cũng là vì Thần đem đến đoạn băng ảnh hưởng đến cảm xúc của cô, còn Thần, anh cũng chỉ là quan tâm cô thôi, không có ý gì khác. Cô thực sự không ngờ, chỉ sau ngày hôm đó, chỉ vì ánh mắt của cô, anh lại giúp cô để ý đến ông ta như vậy.
Nghĩ đến đó, Lâm Vũ uống một hớp nước cam rồi ngẩng đầu lên nhìn Dạ Thần, khẽ mở miệng.
"Diệp Vấn... ông ta.. là cha ruột em"
Cô chỉ nói đúng một câu, không giải thích thêm, cũng không nói là tại sao cô lại mang họ Trình, tại sao cô và Diệp Vấn lại tách ra. Giọng điệu có chút chua chát, lại có chút chế giễu, khuôn mặt lạnh lùng không có chút cảm xúc, ánh mắt sâu như nước lại toát ra tia khổ sở giống như một chút hi vọng mong manh cuối cùng còn sót lại bị dập tắt không còn một mảnh. Lâm Vũ không khỏi nhếch miệng bày ra nụ cười nhạt nhẽo. Lâm Vũ a Lâm Vũ, mày còn chối cái gì chứ, mày luôn mồm nói hận ông ta, không quan tâm, không để ý nhưng tại sao lòng vẫn khó chịu như vậy. Không dấu vết đặt tay lên ngực mình, nơi đó giống như nghẹn uất khó chịu, ha, là do chúng tôi cùng chảy chung một dòng máu hay sao.
Trình Hạo một tay choàng qua vai cô, để cô tựa vào ngực mình, đôi mắt đen tuyền nhắm chặt rồi mở ra, hàng mi dài của cô có chút run rẩy. Đây cũng là lần đầu tiên Dạ Thần không còn tâm sức để ý hành động thân mật của hai người nữa, anh lúc này chỉ muốn đâm cho mình một nhát. Anh rốt cuộc đang làm gì thế này, ông ta là cha ruột của cô... ch.ết tiệt thật, anh rốt cuộc đã làm gì.
"Nhiên, anh.. anh"
"Đừng nói xin lỗi",cô ngắt lời anh," Thật đấy, đừng nói xin lỗi. Em không sao đâu"
"Em vốn không coi ông ta là cha. Thần, đừng lo lắng, em thực sự còn phải nói với anh hai tiếng cảm ơn mới phải"
Lâm Vũ ngồi thẳng dậy, đáy mắt là một mảnh trong suốt. Đừng quan tâm nữa, mày thậm chí còn chưa gọi ông ta một tiếng "cha" mà, phải không? Hai bàn tay nắm chặt lại, khuôn mặt tỏ rõ vẻ kiên định. Yếu đuối để làm gì, do dự để làm gì nữa chứ, ông ta thậm chí còn chưa từng nhớ đã từng có một đứa con gái như cô tồn tại. Còn cả chiếc hoa tai của Nghiêm Tố Thu mà cô tìm thấy tại bệnh viện, tất cả phải được làm rõ ràng.
Nghĩ như vậy, dưới ánh mắt lo lắng của hai người kia, cô nhanh nhẹn bấm một tin nhắn, đôi môi nhỏ nhắn khẽ mím lại, ấn nút, gửi đi.