Chương 52: Kỳ Dương

Chủ.... chủ nhân?
Hai mắt Diệp Vấn mở lớn, một tay ôm ngực, hai chân cũng không nhịn được loạng choạng lui về sau vài bước mới có thể dừng lại, một ngón tay run rẩy chỉ vào hai người trước mặt.
Ông ta có phải đã nghe nhầm không. 
Ông ta cũng thực muốn bản thân mình đã nghe nhầm.


Trợ lý đã làm việc cho ông ta năm năm nay, người mà ông hết mực tin tưởng lại gọi người khác là chủ nhân. Chuyện này chẳng khác nào có người hung hăng gho ông ta một cái tát cực mạnh. 
"Kỳ Dương, cậu rốt cuộc đang làm gì. Các người..... các người..... Không thể nào... tuyệt đối không thể nào"


Thản nhiên quan sát thái độ của Diệp Vấn, Lâm Vũ nhếch mép để lộ nụ cười xinh đẹp mà rét lạnh. Hai mắt cô nhìm thẳng vào ông ta, giọng nói nhẹ nhàng chậm rãi lại giống như từng mũi dao sắc bén đâm xuống khiến ông ta trong một khắc tái mặt


"Diệp Vấn, tôi đã từng nói, tất cả những gì ông cướp của tôi, tôi sẽ từng chút từng chút một đòi lại"
Lâm Vũ tôi 6 năm trước đã từng thề, nếu như mẹ có mệnh hệ gì, tôi sẽ đem cả nhà các người chôn cùng. 


Nói xong câu đó, Lâm Vũ mạnh mẽ quay người đi, để lại cho mọi người một bóng lưng kiên nghị mà thẳng tắp, rõ ràng chỉ là bóng lưng một người con gái, lại như vậy khiến cho người ta cảm nhận được sự quật cường đã in sâu vào trong cốt tủy. Kỳ Dương nhìn cũng không thèm nhìn Diệp Vấn lấy một cái, nhanh chóng đi theo sau Lâm Vũ hướng về phía cửa, ánh mắt chăm chú dõi theo bóng lưng cao gầy trước mặt, người này, mới chính là chủ nhân của anh, là người mà anh thề sẽ đi theo cả đời.


Diệp Vấn lúc này dường như vẫn còn đang chìm trong ánh mắt lạnh lẽo của Lâm Vũ, ánh mắt ghê tởm chán ghét dường như muốn phân thây ông ra làm trăm mảnh. Kỳ Dương đã làm cho ông năm năm, như vậy, từ năm năm trước, Lâm Vũ đã muốn đánh chủ ý vào mình. Nghĩ đến điều đó, Diệp Vấn bỗng thấy rùng mình, rõ ràng trong đại sảnh hết sức ấm áp, ông lại chỉ thấy cả người lạnh toát như bị ném xuống hố băng. Nếu thật sự là như vậy, tâm tư của cô gái này, quả thực quá mức đáng sợ.


available on google playdownload on app store


Ngồi trong một căn phòng ở Hoàng gia, Lâm Vũ thoải mái nhấp một ngụm trà, ánh mắt lại đảo qua người đàn ông đứng ở trước mặt, anh hơi hơi cúi đầu không dám nhìn thẳng vào cô. Trên người anh mặc một bộ âu phục màu đen được cắt may vừa người, khuôn mặt tuấn tú cương nghị, làn da rất trắng, ánh mắt giống như hàm chứa u buồn, đôi môi mỏng hơi hơi mím chặt lại. Gặp gỡ Kỳ Dương, đó lại là một dịp khác.


Một ngày năm cô 15 tuổi, ngày hôm đó, Lâm Vũ ở trên đường, trên tay chính là số tiền đầu tiên cô kiếm được, không quá nhiều, nhưng đối với một đứa trẻ mà nói, đó chính là số tiền trên trời. Khi đi qua một góc phố nhỏ, một tiếng động inh tai nhức óc truyền đến thu hút sự chú ý của cô, đến khi Lâm Vũ đánh mặt nhìn sang, chỉ thấy một người phụ nữ nằm giữa một vũng máu lớn, bên cạnh còn có một đứa trẻ, trên tay ôm lấy thân thể của mẹ nó khóc đến tê tâm liệt phế. Mà ở một góc đường, chiếc xe gây ra tai nạn dường như đã mất hút, nhưng mà, người ngồi trong chiếc xe đó, cô biết, đứa trẻ kia có lẽ cũng đã nhìn thấy. Những người xung quanh đó nhanh chóng đưa người phụ nữ bị tai nạn vào viện, Lâm Vũ không hiểu sao mình lại bất giác đuổi theo, có lẽ là do hình ảnh đó đã gợi nhớ cho cô một hồi ức không mấy tốt đẹp, Lâm Vũ thầm nghĩ lại.


Đến bệnh viện, người phụ nữ bị tai nạn mất máu quá nhiều, cần phải phẫu thuật ngay lập tức. Chỉ là khi Lâm Vũ nhìn thấy đứa trẻ kia đứng ở bên ngoài phòng bệnh, bóng dáng đơn bạc mà nhỏ bé, quần áo rách rưới, trên khuôn mặt non nớt còn mang theo vệt máu chưa khô, ánh mắt đỏ hoe khi bác sĩ hỏi đến, không hiểu sao cô cảm thấy trái tim mình dội lên từng hồi, đau thắt giống như bị ai bóp nghẹt. Lâm Vũ chợt nhớ lại, mình có lẽ cũng đã từng bày ra một ánh mắt như vậy đi, trống trải, sợ hãi, bất lực, tuyệt vọng khi nhìn người thân duy nhất của mình hai mắt nhắm chặt, bản thân mình ngoài khóc lóc lại không thể làm gì hết. Vào thời khắc đó, Lâm Vũ không suy nghĩ gì hết, cô dùng tất cả số tiền mà mình có để giúp người phụ nữ kia được phẫu thuật, trong ánh mắt ngạc nhiên không thể tin được của cậu bé và cả vị bác sĩ kia. 


"Bà ấy sẽ không sao đâu, yên tâm đi"
Đứng trước cửa phòng phẫu thuật đang đóng chặt, cô đưa cho cậu bé một chiếc khăn tay, nhàn nhạt mở miệng. Bàn tay nhỏ bé lấm bẩn của cậu do dự một chút, sau đó mới đón lấy chiếc khăn, có chút ấp úng mở miệng
"Tại sao lại giúp tôi?"


Cậu còn nhớ khi mình hỏi câu đó, cô bé bật cười khe khẽ, rõ ràng cười, ánh mắt lại giống như đang khóc, tràn ngập một tầng lớp u buồn khiến người ta xót thương


"Bởi vì chúng ta giống nhau, thế thôi". Cậu nghe thấy cô bé trả lời như vậy, ánh mắt đảo qua khuôn mặt xinh đẹp và quần áo sạch sẽ trên người cô, rồi lại nhìn quần áo rách rưới trên người mình, một thân bẩn thỉu, tâm trùng xuống. Làm sao có thể giống được cơ chứ, cậu chỉ là một đứa bé nghèo hèn không có cha, còn cô xinh đẹp giàu có như vậy, hai người vốn là không cùng một thế giới.


Cuối cùng, mẹ cậu bé cũng không qua khỏi, trên người bà mất quá nhiều máu, hàng ngày không được ăn uống đầy đủ, thể trạng vốn đã yếu ớt, lại không được đưa đến bệnh viện kịp thời cho nên mới không giữ được tính mạng. Lâm Vũ đứng ở bên cạnh cậu bé, trầm mặc, cậu bé khóc rất nhiều, cố chấp ôm thi thể của mẹ nó không buông. Cô chỉ đứng nhìn như vậy, không nói một câu an ủi, bởi lẽ, bản thân cô hiểu rất rõ, có những nỗi đau là phải tự mình bươn trải, tự mình vượt qua. Lâm Vũ dùng số tiền còn sót lại, giúp mẹ cậu bé được chôn cất cẩn thận, lại vì cậu ta mà ở bên ngoài thêm vài ngày nữa.


Cậu bé ngồi trên một chiếc ghế đá, hai tay ôm lấy gối, đầu cúi gằm xuống đất, hai mắt hàm chứa đau thương. Lâm Vũ đứng trước mặt cậu, thở dài, lấy một chiếc khăn giấy nhỏ, cẩn thận lau đi vết bẩn trên mặt và tay cậu bé, cũng không quản ngại điều đó có làm bẩn quần áo trắng của cô. Lúc đầu cậu bé hơi ngạc nhiên, sau đó muốn quay đầu tránh thoát lại bị Lâm Vù dùng sức không cho, khuôn mặt tinh xảo chăm chú, hương thơm nhàn nhạt cùng với động tác mềm nhẹ trên mặt không hiểu sao khiến cho cậu bé đỏ mặt.


"Để khuôn mặt này bẩn thỉu, thực uổng phí". Lâm Vũ ném chiếc khăn ướt đã bẩn xuống đất, nhìn khuôn mặt tuấn tú dù còn mang chút ngây ngô trước mặt, cảm thán nói. Cậu bé ngượng ngùng xoa xoa gương mặt mình một chút, sau đó lại nhìn cô, miệng hơi hơi mấp máy


"Cảm ơn cậu", giọng cậu ta khàn khàn do vừa khóc, ánh mắt lại rất sáng, rất chân thành.
"Tôi có một số chuyện muốn biết, bây giờ tôi hỏi, cậu trả lời". Lâm Vũ nói, cậu bé ngay lập tức gật đầu
"Cậu tên là gì. Bao nhiêu tuổi"


"Kỳ Dương, 17 tuổi". 17 tuổi, vậy là hơn cô 2 tuổi, thoạt nhìn trẻ con như vậy.
"Ngoài mẹ ra không còn người thân nào khác sao"
"Không có"
"Trên người còn tiền không". Cậu bé hơi ngượng ngùng lục lọi trong túi, khi đưa ra, trên tay chỉ là mấy đồng bạc vụn lẻ tẻ.


"Chiếc xe đâm vào mẹ cậu, cậu có nhìn thấy rõ hay không"
"Tôi nhìn rất rõ. Người đàn ông đó tôi nhìn rất rõ". Lần này, cậu bé rất kích động, từ trên ghế gần như bật dậy, khuôn mặt đỏ ửng.
"Có muốn trả thù không". Lâm Vũ hơi nhướng mày, nhìn thẳng vào cậu, nói từng từ.


"Trả thù.... tôi... không có tiền... tôi"
"Đi theo tôi, tôi giúp cậu"
Cậu bé vốn đang cúi gằm mặt mạnh mẽ ngẩng đầu lên, hai măt mở lớn giống như tưởng mình vừa nghe lầm
"Đi theo tôi, tôi giúp cậu trả thù"


Buổi chiều mùa thu có chút lạnh lẽo, trên một bãi đất trống, cậu bé lẳng lặng nhìn cô bé trước mắt còn chưa cao đến cằm mình, khuôn mặt nnon nớt lại kiên định, một tay cô bé đưa về phía cậu, chậm rãi nói một câu như vậy. 
"Tại sao lại giúp tôi"


"Tôi nói rồi, chúng ta là cùng một thế giới, à, hiện tại, còn có cùng một kẻ thù", cô bé nhoẻn miệng cười, đột nhiên, giọng nói đanh lại, ánh mắt hàm chứa ngông cuồng


"Đừng nhìn tôi với ánh mắt như vậy, tôi nói chúng ta cùng một thế giới, chính là cùng một thế giới. Cho dù không cùng, tôi cũng sẽ đem cậu vào thế giới của tôi. Kỳ Dương, tôi hỏi lại một lần nữa, có muốn theo tôi hay không"


Ánh mắt cô bé trong vắt, sáng ngời, một lần lại một lần gọi tên anh, giọng nói trẻ con trong trẻo như chuông bạc lại như vậy khiến người ta tin tưởng. Kỳ Dương không chút do dự nắm lấy bàn tay nhỏ bé sạch sẽ  trước mắt, độ ấm truyền vào lòng bàn tay, tâm không hiểu sao có chút vui sướng khi nhìn cô hài lòng nhoẻn miệng cười.


"Tôi.... tôi có thể biết tên của cậu không"
"Nhớ cho kĩ, tôi là Lâm Vũ"
Lâm Vũ
Lâm Vũ
Kỳ Dương chậm rãi lặp lại hai từ này, bàn tay càng thêm siết chặt, ánh mắt cũng càng thêm kiên định.


Kỳ Dương vốn là một người rất thông minh, nhưng gia cảnh không cho phép vậu có điều kiện học hành tử tế. Sau ngày hôm đó, Lâm Vũ thuê cho cậu một căn nhà nhỏ, lại chăm chỉ kiếm tiền thuê một giáo sư về dạy cậu học tập tử tế. Diệp Vấn không phải là một người rất giỏi, nhưng lại rất đa nghi. Kỳ Dương mất hai năm mới miễn cưỡng giành được sự tin tưởng của ông ta. Tới năm thứ 3, Lâm Vũ thi thoảng sẽ giả bộ đột nhập vào hệ thống đánh cắp một số dữ liệu cự kì quan trọng, sau đó Kỳ Dương liền "tình cờ" giúp ông ta lấy lại, qua vài lần như thế, ông ta mới đối với Kỳ Dương càng thêm tin tưởng. Tuy vậy, vẫn chưa đủ để ông ta cho cậu xem tất cả những cuộc giao dịch của mình, chỉ là bớt phòng bị đi một chút, nhưng mà, một chút đó, đối với Lâm Vũ và Kỳ Dương lại là quá đủ. Hai người trong ngoài phối hợp vô cùng ăn ý, Kỳ Dương thông báo cho cô địa điểm, cô sẽ đích thân đi theo dõi, suốt từng ấy năm dần dần thu thập chứng cớ tham nhũng của Diệp Vấn, từng cuộc giao dịch đều được cô ghi lại cẩn thận, thậm chí còn có video quay lại. Chờ đợi nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng đã hoàn hảo chờ đợi được, cậu bé ngày nào cũng đã thoát xác trở thành một chàng trai cao lớn khôi ngô. Hai hàng mi của Lâm Vũ hơi run rẩy, mí mắt nâng lên, bây giờ nghĩ lại, quả thực là một câu chuyện dài.


"Kỳ Dương". Lâm Vũ đặt ly trà xuống bàn, nhẹ nhàng gọi một tiếng. Kỳ Dương đứng trước mặt cũng ngẩng đầu, cung kính đáp lại
"Chủ nhân"


"Thoáng cái đã 5 năm rồi, 5 năm nay phải ngày ngày túc trực bên cạnh ông ta, thực khổ cực cho anh. Hiện tại chứng cứ tôi đều gửi lên bên kiểm soát, một vụ lần này, ông ta tuyệt đối thoát không được". Lâm Vũ hơi ngừng lại, thở dài một hơi, hai mắt nhìn thẳng vào khuôn mặt quen thuộc của anh, từ tốn nhả ra từng từ


"Kỳ Dương, anh tự do rồi. Bây giờ, thù đã được trả, anh có thể làm những gì mình muốn"
Lâm Vũ vừa nói xong, Kỳ Dương đang đứng ngay trước mặt không hề suy nghĩ liền phịch một tiếng quỳ xuống khiến cho Lâm Vũ giật mình, vội vàng đứng lên đi tới trước mặt anh


"Kỳ Dương, anh làm gì vậy, mau đứng lên"
"Chủ nhân, có phải người cảm thấy thuộc hạ rất phiền phức, không cần thuộc hạ nữa phải không"


"Kỳ Dương, anh đang nói cái gì vậy, tôi chưa bao giờ nghĩ như vậy. Từ cái ngày chúng ta gặp nhau, Lâm Vũ đã coi anh là bằng hữu, cho nên mới không để anh một tiếng lại một tiếng gọi tôi chủ nhân. Bây giờ thù đã được trả, anh cần có cuộc sống của riêng mình, cũng không phải nghe lệnh của tôi nữa"


"Không. Ngày đó, nếu không phải có chủ nhân cưu mang, tôi ngay cả miếng ăn còn không có chứ đừng nói đến việc trả thù. Từ ngày đó, tôi đã thề với bản thân mình sẽ đi theo chủ nhân, nghe lệnh của chủ nhân, tôi không cần tự do, tôi chỉ muốn ở bên cạnh người". Đúng vậy, từ giây phút tôi tuyệt vọng nhất, em đã đưa bàn tay ra trước mặt tôi, Kỳ Dương tôi đã biết, cả đời này sẽ đi theo em, chỉ đi theo em.


"Kỳ Dương....anh..."
"Nếu như chủ nhân không ghét thuộc hạ, như vậy có thể cho tôi đi theo hay không. Tôi hứa sẽ làm việc thật tốt, tất cả mệnh lệnh đều tuân theo. Chủ nhân, tôi chỉ có một mình người là người thân duy nhất."


Lâm Vũ nhìn chàng trai trước mặt sống lưng thẳng tắp, ánh mắt kiên định giống như cô không đồng ý thì sẽ quỳ ở đây mãi. Kỳ Dương nói không sai, cô còn có anh hai, còn có ba nuôi, còn có bạn bè. Còn anh, ngoài người mẹ đã khuất, đâu còn người thân nào khác.


Lâm Vũ nghĩ nghĩ, khẽ thở dài một hơi, hai bàn tay vươn ra, đỡ anh đứng dậy
"Đứng lên đi"
"Tôi..."
"Tôi đồng ý với anh. Bây giờ thì đứng lên đi"


Kỳ Dương nghe thấy cô trả lời như vậy, vui sướng ngẩng đầu rồi nương theo tay cô đứng dậy, trên khuôn mặt không giấu được niềm vui. Lâm Vũ nhìn thấy, cũng mơ hồ cảm thấy vui vẻ


"Kỳ Dương, tôi đã nói, không coi anh là thuộc hạ, mà là bằng hữu. Từ bây giờ, anh đi theo tôi, như vậy, bạn bè của tôi, người thân của tôi đều là người thân của anh. Tôi sẽ là người thân của anh. Còn nhớ lời tôi nói hay không, chúng ta, vốn là cùng một thế giới."
"Chủ nhân.."


"Không cho gọi chủ nhân. Anh so với tôi lớn hơn 2 tuổi, như vậy, tôi gọi anh Kỳ Dương, anh có thể gọi tôi tiểu Vũ. Được rồi, gọi thử một tiếng"


"Chủ... tiểu... tiểu... tiểu Vũ", Kỳ Dương vốn định gọi chủ nhân lại bị ánh mắt không hài lòng của cô gạt mất, lắp bắp gọi. Trên khuôn mặt có chút ngượng ngùng khả nghi, trong lòng lại cực kì ấm áp.
Tôi sẽ là người thân của anh.
Người thân


Từ trước đến giờ, chưa ai từng nói với anh như vậy. Có thể như vậy ở bên cạnh cô, gọi tên của cô, nghe cô gọi tên của mình, đối với anh, điều đó còn quý giá hơn bất kỳ thứ gì trên đời.


"Haha, chỉ là cái tên mà thôi, sao khó gọi như vậy chứ. Kỳ Dương, Kỳ Dương, Dương, Dương, không phải rất dễ dàng sao"
Lâm Vũ tinh nghịch nói, một lần lại một lần gọi không chú ý đến Kỳ Dương vì vậy mà mặt dần dần đỏ ửng lên, hết sức tuấn tú.
Cạch


Đúng lúc đó, cánh cửa mở ra, Trình Hạo đã thay một bộ quần áo đơn giản từ bên ngoài đi vào, nhìn thấy Kỳ Dương thì hơi ngạc nhiên một chút nhưng không nói gì, chậm rãi bước đến bên cạnh Lâm Vũ.


"Anh hai, đây là Kỳ Dương. Nếu không có cậu ấy, cũng không thể nhanh như vậy hạ được Diệp Vấn. Chúng em đã quen biết nhau năm năm, cụ thể sẽ nói cho anh biết. Dương, đây là Trình Hạo, là anh hai..."


"Là bạn trai". Trình Hạo đột ngột xen vào, một tay dang ra ôm lấy cả người cô vào lòng khiến cô đỏ mặt, lại nói tiếp : " Hiện tại là bạn trai của cô ấy"


Lâm Vũ hơi hơi ngượng ngùng muốn đẩy anh ra lại bị anh ôm chặt lấy, không hề chú ý tới một tia đau khổ xẹt qua mắt của người đối diện. Kỳ Dương hơi hơi cúi đầu, nói một câu:" Tôi xin phép ra ngoài trước" rồi nhanh chóng đi ra. Trình Hạo nhìn bóng lưng cao lớn của anh ta, ánh mắt hơi tối lại như có điều suy nghĩ.


Kỳ Dương ra đến ngoài cửa, chậm rãi đóng cửa lại, câu nói của Trình Hạo cứ văng vẳng trong đầu. Buồn bã tựa lưng vào cửa, anh cẩn thận rút từ trong ngực ra một chiếc khăn tay màu trắng đã cũ, ánh mắt chăm chú không hề giấu diếm tình yêu nồng nhiệt. Nhẹ nhàng cầm chiếc khăn tay giống như cầm một thứ đồ trân quý nhất, anh không khỏi nở nụ cười khổ, ánh mắt buồn bã, một vài từ bật ra trong tiếng thở dài


"Trải qua nhiều năm như vậy, đến cuối cùng, tôi và em vẫn không thể cùng một thế giới, Vũ nhi......."






Truyện liên quan