Chương 55: Đợi em nói yêu anh

Tại sân bay thành phố, người người qua lại, tiếng cười cười nói nói vô cùng rôm rả. Ở một góc, một cô gái dáng người cao gầy, khoác trên mình một chiếc áo sơ mi rộng đơn giản và một chiếc quần jean để lộ đôi chân thon dài trắng bóc. Mái tóc đen dài để xõa tự nhiên, khuôn mặt dù bị cặp kính râm che khuất hơn phân nửa nhưng vẫn mơ hồ để lộ những đường nét xinh đẹp, đôi chân chỉ đi một đôi giày thể thao đơn giản nhưng từng bước từng bước đều để lộ sự thoải mái tự tin. Cô gái đẩy hành lý ra khỏi đại sảnh, nhìn lên bầu trời cao rộng ngay trước mắt, hít một hơi thật sâu, đôi môi nhỏ nhắn kéo ra một nụ cười, một vài từ bật ra giống như lời thầm thì, nhanh chóng tan ra trong làn gió


"Anh hai....em...đã trở về rồi"


Lâm Vũ bắt một chiếc taxi đến địa chỉ quen thuộc, một đường đi thẳng vào trong đại sảnh. Ở một góc vườn, một người đàn ông trung niên đang ngồi đọc sách, khuôn mặt già nua chăm chú, tóc đã bạc phân nửa, ánh nắng hắt lên một nửa gương mặt ông, không hiểu sao khiến Lâm Vũ muốn bật khóc. Nhận thấy có gì khác thường, người đàn ông hơi ngẩng đầu lên, sau khi ánh mắt đảo qua người trước mặt, tờ báo trên tay liền rơi xuống đất, ông cũng từ chiếc ghế mây vội vã đứng lên. Lâm Vũ không suy nghĩ gì nữa, nhanh chóng lao vào lòng ông, mắt đỏ hoe, thân thiết gọi một tiếng


"Ba nuôi. Là con. Ba nuôi"


"Về là tốt rồi, về là tốt rồi". Trình Mục hơi sững sờ một chút, sau đó vô cùng xúc động ôm lấy cô vào lòng, không ngừng lặp lại một câu, khuôn mặt dưới ánh nắng lộ rõ vẻ vui sướng. Lâm Vũ cảm nhận được cảm giác ấm áp quen thuộc, vòng tay càng thêm chặt hơn, cho đến khi nghe thấy Trình Mục hô lên một tiếng, cả người cô trong nháy mắt cứng ngắc lại


"Tiểu tử, con xem ai trở về này"


available on google playdownload on app store


Lâm Vũ cảm thấy cả người run rẩy, muốn quay lại, mà lại giống như bị rút hết sức lực, không tài nào động đậy. Trình Mục kéo tay Lâm Vũ quay lại, một bóng hình cao lớn ngay lập tức đập vào mắt. Khuôn mặt quen thuộc, dáng người quen thuộc, gần như vậy, chân thực như vậy, là bóng hình cô vẫn mơ thấy hàng đêm. Lâm Vũ hơi hơi mấp máy môi, lại phát hiện bản thân trong một thoáng không biết phải nói gì, hai ánh mắt cứ thế chạm nhau, giống như một khắc, lại giống như cả đời.


Ấy vậy mà trong đôi mắt màu hổ phách quen thuộc kia, cô nhìn thấy một tia ngạc nhiên, một tia mơ màng, duy chỉ có niềm vui sướng cô vẫn luôn mong chờ lại không xuất hiện, không một chút nào. Vẻ mặt anh lạnh nhạt, ánh mắt xa cách giống như cô chỉ là người xa lạ, một người qua đường anh không quen biết


"Đã trở về rồi". Anh nói một câu, miệng hơi nhếch lên lại giống như châm chọc, ý cười không tới nơi đáy mắt. Nói rồi, ánh đi lướt qua cô, cứ như vậy, lướt qua, không một chút lưu luyến, giống như việc nhìn thấy cô thêm một chút cũng là điều phiền nhiễu biết chừng nào. Mùi hương quen thuộc của anh quẩn quanh bên chóp mũi, hai mắt Lâm Vũ mở lớn, cánh tay bất giác nâng lên, muốn túm lấy gì đó, nhưng, cho đến cuối cùng lại chỉ bắt được một khoảng trống hư vô.


"Nhiên, hai năm nay con đi... nó.... haiz. Đừng giận nó". Trình Mục nén một tiếng thở dài, cũng đánh thức Lâm Vũ đang thất thần. Cô không dấu vết lau đi nước mắt đang chực rơi xuống, không phải đã chuẩn bị tâm lý rồi sao, anh nhất định sẽ tức giận, cô chỉ là không ngờ. Lâm Vũ lấy hai tay đập đập vào má, lòng tự nhủ. Lâm Vũ. Không được nản lòng. Tuyệt đối không được nản lòng.


Lâm Vũ cho Trình Mục một nụ cười trấn an, sau đó liền nhanh chóng đuổi theo bóng dáng kia. Khi nghe thấy người làm noi anh đã đi mất, Lâm Vũ liền kéo theo hành lý của mình, gọi một chiếc taxi, trên môi kéo ra một nụ cười. Qua ô cửa kính nhìn thấy ngôi nhà quen thuộc, Lâm Vũ trả tiền, nói một tiếng cám ơn với tài xế rồi xách hành lý từng bước đi tới gần cửa. Cô chậm rãi hít sâu một hơi, giơ tay lên, gõ cửa


Chỉ chưa đến vài giây, người từ bên trong mở cửa ra, khi nhìn thấy người bên ngoài thì hơi hơi nhíu mày, cất giọng lạnh lùng
"Có việc gì"
Lâm Vũ cố giấu đi vẻ mất mát trong mắt, giữ vẻ mặt thật trấn định sau đó liền nặn ra một nụ cười thật tươi nói với anh
"Em không có chỗ ở"


"Cái gì"


"Cho em tá túc vài ngày, em không có chỗ ở". Không đợi cho Trình Hạo kịp phản ứng cô liền cho một chân vào khe cửa, sau đó cả người luồn vào, "tiện tay" kéo theo cả đống hành lý vào theo. Trình Hạo ngẩng ngơ đứng im tại chỗ, sau một lúc mới phản ứng được, hơi lắc lắc đầu đóng cửa lại. Một lượt đánh giá cả căn phòng, Lâm Vũ khẽ thầm thì


"Vẫn không có gì thay đổi"
Trình Hạo nhìn qua người đứng ở giữa nhà, sau đó liền chậm rãi quay đầu bước lên cầu thang. Lâm Vũ thấy vậy, vội đến mức chạy đến túm lấy một góc áo anh, khi anh quay đầu lại nhìn thì cô lại không biết phải nói gì, chỉ lắp bắp
"Em... anh.."


Trình Hạo gạt bàn tay đang nắm lấy góc áo của anh ra, lạnh nhạt bước lên lầu. Lâm Vũ nhìn bóng lưng anh ngày càng rời xa, từng bước từng bước, xa như vậy, cách xa cô, trong nháy mắt đáy lòng như thắt chặt, đôi chân giống như theo bản năng dịch chuyển, chạy đến trước mặt anh


"Anh hai, em biết là anh giận, nhưng em cũng chỉ vì bất đắc dĩ thôi. Hai năm nay, em rất nhớ mọi người, nhớ ba nuôi, nhớ anh, hằng đêm đều không ngủ được. Anh đừng lạnh nhạt như vậy, có được không, em thực sự rất sợ, rất khó chịu, có được hay không". Càng nói đến cuối, Lâm Vũ càng thêm kích động, đôi mắt đỏ hoe, đầu cúi gằm xuống, bàn tay vội vã gạt đi những giọt nước mắt đang lăn dài. Cô trước đây vốn không phải người mau nước mắt, nhưng chỉ cần liên quan đến chuyện của anh, cô lại không nhịn được biến thành bộ dạng như vậy, yếu đuối, bất lực. Ngay cả chính cô cũng chán ghét bản thân mình như vậy.


Trình Hạo nhìn đôi vai hơi run rẩy trước mắt, một bàn tay hơi nâng lên đưa ra trước khoảng không, rõ ràng muốn chạm vào cô lại bị anh mạnh mẽ áp chế, nắm chặt rồi không dấu vết thu về


"Em tưởng chỉ một mình em hay sao. Hai năm nay, có bao nhiêu đêm tôi thức trắng, em có biết hay không. Nhiều lúc tôi chợt nghĩ, trong quan hệ của chúng ta, có phải chỉ có mình tôi là người tham gia. Phải rồi, mặc dù em đồng ý làm bạn gái của tôi, thế nhưng, em chưa bao giờ nói ba chữ "em yêu anh"


Anh nói xong một tràng dài liền hơi nghiêng người, lạnh nhạt lướt qua cô bước lên lầu, để lại Lâm Vũ mang vẻ mặt ngơ ngác đứng dưới. Lâm Vũ hơi hơi ngẩn người, sau đó liền mạnh mẽ quệt hết nước mắt trên mặt, nhanh chóng quay lưng lại, gần như hét lên.
"Em không bỏ cuộc đâu. Nhất định không"


Bóng lưng anh hơi khựng lại một chút, sau đó liền tiếp tục bước lên. Lâm Vũ chợt nghĩ đến rất nhiều tin nhắn cô gửi cho anh, cô cho rằng anh vì tức giận nên mới khômg nhắn lại. Một câu hỏi liền hiện ra trong đầu. Anh.... là không nhận được hay sao?


Ngày hôm sau, nhóm người Linda biết Lâm Vũ trở về. Linda sau khi ôm lấy cô khóc một trận như mưa liền quệt quệt cái mũi, chống nạnh mắng cho cô một trận. Cô ấy nói, sau khi cô đi, Trình Hạo giống như phát điên. Suốt một tuần không ăn gì, chỉ không ngừng uống rượu khiến mấy lần bọn họ phải đưa anh vào bệnh viện cấp cứu. Lâm Vũ nghe tới đó, lòng đau như cắt, trái tim như bị ai đó nắm chặt. Cô một phần không muốn anh vì yêu cô nhiều như vậy mà đau khổ, một phần khác, lại cảm thấy hạnh phúc không thôi. Đời này, kiếp này, có thể yêu được một người như vậy, còn có gì phải tiếc nuối đâu. Cũng vì thế mà mấy ngày sau đó, Lâm Vũ liền bắt đầu kế hoạch của mình, anh đã chờ cô lâu như vậy, lần này, đến lượt cô chờ anh.


Sáng sớm, khi Trình Hạo bước xuống lầu liền nhìn thấy một bóng dáng nho nhỏ bận rộn ở bếp, mùi thức ăn thơm ngon quen thuộc không ngừng truyền đến, khung cảnh thân quen đã lâu không thấy khiến anh trong một thoáng nhìn đến thất thần.
"Anh hai, mau xuống ăn cơm"


Trình Hạo chỉnh trang lại quần áo sau đó liền quẳng lại một câu :"Tôi có việc bận, đi trước" rồi đi một mạch về phía cửa. Lâm Vũ nhìn một bàn thức ăn ngon, lại nhìn bóng lưng của anh, hơi hơi mím môi, sau đó liền kéo ra một nụ cười, nói thật to
"Anh đi thong thả, tối nhớ về ăn cơm"


Đợi khi bóng dáng anh khuất sau cánh cửa, cô lại giống như quả bóng xì hơi ném đôi đũa trong tay sang một bên, ngồi xuống bàn ăn, hai tay chống cằm. Thật là, nhiều đồ ăn như vậy. Ba ngày liên tiếp, ngày nào cũng như vậy, anh mặc dù không hề động đũa nhưng cô vẫn tiếp tục nấu, một mình ăn rồi lại một mình dọn dẹp. Đến ngày thứ tư, anh rốt cuộc ăn một chút ít, rõ ràng là chỉ một chút lại làm cô vui đến cả nửa ngày, cười đến mức khuôn mặt đỏ bừng, hai mắt cong cong. Mỗi buổi đêm khi anh trở về muộn, sẽ luôn thấy một bóng dáng nho nhỏ cuộn tròn trên ghế sô pha, hai mắt nhắm chặt giống như đợi anh mà ngủ quên, cũng giống như ngày hôm nay. Mấy ngày trước, anh đều lấy một tấm chăn bông phủ lên cho cô, sau đó lên lầu nghỉ ngơi. Còn hôm nay..... anh không khỏi thở dài. Nới lỏng cà vạt ra một chút rồi từ từ bước đến gần, cô dường như đã ngủ, hơi thở đều đều, hai tay ôm chặt lấy đầu gối. Anh nghe nói những người có dáng ngủ như vậy đều là những người không có cảm giác an toàn. Trình Hạo nhẹ nhàng gạt đi vài sợi tóc rối vương trên má, khuôn mặt tinh xảo trắng nõn của cô dưới anh đèn càng thêm mê người lại có cảm giác ngây thơ an ổn, khuôn mặt này vẫn luôn xuất hiện trong giấc mơ của anh, mỗi đêm. Ánh mắt không còn vẻ lạnh lùng thường ngày mà thay vào đó là tình cảm dịu dàng quen thuộc, nỗi nhớ nhung cũng bộc lộ không hề che giấu. Trình Hạo hơi dùng sức, cẩn thận bế cô dậy, đêm lạnh như vậy, dù có chăn bông cũng có thể nhiễm cảm, cô lại vốn sợ lạnh, anh không an tâm. Từ tốn đặt cô lên chiếc giường lớn, cô mất đi hơi ấm liền cựa mình một chút. Trình Hạo chỉnh trang lại chiếc chăn cho cô thật cẩn thận, bàn tay to nhu hòa vuốt ve một bên má, dùng lực rất nhẹ, rất khẽ giống như sợ sẽ đánh thức cô.


"Anh phải làm sao với em đây" . Nói rồi liền hơi hạ thấp người, đặt xuống trán cô một nụ hôn phớt rồi nhanh chóng rời đi. Chỉ là ngay lúc anh quay người, một bàn tay nhỏ bắt lấy bàn tay lớn của anh, nắm thật chặt, dường như muốn ôm cả cánh tay của anh vào trong lòng.
"Đừng đi... Hạo, đừng đi"


Trình Hạo cả người khựng lại, nơi nào đó trong trái tim giống như có dòng nước ấm chảy qua. Lại nhìn thấy cô trong cơn mê mà hai mày vẫn nhíu, khuôn mặt nhỏ nhăn lại rất khó chịu, anh không khỏi mềm lòng, thầm nhủ. "Ở lại một chút rồi đi vậy". Nghĩ như vậy, liền không chút do dự nằm xuống bên cạnh cô. Lâm Vũ cảm nhận được hơi ấm quen thuộc, dang rộng hai tay ôm chặt anh vào lòng, đầu nhỏ rúc vài bộ ngực của anh, trong mơ giống như thấy cái gì đó, nở nụ cười hết sức mãn nguyện. Trình Hạo cũng không nhịn được ôm lấy cô vào lòng, hít hà mùi hương nhàn nhạt trên người cô, cảm giác này, thật tốt, tốt đến mức anh cảm thấy giống như chỉ là một giấc mơ.


Vốn nghĩ chỉ nằm với cô một chút liền tách ra, không ngờ, ở bên cạnh cô, cơn buồn ngủ vốn rất lâu chưa tới lại ập đến, anh lại như thế ngủ ngon lành một mạch cho tới sáng. Buổi sớm tinh mơ, qua ô cửa kính lọt qua vài vệt sáng ấm áp, chiếu lên hai bóng dáng ôm chặt nhau trên giường lớn. Lâm Vũ hơi hơi nâng mí mắt, sau khi nhìn thấy khuôn mặt say ngủ của người nào đó thì hơi giật mình, một bàn tay đưa lên khẽ vuốt ve từng đường nét trên khuôn mặt anh, từ đôi mắt nhắm chặt, chiếc mũi cao thẳng đến đôi môi hơi mím lại.


"Là mơ sao... nếu như là mơ, như vậy, xin đừng tỉnh lại". Cô rướn người ở trên cằm anh in xuống một nụ hôn, khẽ thì thào vài tiếng rồi liền nhắm chặt mắt, bàn tay cũng ôm chặt anh chặt hơn.


Trình Hạo hai hàng mi dài khẽ run rẩy, anh vốn đã tỉnh từ trước, chỉ là lưu luyến thân thể mềm mại trong ngực mới không buông cô ra. Nghe thấy câu nói đó của cô, đôi mắt màu hổ phách xẹt qua một tia xúc động, lại có một chút buồn cười, cứ thế mặc cho cô ôm chặt lấy mình.


Từ buổi sáng hôm đó, quan hệ của hai người tiến triển rất tốt. Trình Hạo không mang bộ mặt lạnh như băng nữa, khi cô làm đồ ăn cũng sẽ ngồi xuống ăn cùng cô sau đó mới đi làm. Khi cô hỏi cũng sẽ ngẫu nhiên đáp một tiếng. Tỷ như sáng nay, khi anh ra đến cửa, cô chạy lại giúp anh chỉnh lại cà vạt. Anh hơi nhíu mày hỏi cô


"Em rốt cuộc là muốn làm gì"
Cô sẽ tinh nghịch nháy nháy mắt đáp một câu


"Không biết sao. Em đây chính là đang theo đuổi anh a "sau đó trong lúc anh ngẩn người liền túm cà vạt anh kéo xuống, nhanh như chớp in lên môi anh một nụ hôn rồi vui vẻ chạy đi, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Đúng vậy, cô chính là muốn theo đuổi anh. Anh đã vì cô làm nhiều việc như vậy, cô bây giờ chủ động một chúy cũng có sao đâu. Trình Hạo nhìn bóng lưng của cô, không dấu vết sờ sờ khóe môi mình, đi về phía cửa, ở một góc cô không nhìn thấy kéo ra một nụ cười thỏa mãn. Việc hai người hòa hoãn không phải nói cũng khiến cho Lâm Vũ có bao nhiêu phần vui vẻ, anh cũng đã đồng ý buổi tối về ăn cơm, vì thế suốt cả buổi chiều cô đi dạo trong siêu thị, mua không biết bao nhiêu đồ ăn ngon, còn vì anh mua một chiếc áo sơ mi màu trắng rất đẹp. Lâm Vũ với một chân đóng cửa xe, hai tay xách hai túi đồ lớn, ánh mắt sáng lấp lánh, trong mắt đều là niềm vui, gần như nhảy chân sáo đến trước cửa nhà, mặc cho trời mưa lớn làm cô ướt một chút. Nhớ đến đêm hôm qua anh ôm cô ngủ, ban sáng lại còn cười với cô một tiếng, anh đã lâu lắm rồi không cười với cô. Như vậy, có phải kế hoạch của cô đã thành công rồi hay không?


Lâm Vũ nhìn cửa hơi hơi hé mở, nghĩ là anh đã về liền vui vẻ lấy chân đẩy cửa ra, vừa đẩy vừa nói
"Anh hai, em mua được rất nhiều...."
Bộp


Nhìn thấy hình ảnh trước mặt, hai mắt Lâm Vũ không nhịn được mở to, túi đồ ăn trên tay cũng rơi xuống đất, đồ đạc bên trong lũ lượt lăn ra ngoài. Cô rốt cuộc đang nhìn thấy cái gì thế này. Trên chiếc so pha là một cô gái vô cùng xinh đẹp, hai mắt mơ màng, chiếc váy trên người bị vén lên cao vô cùng xốc xếch. Còn có Trình Hạo chống hai tay bên người cô, cổ áo mở rộng, khuôn mặt đỏ bừng, không cần nghĩ cũng biết hai người bọn họ vừa làm chuyện tốt gì. Khóe miệng Lâm Vũ giật giật, nhưng rồi lại kéo lên một nụ cười châm chọc.


"Thì ra đây là lý do hay sao"


Cô nhìn cũng không muốn nhìn thêm một chút, ngay lập tức xoay người bỏ chạy, mặc kệ đằng sau là tiếng gọi của anh. Ngoài trời đang mưa lớn, mưa bao phủ thân hình nhỏ bé của cô, quần áo ướt sũng bó sát vào người, không chỉ lạnh, lại còn đau, rất đau. Lâm Vũ cứ cắm đầu chạy đi, trước mắt là một mảnh mơ hồ, không có phương hướng, không có mục đích. Cô chỉ biết, cô phải chạy, chạy khỏi nơi này, chạy đến nơi không có anh, không có yêu, không có hận, cũng không có tổn thương. Thế nhưng mỗi luồng gió táp vào mặt đau rát, cô lại mơ hồ nếm được vị mặn chát nhàn nhạt nơi đầu lưỡi.


Lâm Vũ
Mày khóc sao....
Không được khóc, không được khóc.


Một ánh sáng chói mắt chiếu đến từ phía xa khiến cô theo bản năng nâng tay che mắt, trong màn mưa lớn lại chỉ mơ hồ nhìn thấy thứ gì đang lao đến. Hai chân Lâm Vũ giống như chôn chặt xuống mặt đường, tiếng còi xe mỗi lúc một lớn, một gần. Khóe miệng cô bỗng nhiên kéo ra một nụ cười thản nhiên.


À. Có khi như vậy cũng tốt lắm.
Mẹ, con đến gặp mẹ đây.


Hai mắt nhắm chặt lại chờ đợi một cơn đau khủng khiếp ập tới. Thế nhưng ngay lúc đó, một lực lớn từ đằng sau kéo cô lại khiến cô bừng tỉnh mở mắt, chiếc xe lớn đã vọt qua ngay trước mặt. Lâm Vũ rơi vào một vòng ôm ấm áp, không cần mở mắt cô cũng biết đó là ai


"Em rốt cuộc muốn làm gì vậy chứ. Nếu như anh chạy đến không kịp...."
"Bỏ ra" Lâm Vũ cất giọng lạnh lùng, từ trong ngực anh thoát ra. Cô không ngẩng đầu lên nhìn anh, miệng kéo lên nụ cười châm chọc thản nhiên
"Không đến kịp thì sao. Chỉ là ch.ết đi, có gì nghiêm trọng đâu"


Trình Hạo nghe giọng nói lạnh băng của cô, cô đứng giữa màn mưa lớn bao trùm, ánh mắt lạnh lùng, tâm cũng lạnh, trong giọng nói là sự xa cách chưa từng thấy. Một dòng máu nóng không biết từ đâu bốc lên, anh tức giận đẩy mạnh cô vào tường, tấm lưng nhỏ đau buốt khiến cô giật mình hô lên. Lâm Vũ vừa định ngẩng mặt lên hỏi liền cảm thấy khuôn mặt anh tiến gần, đôi môi chuẩn xác bắt lấy môi cô, dùng lực hôn xuống. Cô đương nhiên giẫy dụa, thế nhưng anh khí lực thật lớn, giữ chặt hai tay của cô đặt ở trên đỉnh đầu, hai chân ghì lấy hai chân của cô không cho cô thoát ra. Thừa lúc cô không chú ý, chiếc lưỡi dài xen vào khoang miệng nhỏ, trong miệng tràn ngập hơi thở bá đạo của anh, trong không khí cũng là mùi hương nam tính quen thuộc. Lâm Vũ bị anh hôn đến mức cả người xụi lơ, anh vẫn không tha cho cô, cứ thế hôn xuống, nụ hôn cuồng dã có chút thô lỗ thể hiện sự tức giận. Tức giận, anh rốt cuộc tức giận gì chứ. Anh ta có quyền gì mà tức giận.


Lâm Vũ không hề do dự liền há miệng cắn xuống, anh bất ngờ bị đau liền buông cô ra, muốn mở miệng nói lại thấy khuôn mặt nhỏ của cô ướt đẫm, không rõ là nước mưa hay nước mắt, đôi mắt đỏ hoe. Cô dùng sức dụi dụi môi của mình đến khi nó gần như tấy đỏ, sức lực mạnh mẽ giống như muốn lột ở đó một lớp da, trong miệng không ngừng lẩm bẩm


"Bẩn... thật bẩn... anh lại dùng đôi môi hôn người đàn bà khác mà hôn tôi... thật bẩn"
"Rầm" một tiếng, Trình Hạo đấm một đấm vài bức tường trước mặt khiến cho Lâm Vũ giật mình, bàn tay anh cũng vì thế mà rướm máu, máu tươi không ngừng chảy ra.


"Anh không hôn cô ta. Khốn khiếp. Anh thậm chí còn chẳng nhớ tên cô ta"
Lâm Vũ hơi bất ngờ ngẩng đầu lên, lại nghe thấy anh nói tiếp, ánh mắt anh dường như đỏ ngầu


"Cô ta làm việc ở công ty, thừa lúc anh không để ý liền lẻn vào. Lúc em trở về là anh muốn đẩy cô ta ra... khốn khiếp.. em không tin thì thôi". Anh nói xong liền quay lưng muốn bỏ đi, Lâm Vũ hơi ngớ người, bất giác túm lấy vạt áo của anh.


"Có thật không". Cô sụt sịt hỏi nhỏ. Hồi tưởng lại cảnh tượng lúc đó, hình như là anh đúng là đang đẩy cô ta ra, nhưng mà...


"Không thật. Em nhìn thấy cái gì thì đúng là cái đó". Giọng của anh nâng cao, có vẻ như đang rất tức giận. Lâm Vũ cũng bất chấp suy nghĩ, vội vàng tiến tới ôm lấy eo của anh


"Chúng ta đừng như vậy nữa, có được không. Tại sao lại trở nên như vậy chứ". Trình Hạo để mặc cho cô ôm, nghe tiếng cô gần như thút thít, đến cuối cùng liền không nhịn được nữa ôm chặt cô vào lòng, chặt đến mức muốn khảm cô vào thân thể mình.


"Chúng ta đừng cãi nhau nữa có được hay không". Cô ngước mặt lên nhìn anh, ánh mắt chuyên chú, do nước mưa mà phủ một lớp sương mờ mờ ảo ảo. Cô thấy anh chỉ chăm chú nhìn cô không nói gì, môi bặm lại, hai chân liền hơi kiễng lên, ấn đôi môi mềm mại của mình vào môi anh, từ hai cánh môi khẽ bật ra một câu


"Em yêu anh"
Mưa ngày một lớn, bao phủ lấy thân thể của hai người, cũng gần như lấn át giọng nói rất nhỏ của cô. Thế nhưng, anh lại nghe thấy, nghe không sót một chữ nào. Anh mạnh mẽ kéo cô xuống, nhìn thẳng vào mắt cô, có chút vội vã hỏi lại
"Em nói cái gì"


Lâm Vũ ngẩng đầu lên nhìn anh, nhoẻn miệng cười, ánh mắt kiên định, lấp lánh như gương, từng chữ từng chữ một lặp lại
"Em yêu anh"
"...."
"Em yêu anh, Hạo. Dù hai năm trước đã từng nói, nhưng là em..."
"Hai năm trước. Em đang nói gì vậy, hai năm trước là thế nào"


"Hai năm trước em trước khi ra sân bay liền gửi tin nhắn cho anh, chính là nói mấy câu như vậy. Em cứ nghĩ rằng anh tức giận nên mới không trả lời. Còn có năm đó, Thần đưa em sang Nhật cũng là để bảo vệ em. Anh ấy biết Nhu Mễ sẽ rất hận, điều động toàn bộ nhân lực nhà họ Nhu nên mới làm như vậy"


Trình Hạo hơi hơi tái mặt. Nghĩ đến cảnh hai năm trước mình tức giận ném điện thoại đi cho nên mới không đọc được tin nhắn của cô. Hóa ra, tất cả chỉ là hiểu nhầm.


"Làm hòa nhé. Được không". Lâm Vũ kéo kéo áo của anh, một bộ dáng cực kì đáng thương hỏi lại. Trình Hạo nhìn nhìn một lúc, cuối cùng không nhịn được bật cười, ôm cô vào lòng thật chặt. Hàng ngày phải giả bộ lạnh lùng với cô như vậy, anh cũng sắp phát điên lên rồi. Có trời mới biết khi mới nhìn thấy cô trở về, anh có bao nhiêu phần muốn chạy tới trước mặt cô, ôm cô, hôn cô, mắng cho cô một trận, mặc dù tức giận, nhưng trên hết vẫn là nhớ nhung khôn xiết. Thoáng một cái, đã hai năm rồi, suốt hai năm anh không có lấy một giấc ngủ ngon.


"Nói một lần nữa, được không". Trình Hạo tựa cằm ở một bên vai cô, khẽ thì thào. Lâm Vũ mới đầu không hiểu, sau đó liền đỏ mặt ôm chặt lấy anh, miệng nhỏ mở ra, hơi mấp máy
"Em yêu anh"
"Lần nữa"
"Em yêu anh"
"Lần nữa"
"Em yêu anh, rất yêu rất yêu"


Trong cơn mưa rả rích, ở một góc phố nhỏ, hai bóng dáng cao gầy ôm chặt lấy nhau. Người con gái hai mắt nhắm lại, khuôn mặt nhỏ nhắn thỏa mãn nở nụ cười, áp khuôn mặt mình vào vòm ngực ấm áp của người kia. Người con trai ôm cô gái vào lòng, rõ ràng mưa rất lạnh, lòng người lại ấm áp như thế, từng câu từng câu của cô đều giống như dòng suối nhỏ lấp đầy khoảng trống trong anh, an ủi trái tim đang run rẩy kích động.


"Cuối cùng... anh cũng đã đợi được rồi"
Đôi mắt màu hổ phách chứa chan dịu dàng và nhu tình không thể giấu, anh hơi cúi đầu xuống, hai cánh môi chạm vào nhau, êm ái, mềm nhẹ lại ngọt ngào. Trong cái hôn, anh thủ thỉ lặp lại
"Cuối cùng anh cũng đợi được rồi"
Đợi em
Nói yêu anh...


____________ Chính Văn Hoàn______________






Truyện liên quan